Xuyên Nhanh: Ta Trích Lời Tra Nam Mà Vấn Đỉnh Đại Đạo

Chương 50



Tuy rằng đã tính toán xong, nhưng Minh Tiêu cũng không xúc động chỉ dựa vào chủ quan phán đoán, đã mang toàn thành rút lui.

Giáp Ngũ và mấy ám vệ ẩn nấp chờ ở biên cảnh đã lâu, cô phái người đưa đi một phong tin, bảo bọn họ cẩn thận điều tra quân Xích Yến.

Đồng thời, Giáp Nhất cũng tiến hành tra khảo Tiêu Mặc Phong.

Buổi chiều ngày hôm sau, cả mật hàm từ biên cảnh và lời khai của Tiêu Mặc Phong, cơ hồ cùng được đưa đến trước mặt Minh Tiêu.

Lúc này Ngọc Trúc đã trở về sau khi kiểm toán ở thành bên, hiểu biết từ đầu chí cuối sự việc, cậu vẻ mặt nghiêm túc cầm lấy thư từ trước mặt bàn Minh Tiêu.

Cậu một phen xé mở phong thư, sau khi đọc thư từ, giữa mày đen kịt lại như trời gặp mây giông.

"Thế nào rồi?" Giáp Nhất thấy Ngọc Trúc vẻ mặt ngưng trọng, trầm giọng dò hỏi.

Ngọc Trúc nhấp nhấp môi buông tin xuống, nhìn người nào đó đang đang ngồi ở một bên chống cằm, khoanh chân, sau đó hất một miếng bánh điểm tâm vào mồm, thở dài.

"Tin tức của Giáp Ngũ nói, quân Xích Yến mặt ngoài không có động tác, nhưng từ nửa tháng trước, không ngừng có tiểu thương vận chuyển hàng hóa đến biên cảnh, thu được tin chúng ta cảm thấy đáng nghi, thâm nhập điều tra phát hiện, đó đều là quân nhu được ngụy trang thành hàng hóa bình thường. Cẩn thận như thế, tất là có điều trù tính."

Cậu nói xong ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Giáp Nhất, "Người kia thì thế nào?"

Giáp Nhất lắc đầu: "Không sai biệt lắm, Tiêu Mặc Phong cuồng vọng xảo trá, nói nửa thật nửa giả, nhưng có thể xác định, Xích Yến lập tức sẽ có hành động."

Hai người liếc nhau, đều từ đối phương nhìn ra một tia sầu lo.

"Cạch!" Minh Tiêu ăn nốt miếng điểm tâm cuối cùng trên mâm, lại rót một ly trà lạnh, đánh đến cách một cái, thanh âm vang lên làm người bên cạnh đều xấu hổ thay cho cô.



Đương sự lại chẳng hề mảy may gì, vỗ vỗ tay kều chân phân phó Ngọc Trúc: "Vừa lúc cậu đã trở lại, trong hôm nay tập hợp sổ sách mấy cửa hàng. Trong vòng 3 ngày cùng đám ám vệ Giáp, mang toàn bộ người trong thành rút lui."

Không chờ Giáp Nhất đồng ý, Ngọc Trúc nóng nảy: "Cậu chẳng lẽ thật sự muốn đi biên cảnh? Đao kiếm không có mắt, cho dù trời sinh thần lực, võ công cao cường, lại há có thể đọ lại thiên quân vạn mã."

Cậu ấy và Minh Tiêu tuy không lớn lên cùng nhau từ nhỏ, lại làm bạn ở thời điểm cùng cực nhất, cho dù Minh Tiêu ở trong mắt người ngoài thần bí lại có năng lực, ở trong lòng cậu Minh Tiêu vĩnh viễn vẫn là tiểu muội muội tham ăn lười biếng lại láu cá thích dùng mánh lới trước kia.

Người đều có tư tâm, Xích Yến xâm chiếm cậu nguyện ý ra một phần lực, nhưng cũng tuyệt đối không muốn nhìn người chí thân mạo hiểm tính mạng.

Minh Tiêu nghe được lời này, bất mãn mà bĩu môi: "Lời này của cậu quá xem thường tôi rồi, tôi dùng một đầu ngón tay cũng có thể đọ lại tiểu yếu gà như cậu, còn dám nghi ngờ uy lực của bổn hoa khôi."

Cô không đề cập tới việc này còn tốt, nhắc tới Ngọc Trúc càng tức giận, không rảnh lo mình yếu gà hay không yếu gà, hầm hừ chất vấn: "Cậu còn không biết xấu hổ mà nói vậy nữa, cái gì mà tuyển chọn hoa khôi chứ, cố ý đợi lúc tôi không ở nhà làm yêu tác quái đúng không?"

"Mọi người đều thấy tôi thiên sinh lệ chất, sắc nghệ song tuyệt, nhất định phải chọn tôi làm hoa khôi, tôi có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là sau khi từ chối đủ đường chỉ có thể tiếp thu thôi."

