Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia

Chương 72: Thật đúng là một người tốt (4)



Trận mưa này rơi thật lâu, đến tối cũng không có dấu hiệu ngừng lại, A Lạc cũng không ra khỏi cửa, ngược lại buổi chiều Lý Tư Tề có đến Đường Tâm một lần, nhưng lúc cô đến, Tạ lão bản lại không có ở đây, cuối cùng vẫn không mua được bánh ngọt do ông chủ Tạ tự tay làm.

Nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau lại bắt đầu đi học.

Không biết có phải do trận mưa đó hay không, nhiệt độ ở Lam Thành cũng giảm xuống không ít, buổi sáng khi A Lạc thức dậy, trên người mặc một chiếc áo khoác đồng phục học sinh.

Trước khi ra khỏi cửa, cô suy nghĩ một chút rồi mang theo chiếc ô đen lớn.

Bước vào lớp học, nhìn các bạn cùng lớp không phải đang học thuộc lòng thì chính là đang vùi đầu vào bài tập về nhà.

Vừa nhìn thấy A Lạc, ánh mắt Lý Tư Tề liền sáng lên, vội vàng vẫy tay với cô: "Khương Lạc, Khương Lạc, cậu làm bài tập xong chưa!"

A Lạc gật gật đầu, lấy mấy quyển sách bài tập từ trong cặp ra, đưa cho Lý Tư Tề.

Lý Tư Tề vui vẻ nhận lấy, phút cuối cùng còn cứu vớt mặt mũi nói: "Đây không phải là tớ muốn chép bài đâu, chỉ lấy nó để tham khảo cách làm thôi, thật sự là đề bài này quá khó mà."

A Lạc cũng không ngại chuyện này, loại chuyện mượn bài tập về nhà này dù ở Lam Thành hay bất cứ nơi đâu cũng không hề lạ lẫm gì. Mà Lý Tư Tề không phải bài nào cũng chép, hơn nữa lúc thi chính thức, cô ấy cũng sẽ không làm như vậy.

Tiết học đầu tiên của buổi sáng là hóa học, vừa nhìn thấy hai chữ hóa học này, A Lạc liền kìm lòng không được nhíu mày.

"Lý Tư Tề, cậu nghĩ sao về lão sư dạy hóa?"



"Lão Chu?" Lý Tư Tề cắm cúi ngồi múa bút thành văn, không hề ngẩng đầu lên nói, "Lão Chu cũng không tệ lắm, là người rất tốt, cậu không cảm thấy hắn mập rất đáng yêu sao? Đặc biệt có cảm giác vui vẻ."

A Lạc im lặng một lúc: "Tớ không thích thầy ấy nhiều lắm."

Lý Tư Tề rốt cục cũng ngẩng đầu lên, Lam Thành tam trung có trung học và trung học cơ sở, cô ở trong trường này sáu năm, đây lần đầu tiên nghe thấy có người nói không thích lão Chu, chuyện này khiến cô cảm thấy rất kinh ngạc.

"Cậu không thích lão Chu, tại sao vậy? Bởi vì thầy ấy mập hả?"

Trong lòng Lý Tư Tề có một chút không vui, dù sao cũng là trường học nơi cô sinh hoạt nhiều năm như vậy, Khương Lạc lại là học sinh mới chuyển trường tới, cô theo bản năng sẽ cảm thấy mình là chủ nhà, mà Khương Lạc là khách. Bây giờ khách nói không thích đồ gì đó trong nhà mình, cô đương nhiên sẽ không đồng ý hoặc hùa theo được.

Giống như một số người vẫn hay nói, trường học của tôi, tôi có thể ghét bỏ, bạn là một người ngoài thì không thể.

"Lão Chu tuy rằng bề ngoài không xuất chúng, nhưng hắn rất tốt a, đặc biệt không có tính khí thất thường, lại hay quan tâm học sinh, lúc trước thầy ấy còn phụ đạo cho học sinh có thành tích kém mà chưa bao giờ thu phí, sau đó phòng đào tạo không cho phép phát sinh trường hợp dạy phụ đạo cho học sinh ngoài giờ lên lớp thì thấy ấy mới không tiếp tục dạy bạn ấy nữa."

