Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia

Chương 75: Đi khu vui chơi (7)



Sáng thứ bảy, A Lạc và Lý Tư Tề gặp nhau ở cổng trường, hai người cùng nhau đi xe buýt đến khu vui chơi phía tây thành phố.

Tuyến xe buýt đến bên đó có gần ba mươi trạm dừng, tổng cộng mất một giờ, khoảng cách không tính là gần lắm.

Hai người ngồi ở hàng cuối cùng, phần lớn thời gian A Lạc nằm sấp trên cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, Lý Tư Tề thì thỉnh thoảng lại giới thiệu cho cô bộ mặt địa lý của Lam thành cùng với tình hình các nơi khác.

Lam Thành là quê hương của mẹ Khương, nhưng lão nhân Khương gia đều đã qua đời mấy năm trước, A Lạc chỉ đến nơi đây khi còn bé, đối với thành phố này không có bao nhiêu ký ức.

Một đường nghe đến những chuyện này, xem như là nhận thức một thành phố mới thêm một lần nữa, tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn.

Thuận lợi đến khu giải trí, hai người kiểm tra vé vào cửa, trong sân chơi có rất nhiều người, phần lớn đều là người Lam Thành thừa dịp ngày nghỉ tới đây du ngoạn, đa phần là những cặp vợ chồng mang theo con nhỏ hoặc các cặp tình nhân đi hẹn hò.

A Lạc cùng Lý Tư Tề tay trong tay, nhìn kiến trúc đầy màu sắc rực rỡ trước mắt, nghe tiếng cười nói vui vẻ của trẻ con, hai người không khỏi nhìn nhau cười.

"Chơi cái gì trước được nhỉ?" Lý Tư Tề trầm tư.

A Lạc chỉ vào biển quảng cáo, nóng lòng muốn thử: "Cậu thấy tàu lượn siêu tốc thế nào?"

Lá gan Lý Tư Tề cũng lớn, lúc này vỗ vỗ nói: "Đi!"

Hai người hưng phấn chạy thẳng lên tàu lượn siêu tốc, khu giải trí này không tính là lớn, nhưng trò gì cũng có cả, từ tàu lượn siêu tốc, đu quay ngựa gỗ, thuyền hải tặc, xe điện đụng, còn có nhà ma và bánh xe chọc trời, cùng các loại trò chơi nhỏ khác, nói chung là cực kỳ náo nhiệt.

Lúc trước, A Lạc cũng đã từng đến khu giải trí chơi, nhưng đã là rất lâu trước đây rồi, mẹ Khương bận rộn công việc, rất ít thời gian dẫn cô đi chơi, sau này cô lớn lên, cũng dần thông cảm cho sự vất vả của mẹ, càng ngày càng hiểu chuyện nhu thuận, không còn là ầm ĩ muốn mẹ cùng ra ngoài chơi nữa.

Cho nên không ai biết, thoạt nhìn bề ngoài Khương Lạc có vẻ là nữ sinh ngoan ngoãn nhưng kỳ thật sau lưng lại rất thích những thứ kích thích.

Chẳng hạn như tàu lượn siêu tốc trong khu giải trí hay quyển truyện trinh thám Sherlock Holmes.

Hai cô bé cùng đi tàu lượn siêu tốc, ngồi tàu lượn một vòng xong, hai người kích động đến đỏ mặt.



Lúc đi xuống, một đôi tình nhân phía sau mặt trắng bệch, dìu đỡ lẫn nhau mới đi xuống được.

A Lạc và Lý Tư Tề lại còn chưa thỏa mãn, vẻ mặt đều là hưng phấn, thậm chí còn muốn đi ngồi thêm một lần nữa.

Cũng may hai người còn có một chút lý trí, nghĩ đến những thứ thú vị khác nên đã buông tha cho suy nghĩ này.

Bắt đầu từ tàu lượn siêu tốc, hai tiểu tỷ muội đi qua đi lại trong sân chơi, bồi hồi trong từng hạng mục kích thích, tận hứng chơi cả buổi sáng, đợi đến giữa trưa bụng bắt đầu réo lên, mới không thể không dừng lại.