"Tôi buồn nôn." Ngọc Trúc nhe răng trào phúng: "Nghe nói là có người nào đó dùng không biết bao nhiêu tiền, tìm không biết bao nhiêu người tự đẩy bản thân thành hoa khôi."

Minh Tiêu không chút nào chột dạ cả giận nói: "Đấy là tin vỉa hè."

Ngọc Trúc cũng không thua kém, lạnh lùng cười: "Cái đồ ảo tưởng."

Mắt thấy hai tên tiểu học gà đã đem chủ đề đi xa 800 mét, xắn tay áo chuẩn bị nổ một trận, Giáp Nhất mẹ già nhanh chân tách hai người ra.

Hắn bất đắc dĩ đỡ trán, thở dài, quay đầu trước tiên dỗ dành Ngọc Trúc nói: "Được rồi, biết là ngươi lo lắng, nhưng cô nương là thành chủ đứng phía sau toàn bộ thành Thương Tĩnh, chúng ta mấy năm nay cùng nhau phát triển, nơi này cũng chính là căn cư. Cho nên chẳng sợ con đường phía trước không thể đoán, ít nhất vì cái gia đình này, chúng ta phải ganh đua một chút."

Giáp Nhất ngày thường không thích nói chuyện, mở miệng lại rất biết đánh thẳng vào nhược điểm, Ngọc Trúc nhất thời cũng không biết nên phản bác như thế nào.

Đúng vậy, hắn sinh ra ở Thương Tĩnh, lớn lên ở Thương Tĩnh, lại có Minh Tiêu dẫn dắt, cùng nhau xây dựng địa phương này.

Sàn nhà dưới chân là chính cậu thuê công nhân sửa chữa, lát từng phiến một, bàn gỗ trước mặt là cậu mặc cả từng đồng với thương nhân tự mình mua về.

Yến Xuân Các dù là nơi chứa đầu thống khổ thuở niên ấu, lại cho cậu toàn bộ hy vọng về quãng đời còn lại, nếu có thể, cậu cũng không muốn nhìn nó rơi vào trong tay kẻ thù.

Ngọc Trúc nhắm mắt, lắc đầu, lại nhìn về phía Minh Tiêu: "Tôi vẫn không thể đồng ý, nhà có thể có rất nhiều, nhưng cậu thì chỉ có một."

Minh Tiêu nhíu mày, không biết nên nói như thế nào, tuy rằng Ngọc Trúc coi cô như em gái ruột thịt, nhưng là ở trong lòng cô, người trước mắt thật ra càng giống mẹ già hơn.

Lải nhải, hỏi ba hỏi bốn, rõ ràng ta là bạo lực tiểu kim cương, người này cố tình nghĩ ta là tiểu yếu ớt dễ bị người chiếm tiện nghi.

Cô kỳ thật không quá để ý suy nghĩ của người khác, thậm chí sinh mệnh của đại đa số người cô còn không bỏ ở trong mắt.



Bản thân Minh Tiêu có đôi khi cảm thấy rất kỳ quái, giống như thân phận của cô còn chẳng phải là người, hờ hững nhìn thế nhân diễn trò.

Cái suy nghĩ trung nhị này không biết từ đâu ra, nhưng cô lại không cảm thấy không đúng.

Cho tới nay hết thảy hành động của ta đều là tùy tâm mà làm, ta thoạt nhìn tùy ý tản mạn, nhưng bản tính của người ta kỳ thật là tổng tài bá đạo ngạo mạn nha.

Mà nói đến cùng, đến biên cảnh đối diện với Xích Yến, vừa không xuất phát từ đại nghĩa, càng không đến từ trách nhiệm với quốc gia, chỉ là bởi vì cô không thích bị người ngoài khống chế số phận.

Cô chớp chớp mắt, kiên trì nhìn Ngọc Trúc, chậm rì rì mà nói: "Cậu không đồng ý cũng vô dụng, dù sao tôi có thể một tay đánh ngất cậu, đợi cậu tỉnh lại ai biết cậu đang ở đây hay ở Lâm thành."

Ngọc Trúc: "......"

Giáp Nhất: "......"

Quỹ Quỹ bị lời của Ngọc Trúc làm cho cảm động, mặt vô biểu tình mà thu hồi khăn tay, lạnh nhạt nói: "Ký chủ, cô đã lớn rồi, nên học được đạo lý 'không nói được tiếng người thì đừng mở mồ'."

Mắt thấy bà má già Ngọc Trúc bắt đầu che ngực, dù không biết mình nói sai ở đâu, Minh Tiêu nhanh chân đỡ lấy người.

"Ai nha, được rồi, nhanh chóng đi dọn dẹp hành lý đi, nhớ bảo quản cho tốt cái rương tôi khóa ở trong phòng, đấy là tiền cưới vợ tôi tiết kiệm cho cậu đấy, cậu xem cậu hom hem yếu ớt thế này, về sau phỏng chừng còn phải dùng tiền cầu gả."

Ngọc Trúc: "......"

