Trong căn phòng bệnh đơn sơ tường vàng đã bong tróc, bà lão Trương ngồi ở trên giường gần cửa, cắn hạt dưa nói chuyện phiếm cùng bạn chung phòng bệnh mới quen của mình, bà lão Triệu.
Hai người tuổi tác xấp xỉ, càng tương tự hơn là cái thói buôn chuyện, từ nửa tháng trước vì ở chung phòng bệnh, hai bà bạn nhất kiến như cố, chung căn phòng bệnh thành đôi tri kỷ, nhanh chóng thân thiết vô cùng.
Lúc này bà Trương thuận miệng phun vỏ hạt dưa lên trên mặt đất, dựa lưng vào cửa sổ giường bệnh nâng nâng cằm, tròng mắt nhỏ vừa chuyển, chóp chép nói với bà Triệu: "Bà thấy cái con bé mới nhập viện kia chưa, vào viện ngày hôm qua, nói là trượt chân rơi xuống nước."
Không hổ là bạn tốt, vì bà Triệu vừa thấy bộ dáng này của bạn thân là biết có bát quái, nắm một mớ hạt dưa rồi trèo lên giường, ngồi khoanh chân tò mò hỏi: "Sao, có chuyện gì hả, bà mau nói cho tôi biết."
Bà Trương đắc ý mà bộp vào đùi một cái, "Đương nhiên, bà nghĩ xem, mới có tháng tư, trời không quá lạnh nhưng băng dưới sông đã còn tan hết đâu, đến mấy đứa cháu bé tí nhà tôi còn biết không được lang thang ở bờ sông, một cô nương lớn thế này sao có thể không biết."
Bà nói đến đây, giọng nói nhỏ dần, áp vào tai bà Triệu, "Ngày đó bà không ở đây, chứ tận mắt tôi nhìn thấy, chị con bé đưa nó vào, khóc lóc ỉ ôi nói cái gì mà 'đều do chị, chị không nên nói với em Mã Phấn Cường muốn đính hôn', đứa chị gái nó khóc nom cũng đáng thương lắm."
Ôi trời, đôi mắt bà lão Triệu sáng hơn cái bóng đèn huỳnh quang, tích cực phát biểu suy ngẫm của bà với chuyện lần này: "Không biết là cự tình hay là tuẫn tình đây!"
"Chậc chậc, thanh niên bây giờ, chẳng bằng chúng ta năm đó......"
"Chẳng bằng các bà năm đó đẻ ra đừng có lưỡi làm gì."
Đột nhiên một tiếng nói ngắt lời bà lão Triệu, bà ta sửng sốt, lông mày chau lại, há mồm định mắng chửi người.
Bà Triệu vẻ mặt phẫn nộ mà quay đầu, nhìn lại, nhân vật chính trong câu chuyện của hai bà thế thế mà đã ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch nhỏ bằng lòng bàn tay, đôi môi tái nhờ chẳng có chút sức sống nào, cả người suy yếu giống như là giây tiếp theo hồn liền về tây thiên.
Bà Triệu vốn đang có chút chột dạ vì bị đương sự bắt quả tang, lại thấy cô nương này như con gà con bà dùng một lóng tay là có thể đẩy ngã, lập tức ngẩng đầu gân cổ lên hô: "Cái cô bé này sao lại nói chuyện như thế? Người lớn dạy con cháu thành thế này, bảo sao phải đi bồi thường cho người ta, hở một xíu là nhảy sông với tự t*."
Bà vừa nói vừa hung hăng liếc xéo cô nương kia, giống như được nhận tiền bồi thường chính là bà và cháu trai bảo bối của bà.
"Khụ khụ khụ." Cô nương kịch liệt ho khan, Trương, Triệu hai vbà cắn rột rột hạt dưa, nhìn đến cô nương bị hai bà chọc tức cho ho khan không ngừng, trong lòng...
Vô cùng đắc ý.
Ta nhổ, so mồm mép với bà nội mày, mắng chết mày đồ quỷ đoản mệnh!
Nhưng không ngờ cô nương này càng ho càng nghiêm trọng, như là giây tiếp theo sẽ ho cả lá phổi ra ngoài, hai người lúc này mới nóng nảy, chạy nhanh xuống giường, hoảng loạn không biết làm sao.