Thời gian ăn cơm trưa cũng bị các nàng lợi dụng, ở quầy hàng ăn vặt mua đồ ăn rồi đi đu quay ngồi, vừa ăn vừa thưởng thức phong cảnh Lam Thành. Dẫu sao chỉ cần nghĩ đến chuyện sau khi thời gian ngày hôm nay qua đi hết, về nhà sẽ phải nghênh đón một loạt các loại bài tập về nhà khó nhằn thì chẳng ai muốn lãng phí thời gian giải trí quý giá này cả.

Lúc ăn cơm, hai người bàn về những trò còn chưa chơi qua, một trong số đó chính là nhà ma.

Đối với nhà ma, Lý Tư Tề có chút kháng cự, đơn giản mà nói chính là cô ấy sợ ma, không dám đi.

Ngược lại, A Lạc lại muốn đi trải nghiệm một chút, bất quá thấy Lý Tư Tề thật sự không thích, liền không cưỡng cầu nữa.

"Sao cậu lại sợ ma? Lẽ nào cậu đã từng thấy ma rồi?" Cô tò mò hỏi.

Những câu chuyện quỷ thần thường mang theo sắc thái thần bí mãnh liệt, có người nói tin, có người thì không, có người thề son sắt tin tưởng trên đời này có quỷ, có người lại kiên quyết cho rằng đó chỉ là mê tín dị đoan phong kiến, trên thế giới chỉ có khoa học, khoa học không giải thích được thứ gì đó không phải là thần học, chỉ là con người còn chưa phát hiện ra nguyên lý của nó mà thôi.

A Lạc ngược lại không thể nói là tin hay không, thái độ của cô tương đối hàm hồ, ở bên bờ vực tin hay không tin.

Lý Tư Tề lắc đầu: "Tớ chưa nhìn thấy ma bao giờ, nhưng tớ đã nghe rất nhiều câu chuyện ma."

"Chỉ là một câu chuyện ma? Vậy thì có gì mà phải sợ a."

Lý Tư Tề quay đầu nhìn về phía bên ngoài vòng đu quay, vòng đu quay chậm rãi bay lên, xoay một vòng gần nửa giờ, lúc này vừa chuyển sang một nửa, cũng chính là điểm cao nhất.

Cách cửa sổ thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy con đường thẳng tắp phía dưới, xa xa là mảnh hồ nước xanh biếc, đình đài lầu các đan xen cao thấp trong Lam thành, cùng với dòng người tấp nập như con kiến, hết thảy đều có vẻ xa xôi nhỏ bé như vậy.

"Tớ đã từng thấy người chết." Lý Tư Tề hạ giọng, nói với A Lạc.

A Lạc trong nháy mắt trợn to mắt, nhìn chằm chằm không chớp mắt nhìn cô ấy.

Sắc mặt Lý Tư Tề mơ hồ có chút trắng bệch, nhưng thấy biểu tình khiếp sợ của bạn thân, liền nhịn không được đem bí mật nhỏ giấu ở đáy lòng nói thẳng ra.

"Cậu không biết đâu, hai năm trước trong tam trung có một học tỷ lớp 12 nhảy lầu, lúc ấy tớ đang học lớp 10, điều đặc biệt là tớ trùng hợp nhìn thấy cảnh lúc đó." Nói đến đây, Lý Tư Tề hít sâu một hơi, giống như đang sợ hãi, lại giống như đang tiếp sức cho mình, "Chuyện này tớ không dám nói với ai, lâu như vậy, nghẹn đến mức tớ thật khó chịu."

A Lạc nghiêm túc nhìn cô, không nói một lời. Cô biết, bây giờ mình không cần phải nói chuyện, chỉ cần lắng nghe là được rồi.

Lý Tư Tề tiếp tục nói: "Hôm đó trường nghỉ học, toàn trường không có ai cả, tớ vì quên mang bài tập về nhà mà nhà lại ở ngay bên cạnh trường nên tớ muốn vào lớp lấy. Thật sự, thực sự là cực kỳ trùng hợp, khi tớ đến, vừa vặn bảo vệ không có ở đây, chắc đang là giờ giải lao, tớ tìm thấy một nơi để trèo tường vào."