Miệng có cho thuê hay không, có thể nhắm lại hay không!

Ba người ở trong phòng la hét ầm ĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn là chấm dứt nhờ sự khuất phục của Ngọc Trúc, không phải bọn họ không nỗ lực, thật sự là đối phương bưu hãn, phàm nhân chẳng lay động nổi.

Bị tức chết đi được, Ngọc Trúc hít thở đều trở lại, vẫn cùng Giáp Nhất chuẩn bị toàn bộ công tác tiếp theo.

Đương nhiên bản thân Minh Tiêu cũng không nhàn rỗi, việc điều chỉnh với các thương đội bên ngoài, tìm bên cung ứng lương thảo, trong lúc nhất thời trên dưới đều bận túi bụi.

Đến buổi tối hôm sau, Giáp Nhất mới lên lầu kêu cô xuống dưới.

Minh Tiêu từ bậc thang cao cao chậm rãi đi xuống, trong đại sảnh tất cả đã đứng chờ, có các cô nương, tạp dịch, còn có khách quen của nam phong quán Cừu tam nương.

Bởi vì việc chạy nạn phức tạp, khó tránh sẽ có sơ sẩy, các phụ nhân có tiền lại yếu ớt không khỏi khiến cho những kẻ tâm tư độc ác sinh sự, Minh Tiêu dứt khoát phân phó người khiêng luôn nhóm bọn họ cùng đi.

Lúc này mọi người đều ngửa đầu nhìn về phía Minh Tiêu, giữa bầu không khí yên tĩnh bỗng có tiếng cười vang, Minh Tiêu nhìn về nơi âm thanh toát ra, là một nữ tử trang phục màu lam, diện mạo dịu dàng, che miệng nhịn cười.

Kia đúng là Tuyết Lan, cảm giác được ánh mắt mọi người, Tuyết Lan không chút hoang mang mà buông tay, ánh mắt nhu hòa nhìn về phía Minh Tiêu: "Ta chỉ là nhớ tới, hai năm trước cũng là cảnh tượng tương tự như vậy, cô nương mặc một thân áo quần ngắn vải thô, giống như một nhóc thổ phỉ, một tay xách người đi xuống dưới."



Tuyết Lan nhờ nỗ lực, được cô nương trọng dụng, trở thành chưởng quầy cửa hàng vải dệt lớn nhất thành Thương Tĩnh, cho dù vậy, nàng đều quên không được một ngày kia.

Hiện giờ nghĩ lại, đại khái chính là từ một ngày kia, cuộc đời đê tiện u ám của nàng xuất hiện một tia sáng. Tia sáng không phải rất chói lọi, thậm chí không phải là cho không, nhưng chính là vì như thế, mới chân thật, mới là thứ mà nàng tin rằng nàng có thể với tới.

Lời này của Tuyết Lan đánh thức ký ức trong đầu tất cả, đại sảnh một đám đều bật cười.

Chờ đến khi toàn hội trường lại an tĩnh lại, Minh Tiêu mỉm cười nhìn những gương mặt vui vẻ bên dưới, lập tức nói chính sự: "Lần này gọi tất cả tới, nguyên nhân cụ thể mọi người đều đã nắm được, ta cũng không lắm lời nữa."

"Ta muốn nói đến một việc khác, năm đó ta kí khế ước làm việc 5 năm với các vị, hiện giờ đối đầu kẻ địch mạnh, tiền đồ khó dò, hôm nay khế ước đều trả cho các vị."

"Cô nương."

"Cô nương!"

Nàng vừa dứt lời, mọi người trong phòng lập tức hoảng loạn, một đám tràn ngập khủng hoảng và ngỡ ngàng.

Minh Tiêu xua xua tay, tiếp tục nói: "Ở Lâm thành ta có bố trí cửa hàng và nhân thủ, các vị đến bên kia có thể tiếp tục công tác, nghề nghiệp sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều. Có người quen biết là đám Ất chăm sóc, nhất định sẽ không bị ai khi dễ bắt nạt."

Cô không thèm để ý người khác, nhưng sẽ không làm người vô tội bị vạ lây, suy tính đường lui cho những người bên dưới với cô không tính là việc khó. Nhưng con đường về sau của họ sẽ chẳng liên quan đến cô nữa.

Lời Minh Tiêu giống như búa tạ, khiến trong phòng mờ mịt, không khí vui vẻ vừa rồi thoáng chốc đình trệ xuống.

Thật lâu sau, Liên Âm đứng dậy, so với dáng người nhỏ yếu của hai năm trước, nàng đã khỏe mạnh hơn, nhưng vẫn rất gầy, thậm chí bởi vì niên thiếu không đủ dinh dưỡng, vóc dáng vẫn nhỏ xinh.

Chỉ có ánh mắt vẫn cứ kiên nghị kiên quyết, nàng tiến lên một bước nhìn thẳng vào Minh Tiêu, ngay sau đó quỳ xuống.

"Cô nương, ta muốn ở lại thành Thương Tĩnh."