Bà Triệu một đôi chân vòng kiềng nhảy ngay xuống mặt đất, đến sát cô nương kia, lắp bắp nói: "Cháu gái, cháu sao mà ho... A!"
Bà lão đột nhiên im bặt, giống bị người bóp cổ, mà ở sau bà lão Triệu, mới mở cửa, muốn gọi bác sĩ - bà Trương sửng sốt, khó hiểu quay đầu, nhìn xem việc gì xảy ra, một đôi mắt trừng đến lồi ra.
Chỉ thấy cánh tay mảnh khảnh như trẻ con của cô nương kia thô bạo uốn song sắt đầu giường thành một góc 90 độ uốn vào trong, ngón tay cầm sắt giống như cầm xốp mà lõm vào bên trong.
Bà Trương nhìn cô nương thật vất vả ngừng ho khan, quay đầu nhìn đến song sắt uốn lượn, một đôi mày tinh tế nhẹ nhàng nhăn lại, rất có mỹ cảm người đẹp ốm yếu.
Sau đó giây tiếp theo, hai tay cô nương nắm lấy bộ phận bị uốn cong, nhẹ nhàng nhấc, song sắt thần kỳ mà lại thẳng trở về, chỉ duy nhất để lại bốn dấu ngón tay rõ ràng.
Cô nương nhẹ nhàng làm xong hết thảy, suy yếu mà quay đầu nhìn về phía hai người bạn già.
"Các lão tiền bối có mẹ sinh không có cha dạy, các bà còn dùng cái miệng chanh chua lắm điều kia nói lung tung, lão tử sẽ trực tiếp nhúng đầu hai bà vào sông băng rửa cho sạch phèn chua trong miệng các bà đi."
Tiếng nói của cô nương này yếu ớt, lại có thể một chín một mười với giọng điệu âm dương quái khí của bà Triệu, mắng hai lão bạn tốt đến sửng sốt, mặt già đỏ bừng, các bà đều là người ngang ngạnh, vô địch cãi nhau, miệng tiện vương giả, có lúc nào bị người mắng như vậy.
Bà Trương nhanh chóng phản ứng lại, xoa eo chuẩn bị chửi đổng.
Thiếu nữ không chút để ý nhìn động tác của bà, một bàn tay nhẹ nhàng chỉ đến vết lõm vừa xuất hiện trên đầu giường, nhỏ nhẹ nói: "Bà già, nếu bà không sợ cái tay này của tôi chạm vào người bà, tôi cho bà mắng, bà to mồm mà mắng."
bà Trương: "......"
Thực xin lỗi, ta sợ.
Ở trước mặt vương giả vũ lực, vương giả miệng tiện như hai bà như hai con gà chọi thua trận.
Già nua, bất lực, nhưng xứng đáng.
Hai người lặng lẽ trở về mép giường, chuẩn bị cách xa sát tinh một chút, nhưng các bà đã quên, sát tinh sở dĩ là sát tinh, đặc trưng lớn nhất chính là "Có thể chọc không dễ ném".
Thiếu nữ nâng cằm nói với hai người: "Các bà ra ngoài đi dạo đi, tôi muốn đi ngủ, đợi đến lúc có cơm chiều hẵng về."
"Nhưng mà...." bà Triệu khó chịu muốn nói chuyện, thiếu nữ lười phản ứng bà, trực tiếp vẫy vẫy: "Đừng để tôi nghe được chút tiếng động nào, tôi cho các bà kiến thức một chút xem, cái gì gọi là nắm đấm không có mặt."
"......" bà Triệu bực mình gật gật đầu, "Đã biết, chúng ta lập tức đi ra ngoài." Nói xong túm theo lão tỷ muội, lấy tốc độ hoàn toàn không thuộc về tuổi này, chạy trối chết.
Thiếu nữ nhìn theo bóng dáng hai người hừ một tiếng, trợn trắng mắt nằm trên giường, chỉ chốc lát sau lại tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng là Ngụy Minh Tiêu đời trước.