"Vừa mới đi vào không bao lâu, còn chưa đến lớp học, tớ đã nhìn thấy một người đứng trên nóc tòa nhà giảng dạy, học tỷ kia mặc váy trắng, váy dài tuyết trắng, đứng ở nơi đó rất nổi bật." Lý Tư Tề kìm lòng không được rùng mình một cái, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ nói, "Tớ cũng không kịp phản ứng lại, còn tưởng rằng đó là ảo giác của mình, một giây sau đó, chị ấy liền từ trên cao rơi xuống."



"Kỳ thực lúc đó tớ cảm thấy chị ấy giống như đang bay, cậu có biết mỗi mùa xuân, bên trong ruộng hoa cải dầu thường có loại bướm trắng? Chị ấy giống như một con bướm trắng, bay xuống từ trên bầu trời. Cuối cùng nện trên mặt đất, phanh một tiếng, có máu đỏ từ dưới váy trắng chảy ra, nhuộm đôi cánh tuyết trắng của cô ấy thành màu đỏ tươi chói mắt."

A Lạc giơ tay lên, nắm lấy hai tay Lý Tư Tề.

"Sau đó thì sao?" Cô nhẹ nhàng hỏi.

Lý Tư Tề nở nụ cười cười ngắn ngủi, bàn tay lạnh lẽo được A Lạc nắm lại, nhưng vẫn không ngừng phát run.

"Sau đó, tớ đã bị dọa chạy." Cô ra vẻ ung dung nói, "Lúc đó tớ mới bao tuổi chứ, cho dù có lúc trốn học, cũng không có lá gan tới nhìn xem người chết a. Ngay cả bài tập về nhà tớ cũng không lấy, trực tiếp sợ tới mức chạy về nhà, sau đó còn sinh bệnh một trận, khỏi bệnh rồi liền nghe nói sự tình đã chấm dứt, kết luận là đàn chị học tập quá áp lực mà tự sát."

Cô ấy nói như vậy nhưng vẻ mặt lại có chút khinh thường, giống như là bất mãn cái gì đó.

A Lạc nhạy bén hỏi: "Chẳng lẽ trong đó có ẩn tình gì?"

Lý Tư Tề ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn về phía A Lạc, ngữ khí cực kỳ thận trọng, "Chuyện này tớ chỉ nói với một mình cậu thôi, cậu có thể giúp tớ giữ bí mật không?"'

A Lạc liên tục gật đầu, nói: "Cậu nói đi, tớ sẽ không nói với bất kỳ ai, chỉ có một mình tớ biết thôi."

"Thật ra năm đó, tớ có đến gần nhìn thoáng qua." Lý Tư Tề liếm liếm môi, ánh mắt cô vừa khẩn trương lại bất an, thanh âm đè xuống rất thấp, giống như đang lẩm bẩm, "Tớ đến gần nhìn thoáng qua học tỷ kia, sau đó liền phát hiện, trên người chị ấy có một vài dấu vết."

"Dấu vết?"

Lý Tư Tề ấp úng nói: "Chính là loại dấu vết đó, cậu hiểu không? Tớ còn lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, trên đùi chị ấy, đều là loại dấu vết đó, từng mảng lớn. Khi đó tớ không hiểu, cũng không biết suy nghĩ gì, liền chụp lại. Bất quá chắc cũng không quan trọng, sau đó cảnh sát cũng đến xem, đều nói là tự sát, kết án rất nhanh."

A Lạc nghe mà ngơ ngác, không hiểu sao lại nghĩ đến lời Tạ Vô Niên nói khi đưa cô về nhà. Bởi vì lời nói của anh, cả đêm hôm đó cô không tài nào ngủ được.

Lý Tư Tề nói ra lời trong lòng, cả người giống như tỉnh lại từ trong mộng cảnh, trên mặt lại nở nụ cười tươi tắn.

"Quả nhiên, nói ra thoải mái hơn nhiều, haizzz, cậu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu một chút". Dừng một chút, cô lại nói, "Có điều sau chuyện lần đó, tớ liền nhìn ra, con người sống cả đời thì phải vui vẻ, ai biết một ngày nào đó có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn hay không, sống thoải mái là tốt rồi."