A Lạc nhìn ra Lý Tư Tề có chút khó chịu, không muốn tiếp tục thảo luận, liền hàm hồ chuyển đề tài.

Mặc dù như thế, một đôi bạn tốt mới quen biết không lâu này vẫn không được tự nhiên, cả ngày cũng không nói gì, buổi chiều tan học, Lý Tư Tề cũng không gọi A Lạc cùng nhau đi về nữa.

Lớp 12 cao trung Lam Thành phải tự học buổi tối, bình thường từ 6 giờ chiều đến 9 giờ tối, giáo viên sẽ không giảng bài, để cho học sinh tự học. Bởi vì phần lớn các học sinh trong trường đều là ngoại trú nên vì sự an toàn của học sinh, tiết tự học buổi tối này không bắt buộc, nếu muốn thì có thể đến, còn không thì về nhà.

Lý Tư Tề dù sao cũng chưa bao giờ đến, A Lạc bình thường sẽ ở lại trường làm xong bài tập về nhà rồi mới đi.

Đến căng tin ăn tối, rồi trở lại lớp học để làm bài tập, hôm nay bài tập về nhà có hơi nhiều một chút, cô làm cho đến khi giờ tự học kết thúc.

Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh nối đuôi nhau từ trong lớp học đi ra, A Lạc đứng trong đám đông hỗn tạp, nhìn thấy rất nhiều phụ huynh đến đón con.

Lớp 12 học tập căng thẳng, phụ huynh lại mong con cái mình sẽ trở thành nhân trung long phượng, căn bản đa số các học sinh đều lựa chọn tự học ở trường, buổi tối tự mình về nhà hoặc để người nhà đến đón.

Lý Tư Tề vì điều kiện gia đình tốt nên không đến lớp học này, nghe nói nhà cô ấy mở công ty, dù cô thi đậu đại học nào thì sau khi tốt nghiệp đều phải trở về kế thừa gia sản, bởi vậy nên cũng không coi trọng việc học cho lắm.

Buổi tối ở tam trung trống trải hơn rất nhiều so với ban ngày, A Lạc ra khỏi lớp học, đi dọc theo đường bên cạnh sân thể dục đến cổng trường.

Những ngọn đèn bên lề đường rọi xuống ánh sáng ấm vàng dịu dàng, giống như một vầng trăng sáng mờ nhạt.

Màn trời tối đen, trong không khí tràn ngập hơi nước lạnh lẽo, trận mưa hôm qua đã thổi bay đi cơn gió nóng hổi mà khiến tiết trời trở nên mát mẻ hơn.

Cầm theo chiếc ô đen kia, A Lạc đi thẳng về phía cửa hàng Đường Tâm. Cô cũng không rõ trễ như vậy Đường Tâm có còn mở cửa hay không, nhưng chung quy đường đi không xa, qua đó nhìn một cái cũng tốt.

Cô còn phải mang ô đến trả lại cho người ta, không thể nói nói mà không giữ lời được.

Trên con đường này có không ít người đi cùng cô, A Lạc đi một khoảng thời gian, lúc qua ngã tư, khóe mắt cô đột nhiên chú ý tới hình như có người đi theo phía sau mình.

Cô dừng bước, quay người nhìn lại liền thấy một thân ảnh tròn trịa mập mạp, mặc áo sơ mi công sở bình thường, đây không phải giáo viên hóa học Chu Gia Toàn thì là ai?

Cơ hồ ngay lập tức, trong lòng A Lạc dâng lên một cỗ cảnh giác cùng đề phòng nồng đậm.

Nhìn cô quay đầu lại, trên mặt Chu Gia Toàn lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, chút ngoài ý muốn này chợt lóe lên rồi biến mất, lập tức được nụ cười thay thế, hắn giống như kinh hỉ hỏi: "Bạn học Khương, thật trùng hợp, nhà em cũng ở bên này hả?"

A Lạc vẫn nhìn chằm chằm hắn, đem vẻ mặt của hắn thu hết vào đáy mắt, nàng mím môi đứng lại, khẽ "Ừ" một tiếng theo lời hắn.

"Muộn thế này, về nhà sớm một chút, nhớ chú ý an toàn."