Cái tên này đặt ở bối cảnh hiện tại, đúng là có hơi đi ngược trào lưu (người xưa thích đặt tên xấu cho dễ lớn, tên đẹp sẽ bị ma bắt) , ai bảo cha nàng khăng khăng như vậy, bản thân cô nương tưởng rằng đây là sự yêu quý của cha mẹ với mình, lại không nghĩ rằng, cha nàng dùng chính huyết mạch của mình để biểu đạt nỗi nhớ với bạch nguyệt quang trong lòng ông ta.
Cha nàng Ngụy Hữu Điền từng tham gia chiến tranh giải phóng, sau khi xuất ngũ ông đến thị trấn Khang, được người giới thiệu rồi kết hôn với mẹ nàng Mạnh Thục Phân, sinh ra nàng và em trai nhỏ đã được bốn tuổi.
Cha nàng cổ hủ nghiêm khắc, mẹ nàng nhu nhược thiên vị, em trai nhỏ nghịch ngợm không nghe lời, Ngụy Minh Tiêu trưởng thành trong gia cảnh như vậy đến 17 tuổi, một thiếu nữ xuất hiện, phá vỡ sinh hoạt đơn giản bình tĩnh của nàng.
Thiếu nữ là chị em cùng cha khác mẹ của nàng, thì ra Ngụy Hữu Điền trước khi nhập ngũ từng đi làm công ở nhà Vương địa chủ ở quê cũ một thời gian dài, mà đại tiểu thư Vương gia Vương Vũ Tiêu, chính là bạch nguyệt quang cầu mà không được trong lòng ông ta.
Sau này Ngụy Hữu Điền nhập ngũ, khi trở lại quê quán chiến tranh đã kết thúc, lúc đó vương địa chủ bởi vì có hành vi thông đồng với địch, bị bắn chết.
Đại tiểu thư sớm đã gả chồng bị nhà chồng vứt bỏ, cùng lốp dự phòng Ngụy Hữu Điền xảy ra một màn dây dưa cẩu huyết.
Nhưng khi Ngụy Hữu Điền giải quyết xong gánh nặng trong lòng, quyết định cưới Vương Vũ Tiêu làm vợ, giai nhân không từ mà biệt.
Cha lốp xe lần này bị tổn thương lòng tự tôn, quá mệt mỏi, không muốn yêu nữa, tùy tiện kết hôn với Mạnh Thục Phân được người giới thiệu cho.
Nhưng hắn không nghĩ tới, vài năm sau Vương Vũ Tiêu ôm một cô bé trở về, đặt trước cửa nhà hắn, sau đó để lại một phong thư, lại chạy.
Trên phong thư chỉ nói đây là đứa trẻ của Vương Vũ Tiêu và cha nàng, bảo ông ta nuôi cho tốt.
Nhưng Ngụy Hữu Điền cũng không phải tiểu tử ngốc năm đó, ông ta phảng phất có thể từ trên người đứa nhỏ này nhìn ra ánh sáng xanh rờn như bờ cỏ ngoài đê, bỏ thì thương vương thì tội (bỏ thì tiếc, giữ thì bận mình), dứt khoát bỏ đứa trẻ ở quê nhờ anh trai và chị dâu vô sinh không con nhiều năm nuôi nấng.
Đứa trẻ kia tên Ngụy Trân, đến khi nàng 19 tuổi, anh trai và chị dâu Ngụy Hữu Điền qua đời trong một tai nạn ngoài ý muốn, nàng tự mình đi đến thị trấn nương nhờ Ngụy Hữu Điền.
Khuôn mặt nảy nở của thiếu nữ cực kỳ giống mẹ ruột của nàng năm xưa, tình thương của cha trong lòng Ngụy Hữu Điền mười mấy năm chẳng thể hiện được trên người Ngụy Minh Tiêu t trong nháy mắt bạo phát với Ngụy Trân, không chỉ tự mình quan tâm săn sóc, còn yêu cầu mẹ Mạnh đối đãi nàng ta như con ruột của mình.
Mãi cho đến lúc này Ngụy Minh Tiêu cũng chưa ý kiến gì, trọng điểm là, mẹ nàng luôn nghe lời cha răm rắp, quả thực thân với con kế còn hơn con ruột, không chỉ đưa tiền, mua quần áo mới, còn bảo Ngụy Minh Tiêu giúp đỡ nàng ta giặt quần áo, dọn dẹp nhà ở.