A Lạc đồng ý gật gật đầu, cuối cùng cũng hiểu được lý do Lý Tư Tề không có mấy bằng hữu trong lớp.

Tính cách Lý Tư Tề tương đối cường thế, không thích nhân nhượng người khác, có cái gì thì nói cái đó, điều kiện gia đình ưu việt lại không hòa hợp với mọi người, trong mắt người khác đại khái có chút ngạo mạn, nghe nói trước khi A Lạc chuyển trường đến tam trung, cô ấy vẫn luôn độc lai độc vãng.

"Cậu có biết học tỷ ấy hả? Vậy tên của chị ấy cậu có biết không?"

Lý Tư Tề trả lời rất nhanh: "Tớ không biết, nhưng tớ có nghe qua tên của chị ấy, Tạ Tư Nguyệt, chị ấy tên là Tạ Tư Nguyệt."

Tốc độ quay của vòng đu quay dần dần chậm lại, cuối cùng 'ầm ầm' một tiếng dừng lại, cũng tượng trưng cho sự kết thúc của câu chuyện.

Hai người đi xuống khỏi vòng quay, sau đó lại chơi một lúc nữa, nửa đoạn sau A Lạc vẫn luôn có chút không yên lòng. Trạng thái của Lý Tư Tề rất tốt, không bị ảnh hưởng bởi khúc dạo nhạc ngắn ngủi kia.



Chơi đến hơn ba giờ chiều, mọi người cũng đều mệt mỏi, điểm dừng cuối cùng hai người chọn là ngựa gỗ xoay tròn, cùng nhau ngồi xoay tròn trên lưng ngựa gỗ.

"Khương Lạc cậu xem, là lão Chu kìa."

Lý Tư Tề đột nhiên mở miệng. A Lạc nhìn theo ánh mắt của cô, quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh mập mạp quen thuộc, giáo viên hóa học Chu Gia Toàn đang dắt theo một cậu bé, dẫn cậu đi chơi bóng bay.

"Đó là con trai của thầy Chu hả?" Lão Chu dắt đứa bé lớn lên ngọc tuyết đáng yêu, chỉ là xem dáng dấp có chút kiêu căng, sai sử lão Chu xoay quanh.

Lý Tư Tề lắc đầu nói: "Chắc là không phải đâu, lão Chu chỉ có một đứa con gái, hơn nữa hắn đã sớm ly hôn với vợ, con gái cũng đi theo vợ, nhiều năm như vậy vẫn chỉ có một mình."

"Thì ra là vậy."

Thấy cô không quá hứng thú, Lý Tư Tề nói: "Này, lão Chu người này rất tốt, cậu tiếp xúc với thầy ấy nhiều thì sẽ biết."

Cậu bé chơi bóng bay bên kia hình như chơi chán rồi, quay đầu nhìn xung quanh một lượt, nhìn về phía con ngựa gỗ xoay tròn cùng với những bài hát thiếu nhi vui vẻ.

Chỉ chốc lát sau, lão Chu mang theo đứa nhỏ đi tới, nhìn thấy hai học sinh quen mặt, lão Chu cũng có chút kinh ngạc, cười chào hỏi: "Bạn học Lý, bạn học Khương, các trò cũng ra ngoài chơi à."

Lý Tư Tề hô "xin chào lão sư", A Lạc ngượng ngùng không mở miệng, cũng hô theo một tiếng.

Cậu bé kéo tay hắn, hét lên: "Cậu, cháu muốn cưỡi ngựa! Nhanh, cho cháu cưỡi ngựa!"

Lão Chu tốt tính nói: "Được rồi, được rồi, cậu đưa cháu đi cưỡi ngựa."

A Lạc và Lý Tư Tề chơi đủ rồi, đang định rời đi, lúc tạm biệt, lão Chu trêu ghẹo hai người: "Kỳ thi giữa kỳ đã kết thúc, sắp tổ chức họp phụ huynh, các em thi thế nào? Có tự tin cho người nhà được nở mày nở mặt không?"

Lý Tư Tề khẩu khí rất lớn, cười trả lời: "Chắc chắn sẽ không mất mặt đâu."

A Lạc chỉ khách sáo cười, không nói gì.