Chu gia toàn cười ha hả, giơ tay sờ sờ đầu, tự nhiên lướt qua bên cạnh A Lạc.

Nhìn thân hình mập mạp của hắn dần dần biến mất trong bóng đêm, tâm tình khẩn trương của A Lạc chậm rãi thả lỏng.

Xem xét tình hình vừa rồi, tựa hồ Chu Gia Toàn thật sự chỉ đi ngang qua, nhưng bản thân A Lạc cảm thấy, cho dù sự thật đúng là như vậy, Chu Gia Toàn cũng tuyệt đối không đáng tin cậy.

Lúc đi tới Đường Tâm, đáy lòng A Lạc còn đang suy nghĩ chuyện này, bất quá khi nhìn thấy ánh đèn chiếu sáng trong cửa hàng Đường Tâm, cô nhanh chóng bỏ lại toàn bộ chuyện về Chu Gia Toàn ra sau đầu.

Vào giờ khắc này, tất cả trong lòng cô đều chỉ còn lại ông chủ Tạ.

Cầm theo chiếc ô đẩy cửa tiệm ra, chuông gió phát ra tiếng kêu leng keng, người đàn ông ngồi sau quầy nghe tiếng chuông ngẩng đầu lên.

Hôm nay anh vẫn mặc trên mình một chiếc áo sơ mi, nhàn nhạt như sương mù màu xám, trong tay vẫn cầm một quyển sách, ánh mắt yên hòa, mặt mày trầm tĩnh.

Vừa nhìn thấy hắn, chút kinh hãi còn sót lại trong đáy lòng A Lạc tựa như được một trận gió nhẹ thổi qua, tiêu tan theo mây khói.

"Ông chủ Tạ, tôi sẽ trả ô cho anh."

A Lạc đến gần quầy, đưa chiếc ô qua, người đàn ông lại không nhận lấy, ánh mắt của hắn từ trước đến nay nhạt nhẽo ôn hòa, giờ khắc này lại ẩn chứa một tia sắc bén, quét qua khuôn mặt A Lạc.

Hắn đột nhiên hỏi: "Vừa xảy ra chuyện gì sao?"

A Lạc sửng sốt một chút, cẩn thận hồi tưởng lại, hình như cũng không có gì đặc biệt? Ngoại trừ chuyện gặp Chu Gia Toàn ra, có điều cái này cũng không được tính là có chuyện gì cả, chỉ do chính bản thân cô quá mẫn cảm thôi.

Cô lắc đầu, chần chừ nói: "Chắc là không?"

Ánh mắt hắn dùng lại trên mặt nàng, qua chừng hai giây, hắn chậm rãi rũ mắt, từ phía sau quầy đi ra: "Tôi đưa em về nhà."

"Hả?" Lầnn này A Lạc hoàn toàn sửng sốt.

Đối mặt với sự ngạc nhiên của cô, ông chủ Tạ chỉ thản nhiên nói: "Bây giờ đã quá muộn rồi, em thân gái một mình đi như vậy rất nguy hiểm."

Vẻ mặt A Lạc mơ mơ màng màng, nhịn không được lại nghĩ, ông chủ Tạ này chắc chắn là một người tốt! Vậy mà lại quan tâm đến người khác như vậy?

Phải biết, hiện tại hai người họ ngay cả tên của đối phương cũng không biết.

Hơn nữa, làm sao hắn biết cô chỉ có một mình, không có người nhà đến đón?

Khi nghĩ đến điểm này, người đàn ông đã mang theo A Lạc ra khỏi Đường Tâm, anh đóng cửa kính lại, khóa cửa hàng, rồi sau đó đi về phía tiểu khu nơi A Lạc sinh sống.

Việc này nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị, một đại nam nhân không quen biết ban đêm nói đưa ngươi về nhà, cô gái bình thường chỉ sợ đều sẽ sinh ra cảnh giác nhưng A Lạc ngay cả một chút kháng cự cũng không sinh ra, chỉ cảm thấy niềm vui không biết từ đâu dâng lên.

Nói đến cũng lạ, lão sư hóa học vừa nhìn đã có thể nhận định là người tốt thì cô không thích, ngược lại ông chủ Tạ nghe đồn là cự người ngàn dặm thì ở trong lòng cô đã là một người tốt rồi.

