Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai

Chương 59: Thần tượng gameshow (17)



"Tiểu Dư..."

Khởi Dư chẳng nhớ nổi đây đã là lần thứ mấy chính mình tự tay tước đoạt sinh mệnh của sinh vật không rõ dưới lớp da 'Từ Nhất' nữa, máu tươi thoát ra từ cơ thể nó rất ấm áp, cũng rất chân thực, khiến cô gần như lâm vào ảo giác rằng cô lại một lần nữa gi ết chết người cô yêu.

"Tiểu Dư... Đừng sợ... Anh sẽ luôn ở bên cạnh em..."

"Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!"

Khởi Dư hét lên, thanh đao rướm máu trong tay điên cuồng thọc mạnh vào trán người đàn ông dưới thân, tủy não và óc trắng theo động tác của cô không ngừng tung tóe ra bên ngoài, bắn nhầy nhụa lên quần áo trên người cô, hòa lẫn với từng dải máu chảy dài trên đó.

[ + 30 chỉ số ngầu. ]

[ + 30 chỉ số ngầu. ]

[ + 30 chỉ số ngầu. ]

[ + 30 chỉ số ngầu. ]

[ + 30 chỉ số ngầu. ]

[ + 30 chỉ số ngầu. ]

[ + 30 chỉ số ngầu. ]

[ + 30 chỉ số ngầu.

Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 2780/5000. ]

Khởi Dư nặng nề kéo mũi đao ra khỏi vầng trán be bét huyết nhục (máu thịt) của người dưới thân rồi chậm rãi đứng dậy, tiếp tục hướng về phía trước.

Những thi thể được bóng tối sau lưng bao phủ hoàn toàn bị cô bỏ quên.

Trong không gian tĩnh lặng chập chờn ánh nến đỏ, Khởi Dư một tay kéo lê thanh đao trên sàn nhà, một bên lau chất nhầy dính trên cằm, mặt không biểu tình hỏi: "Hệ thống, có phải ta lại giết hắn nữa rồi, đúng không?"

[ Không, không phải đâu... Đó không phải Từ Nhất, nó là thứ giả mạo, cô đừng nghĩ nhiều. ]

"... Vậy à."

Khởi Dư chớp mắt một cái, lặng lẽ bước đi trên hành lang dài thênh thang.

"Tiểu Dư! Tìm được em rồi, anh đã tìm em suốt đấy!"

Bàn tay buông thõng được người nắm lấy, Khởi Dư dừng lại, quay đầu nhìn chàng trai với dung mạo tuấn tú không thể nào xa lạ hơn, thấy vẻ tươi cười nhẹ nhõm hiện lên trên gương mặt 'hắn', cô nhẹ câu lên một nụ cười nhợt nhạt, khàn giọng thăm dò: "Từ Nhất, là anh đúng không?"

"Tất nhiên rồi, chứ em nghĩ là ai hả?" 'Từ Nhất' hỏi ngược lại.

[ Ký chủ, biết đâu hắn đúng thật là... ] Hệ thống ngập ngừng lên tiếng.

Khởi Dư bỏ qua lời nói của hệ thống, đáp lại lời chàng trai: "Thật tốt quá, em cũng đã tìm anh rất lâu rồi."

Chàng trai cười hì hì: "Chúng ta đi thôi? Lần này anh sẽ không bỏ em lại nữa."

"Thật sao?"

"Thật."

"... Anh đã nói rồi đó, ai nuốt lời, kẻ đó sẽ chết."

Khởi Dư nâng cổ tay lên, ngón tay trơn trượt vuốt v e cán đao, trong một nháy mắt đưa tay vụt nhanh qua cổ 'Từ Nhất', 'Từ Nhất' với khuôn mặt tươi cười cứng lại, đầu chầm chậm lệch ra khỏi cổ rồi rơi xuống đất, lăn lộc cộc bên mắt cá chân cô.

Máu đỏ phun trào lên thật cao, bắn đầy trần nhà và hai vách tường, cơ thể không đầu ngã ngửa về đằng sau, thật lâu sau đó không có nhúc nhích gì.