Cái này cũng thôi, nhưng cho đến khi cha yêu cầu Ngụy Minh Tiêu nhường danh ngạch trúng tuyển nàng tự mình vất vả kiếm được cho Ngụy Trân, mẹ nàng cũng chỉ do dự một phút, sau đó hùa theo chồng mắng, thậm chí là chỉ trích Ngụy Minh Tiêu không hiểu chuyện, ích kỷ chỉ vì không muốn hai tay giao ra cho 'chị' nàng.
Ngụy Minh Tiêu luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, lần đầu tiên bùng nổ phản nghịch, dưới sự giận dữ chạy ra khỏi nhà, nàng chỉ muốn được an tĩnh một mình, tới hồ nhỏ trong công viên mà nàng thường đi dạo.
Không nghĩ tới Ngụy Trân cố tình đuổi theo, vừa rơi lệ xin lỗi, vừa duỗi tay túm lấy Ngụy Minh Tiêu, cũng không biết có phải cố ý hay không, đẩy Ngụy Minh Tiêu rơi vào trong hồ nước lạnh cóng, về sau Ngụy Minh Tiêu được người dân đi ngang qua cứu lên, đưa vào bệnh viện.
Minh Tiêu mở mắt ra, lạnh lẽo giăng đầy đôi mặt hạnh, nói là cố ý với không cố ý, nhưng không thể phủ nhận ác ý của cô chị này với Ngụy Minh Tiêu.
Vẫn còn một chuyện thế này, Mã Phấn Cường là bạn học cấp hai với Ngụy Minh Tiêu, là một thằng chơi bời lêu lổng, ý có bố là xưởng trường một xưởng sắt thép ở thị trấn, ngày não cũng một cái, ỷ vào thân cha là xưởng sắt thép xưởng trưởng, mỗi ngày trêu ong đùa bướm, đùa giỡn con gái nhà lành.
Tên này theo đuổi Ngụy Minh Tiêu rất lâu, vẫn luôn bị cự tuyệt, mẹ của Mã Phấn Cường biết được, không chấp nhận việc con trai bà ta bị người, trực tiếp đính hôn cho cậu ta, muốn chặt đứt suy nghĩ của con mình.
Nếu Ngụy Trân thật sự đổi trắng thay đen giống như hai bà lão kia vừa nói, vậy thì đúng là phiền.
Lúc này trời đã tối, Minh Tiêu ho khan vài tiếng ngồi dậy, Quỹ Quỹ lo lắng nhìn cô, thân thể Ngụy Minh Tiêu là sinh non, sức khỏe vốn dĩ không tốt, ký chủ lại bởi vì thần thức hao tổn, linh hồn cường đại tạm thời không thể tự vận hành áp chế, dẫn tới thân thể này tổn hại càng thêm nghiêm trọng.
Tuy rằng chưa chết, nhưng phỏng chừng đời này của ký chủ nhà nó chỉ có thể kéo dài khối thân thể tàn úa này, gian khổ phấn đấu.
Nghĩ vậy, Quỹ Quỹ thở dài nhỏ giọng nói: "Ký chủ cô đừng nhúc nhích, nghỉ ngơi một chút đi."
Chậc, thế giới này vẫn là trực tiếp từ bỏ đi, lấy tình trạng hiện tại, ký chủ có thể sống thôi đã không tồi, còn muốn cái gì nữa.
Quỹ Quỹ lòng đầy bi quan, Minh Tiêu lại không get được (không hiểu), nàng lắc lắc đầu duỗi duỗi chân, thân thể gầy yếu như trói buộc tâm hồn phóng khoáng, nhưng những việc này đều không quan trọng.
Quan trọng là, cô gái nhỏ yếu lại xinh đẹp như cô, bị ủy khuất như vậy, sao lại tự mình nghẹn chứ?
Thân thể cô không thoải mái, vậy những kẻ chọc đến cô, từ thân thể đến tinh thần đừng đứa nào mong được thoải mái, như vậy mới công bằng nha.
Trong khi Minh Tiêu vui vui vẻ vẻ một mình, lúc này lão bạn tốt hai người đã cơm nước xong, thấy thời gian cũng đã muộn, lặng lẽ trở lại trong phòng.