Chẳng lẽ thật sự giống như Lý Tư Tề nói, cô thật ra là một nhan khống?

Bóng đêm dày đặc, thành phố này không quá phồn hoa, ban đêm cũng không náo nhiệt như các thành phố khác, người đi đường năm năm tụm năm, cũng không ồn ào.

Đi được một lúc, A Lạc phát hiện chiếc ô vẫn còn trong tay mình, cô vội vàng nói với người đàn ông đi phía trước: "Ông chủ Tạ, ô của anh này."

Ông chủ Tạ không ngừng bước chân, trầm giọng nói: "Tặng cho em."

A Lạc do dự một hồi, lấy dũng khí bước nhỏ tiến lên, sóng vai cùng bước đi với anh, cô nói: "Ông chủ Tạ, em là Khương Lạc, anh tên là gì vậy?"

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô một cái, bình thản nói: "Tạ Vô Niên."

Tạ Vô Niên, Tạ Vô Niên.

A Lạc thầm nhẩm cái tên này trong lòng, không dấu vết cong đôi mắt, lại cẩn thận mím môi, không để cho một phần vui sướng này lộ ra ngoài.

"Ông chủ Tạ, ngày mai anh vẫn còn ở trong cửa hàng chứ?" Mặc dù đã biết được tên của anh, A Lạc vẫn gọi hắn là Ông chủ Tạ.

Theo quan sát của cô, hình như Tạ Vô Niên thật sự rất ít xuất hiện, A Lạc có thể gặp hắn đã coi như là trùng hợp rồi. Buổi trưa hôm nay cô cũng đi qua Đường Tâm một lần, trong cửa hàng chỉ có chị nhân viên kia, Tạ Vô Niên cũng không có ở đó nên cô mới dứt khoát không đi vào.

"Không biết, có thể ở lại hoặc không." Tạ Vô Niên không nói rõ.

Tối nay hắn khó có được kiên nhẫn, khác ca với tác phong trước kia của hắn, nếu để cho người quen nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ kinh hãi biến sắc.

Sở dĩ tùy tiện đề nghị đưa cô về nhà, đại khái là bởi vì nhìn ra chút bất an mà người thiếu nữ cố gắng che giấu.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Khương Lạc, Tạ Vô Niên đã không thể kiềm chế được nghĩ đến một người khác, cho dù các cô không hề giống nhau, nhưng hắn phát hiện ra, trong lúc cô bất lực, hắn vẫn nhịn không được mà khẽ động tâm, vươn tay giúp đỡ cô.

"Ông chủ Tạ, anh là một người tốt." Cô gái nói.

Người tốt sao? Đây không phải là lòng tốt, chỉ là bồi thường chút áy náy đối với quá khứ mà thôi.

Người đàn ông hơi rũ mắt, không tiếng động thở dài một hơi.

Gió ban đêm bọc lấy hơi nước trong không khí, thổi lâu cũng có một phần lạnh lẽo, đoạn đường này cũng không dài, từ Đường Tâm đi tới tiểu khu A Lạc ở, cũng chỉ mất mười phút.

Dưới lầu căn hộ, Tạ Vô Niên nói với A Lạc: "Lên đi."

Trong lòng A Lạc có chút không nỡ, nhưng vẫn gật đầu đi vào cửa, đèn cảm ứng hành lang lần lượt sáng lên, cô nhanh chóng chạy lên lầu bốn trong nhà, ghé vào cửa sổ nhìn xuống phía dưới.

Hắn vẫn đứng chờ tại chỗ, thấy cô đã vào trong nhà liền quay đầu trở về.

A Lạc chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn, người đàn ông thân hình cao lớn, thắt lưng thẳng tắp, nổi bật dưới ánh đèn đường và bóng đêm, dưới chân kéo ra bóng dáng thật dài, dần dần đi vào trong bóng tối vô biên kia.

Editor: Mình có đăng truyện này ở diễn đàn dembuon, ở bên đó thì truyện sẽ được cập nhật chương sớm và nhanh hơn. Các bạn có thể qua bên diễn đàn đọc truyện để ủng hộ mình nhé!

link truyện: https://dembuon.vn/posts/945327/