[ + 30 chỉ số ngầu.

Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 2810/5000. ]

[ Hóa ra lại là một kẻ mạo danh. ] Hệ thống thở phào.

Khởi Dư ngắm nhìn kiệt tác trước mắt, hai bàn tay đều đã tê dại mất cảm giác, cõi lòng cũng vạn phần mệt mỏi, nhưng cô cảm thấy cô vẫn có thể tiếp tục.

Vừa vặn bức tường phía sau bị đục ra một lỗ lớn, người ngồi trong đống hỗn loạn đang phủi bụi hiện lên trong mắt cô, một Từ Nhất tiếp theo với biểu cảm hết sức sinh động và cách nói chuyện cực kỳ quen thuộc, năng lực cá nhân của hắn cũng tăng lên rất nhiều so với những kẻ trước, là một bản sao hoàn hảo gần giống với bản gốc.

Đây có lẽ là do kẻ đứng đằng sau khởi xướng vụ này nghe thấy lời nói trong lòng cô, như nguyện vứt cho cô một cá thể hoàn thiện nhất từ trước đến giờ.

[ + 20 chỉ số ngầu.

Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 2830/5000. ]

Bất quá không sao cả, cô sẽ lại tiễn hắn xuống Địa Ngục đoàn tụ với đám giả mạo kia nhanh thôi, nhưng trước hết cô cần phải giải quyết một phiền phức lớn hơn đang xen vào giữa cô và người nọ đã.

"Ước nguyện? Mày đang cầu nguyện với Chúa à? Mày không biết là Chúa có rất nhiều tín đồ sao? Chúa không thể nghe thấy mày đâu, thay thì vậy, hãy để tao ban nó cho mày nhé?"

Tất cả mọi thứ đang diễn ra ngay lúc này, cô sẽ kết thúc chúng ngay tại đây.

***

Các đoạn khói đen không có kết cấu bay loạn xạ trong không khí, Khởi Dư vừa đi lại gần cỗ máy vừa tùy tay dùng đao hất bay một vài cái nằm trong phạm vi di chuyển của cô, khi cỗ máy vươn tay ra muốn bắt lấy cô, Khởi Dư bật tại chỗ nhảy lên cánh tay nó.

Cỗ máy giơ hai tay còn lại muốn bắt con người trên tay mình xuống, nhưng con người này quá giảo hoạt, luôn chính xác né thoát từng đợt vây bắt của nó, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện ngay trước mặt nó.

"Cảm nhận bằng trái tim, lắng nghe giai điệu của âm nhạc, giữ lấy vết rạn đằng sau tâm hồn bạn, bạn và tôi cùng nhau xoay vòng tròn, lãng quên hết thảy phiền muộn bên ngoài kia..."

Lời hát thoát ra từ khuôn miệng phẳng lì nhẵn nhụi của cỗ máy, Khởi Dư đạp lên vai nó, một tay chạm vào hốc mắt trống rỗng bên trái được bao bọc bởi một lớp ánh sáng đỏ, khẽ thở dài: "Mày đang hát cái gì vậy chứ."

Bàn tay trắng nõn của cô gái thọc sâu vào trong hốc mắt trái của cỗ máy, chất lỏng đen sậm liên tiếp ứa ra chảy đầy nửa bên mặt nó, cỗ máy cảm thấy nguy hiểm, cơ thể tự động xoay tròn một cách nhanh chóng, nhanh đến độ tàn ảnh cũng thành hình.

"Tiểu Dư!"

Trước đó Từ Nhất nhân cơ hội hai NPC mạnh đến đáng sợ đấu với nhau một trận sống còn đi tìm Chử Đông, đúng lúc cứu cậu ta khỏi quân đoàn xác sống sắp sửa xé xác cậu ta ra thành trăm mảnh, vừa mới dẫn tên nhóc sợ tới hồn phi phách tán trở về chỗ Khởi Dư thì thấy cô đu trên người cỗ máy, mà cỗ máy cũng tự xoay vòng như có cơ chế tự động nào đó.