Minh Tiêu nhấp khóe miệng dịu dàng cười, "Sao hai bà về muộn vậy, nhờ hai bà lấy giúp cháu hai thùng nước ấm, cháu muốn rửa chân tay."
MRS. Trương & Triệu: Hai thùng? Cháu gái là muốn rửa chân tay hay là mẹ nó muốn tắm vậy!
Bà Triệu khẽ cắn môi, nghẹn giọng nói: "Cũng đã muộn rồi, phòng đun nước đã đóng cửa từ sớm, cháu..."
"Tôi mặc kệ!" Minh Tiêu vung tay rất vô lại nói, "Các bà đến phòng bệnh khác xin, la lối khóc lóc lăn lộn chơi xấu các bà làm còn nhiều hơn cơm bữa, cần tôi dạy nữa sao? Nhanh nhanh đi."
Hai bà quả thực bị cái dáng vẻ vô lại kia làm tức chết rồi, trong hai người, tính tình càng dữ dằn chính là bà Trương nhịn không được, bà xắn tay áo xông lên trước mắng: "Con ranh hèn hạ này, đừng cho mặt lại không cần!"
Bà Triệu muốn túm chặt bạn tốt, lại bị bà Trương đẩy ra, "Chị Triệu chị đừng cản em, em cũng không tin, hôm nay con ranh này mà dám đánh em, ngày mai phòng bệnh ở toàn cái tầng này có mắng chết nó hay không."
Bà ta càng nói càng cảm thấy không sai, càng nghĩ càng chắc chắn, cười lạnh đi đến bên mép giường Minh Tiêu, còn muốn duỗi tay véo người.
Tay đang vươn một nửa, đã bị túm chặt, giây tiếp theo bà Trương cả người ngã sõng soài trên mặt đất.
"Ai u, cái eo tôi." bà Trương không ngờ tới Minh Tiêu thật sự dám động thủ, bà ta không kịp phòng bị, cái mông đẫy đà ngồi phịch xuốn dưới đất, đau đớn làm cái mặt bà ta nhăn lại.
Bà Triệu chạy nhanh tiến lên đỡ người, bà ta trừng lớn đôi mắt, nhìn Minh Tiêu ngồi ở trên giường đang còn hết sức vui mừng, lòng khó có thể tin.
Minh Tiêu nhìn thấy các bà như vậy, sờ sờ cằm, cười càng thêm vui vẻ: "Mau đi gọi người, các bà không phải muốn mọi người mắng chết tôi sao? Không cần phiền toái như vậy, bây giờ bà cứ gọi người tới, ai mắng một câu tôi đánh trật khớp hàm người đó."
Bà Triệu thấy Minh Tiêu nghiêm túc, sợ run run.
Mẹ ơi, này rốt cuộc là sát tinh sống nhà ai, không sợ bố con thằng nào, đây là nó còn ốm yếu, nếu là thân thể nó mà tốt...
bà Triệu cả người run lên, không dám tiếp tục dây dưa, cau mày vẻ mặt khó xử nhìn lão tỷ muội, lại nhìn Minh Tiêu, ma xui quỷ khiến đứng lên, cầm phích nước ấm đi sang phòng bên cạnh.
Minh Tiêu chú ý tới động tác của bà ta, vừa lòng chậc một tiếng, đôi tay gối sau đầu, nhàn nhã khoanh chân chờ hầu hạ.
Những người phòng bên cạnh bị các bà làm phiền, thì cũng có liên can gì tới cô?
Đời trước, Ngụy Minh Tiêu vì những lời đồn tiếu bát quái của hai bà già này, thổi gió tám phương nói nàng nào là lăng loàn bừa bãi, câu dẫn đàn ông đã đính hôn, lêu lổng mang thai, nhà trai không cần loại hư hỏng như nàng, nàng mới nghĩ quẩn trong lòng nhảy sông tự sát.
Những ngón tay chỉ trỏ, những khuôn mặt khinh miệt trào phúng, giống như tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy.
Những chỉ trích bàn tán của mọi người như dao sắc khoét vào người Ngụy Minh Tiêu.
Minh Tiêu nhắm mắt lại, khóe môi gợi lên.
Hai bà già đáng thương thích chen chân bày đặt hộ người khác này, nhờ lấy một chút nước ấm thì có chỗ nào là khó xử chứ?