"Từ Nhất, đừng! Cậu chạy tới làm gì?! Dù có muốn chết cũng đừng chết theo cách này chứ!" Chử Đông vội vã kiềm hãm bả vai Từ Nhất lại.

Thấy nét mặt Từ Nhất càng nôn nóng, Chử Đông nói nhỏ: "Tất cả đạo cụ cậu giành được từ đó đến nay để trưng đấy à?"

Từ Nhất bừng tỉnh, ném cho vị trời sinh may mắn này một ánh mắt tán thưởng.

[ Ký chủ, cô ổn không đó? ] Hệ thống không biết Khởi Dư có chóng mặt hay không, nhưng nó ở trong đầu của cô thì muốn choáng váng rồi đấy.

Khởi Dư nhịn lại cơn nhộn nhạo trong dạ dày, ngón tay kẹt trong đống dây chằng bên trong hốc mắt của sinh vật t0 lớn phía dưới cố gắng moi móc tìm kiếm cái gì đó, cuối cùng vẫn là mất hết kiên nhẫn, cô trực tiếp túm cả mớ dây điện loằng ngoằng nhảy ra ngoài.

Thời điểm chân chạm đất, tầm nhìn của Khởi Dư chao đảo thành ba trăm sáu mươi độ, cô ngã về một bên, dây điện trong tay kéo dài từ hốc mắt trái của cỗ máy 'bụp' một tiếng đứt đôi, cỗ máy ngừng lại, từng đợt dây buông thõng đung đưa tại nửa bên mặt, hai hốc mắt đỏ ngòm lúc sáng lúc tối hệt như bị chập mạch, chân tay bắt đầu mất kiểm soát.

[ + 10 chỉ số ngầu.

Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 2840/5000. ]

Từ Nhất bóc một vỉ kẹo cao su cho miệng nhai, từ chỗ đứng phóng nhanh đến chỗ cỗ máy, ba cẳng tay và tám cái chân của nó vung vẩy náo loạn, toàn thân loạng choạng như sắp ngã nhưng bất cứ đồ vật nào bị nó quật trúng đều sẽ chia năm xẻ bảy.

Khởi Dư hoa mắt chóng mặt chưa đứng dậy nổi, trước một giây bị cánh tay sắt kia cách đó không xa đập vào người thì cơ thể đã bị ai đó bế lên, Từ Nhất ôm sát Khởi Dư vào lòng, chân nâng lên đạp mạnh cánh tay kia bẻ ngược về phía sau, đường vân rạn nứt xuất hiện chạy quanh bả vai cỗ máy, theo động tác điên cuồng của nó, cánh tay kia bị hất văng đi rất xa.

Từ Nhất nhanh nhẹn tránh thoát một số vật cản đường và hai cánh tay sắt còn lại của cỗ máy phát nhạc, nhổ kẹo cao su đã mất vị vào lòng bàn tay, ép dính nó vào mặt trên của một đồng xu bằng bạc, hắn giơ tay lên trước, mắt híp lại thành một đường, búng đồng xu bay thẳng vào trong hốc mắt trái của cỗ máy rồi xuyên thủng ra sau đầu của nó một cách chuẩn xác.

Đồng xu ghim sâu vào vách tường, mặt trên dính kẹo cao su chợt có thêm một tinh thể trong suốt dạng nhỏ đang tỏa ra một thứ ánh sáng xanh nhẹ cực kỳ đẹp đẽ, trong vắt như một loại đá quý đắt tiền nào đó.

Cỗ máy hoàn toàn đứng lại, tia sáng đỏ bên trong hai hốc mắt tàn rụi, hai tròng mắt xanh lục dính chặt vào nhau cùng lúc hiện lên, tựa hồ cỗ máy mất lý trí đã bình tĩnh lại.

Chử Đông rụt đầu rụt cổ ló ra từ khúc cua hành lang thở phào, ngay cả Từ Nhất cũng thấy nhẹ nhõm, đang định cúi đầu xuống xem cô gái trong lòng thì ngay lập tức đã phải ngửa đầu ra sau, một lưỡi đao rướm máu hắt lên tia sáng lạnh lẽo lướt qua ngay trước mắt hắn.

Khởi Dư một tay đỡ trán, một tay cầm thanh đao, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn chòng chọc.

Từ Nhất thở dài, không biết làm sao để chứng minh bản thân là thật với bạn gái.

Hệ thống cũng không thể nào coi tiếp tình cảnh máu chó này nữa, gào lên trong đầu Khởi Dư: [ Ký chủ, tay cô! Cô nhìn tay cô đi! ]

Ban đầu Khởi Dư không định thuận theo hệ thống, nhưng sinh vật có trí năng này giống như một cái máy lặp không hồi kết, không khiến cô làm theo ý nó thì nó sẽ không dừng lại.

Khởi Dư vì để cho đầu óc được yên tĩnh mà đầu hàng, rũ mi nhìn xuống như ý nguyện của hệ thống, lại kinh ngạc phát hiện cánh tay của cô không hề nổi một tí da gà da vịt nào, cô ngẩng phắt đầu lên, vươn tay ra sau đầu Từ Nhất đè ót hắn xuống, hai mắt nhắm chặt hôn môi chàng trai.

Nếu hắn không phải là người thật, sự ô uế lúc này đây... Cô sẽ tự sát để đổi lấy một cơ thể mới sạch sẽ hơn.

Từ Nhất chỉ ngạc nhiên trong giây lát vì cô gái nhỏ đột nhiên thu hồi nanh vuốt rồi cũng ngoan ngoãn hé miệng để cô xâm nhập càng sâu.

Đầu lưỡi bị cắn đến bật máu, Từ Nhất cau mày chịu đựng, vị gỉ sét tràn ngập trong khoang miệng hai người, Khởi Dư nuốt xuống vài giọt máu từ đầu lưỡi của Từ Nhất, bụng dưới dần dần nóng bỏng lên như chứa một lò hỏa thiêu trong đấy.

Xác nhận được Từ Nhất là người thật, Khởi Dư tách môi khỏi bờ môi hơi sưng của hắn, nhớ đến hành động điên rồ trước đó của mình, sắc mặt cô tái hẳn đi.

Nếu như khi ấy cô thành công gi ết chết Từ Nhất thì sau khi biết được thực hư cô phải làm sao bây giờ?

Nếu như hắn thực sự biến mất sau cái chết ở thế giới này thì cô nên làm gì đây?

Nếu như... Nếu như...

—— "Đứa trẻ này đã có thể giết người một lần thì cũng có thể giết người thêm một vạn lần nữa, nó vĩnh viễn không thay đổi được, bởi vì đây là bản chất vốn có của nó."

"Tiểu Dư? Em làm sao vậy?"

Từ Nhất nhìn thấy sự tàn nhẫn dưới đáy mắt cô ngày một đậm đặc liền bưng hai má cô lên, kéo lại lực chú ý của cô về phía mình.

Khởi Dư di chuyển tầm nhìn lên gương mặt gần trong gang tấc của Từ Nhất, trái tim trong lồ ng ngực co thắt đau đớn nhưng trên môi đã kéo ra một nụ cười mỏng.

Không sao đâu Từ Nhất, nếu đúng thật là em đã giết mất anh, vậy thì em sẽ cứu anh như cách mà em vẫn luôn làm.

"... Nhất Tử, về những hành động em đã gây ra với anh, thành thật xin lỗi, em chỉ là..."

Cắt ngang lời nói của Khởi Dư, Từ Nhất cúi đầu đặt một nụ hôn trấn an lên mi tâm của cô: "Tôi biết, đúng ra người xin lỗi phải là tôi. Tiểu Dư, xin lỗi vì đã bỏ em lại."

Khởi Dư mím môi, vành mắt đỏ ửng: "Không... Không sao."

Từ Nhất hôn phớt qua đôi mắt của cô, thấp giọng thì thầm: "Sẽ không có lần sau, tôi hứa."

Khởi Dư gật đầu một cái thật khẽ, Từ Nhất lại hôn cô một lát rồi mới đứng dậy kéo cô lên, hắn nắm tay cô đi đến trước mắt cỗ máy, cỗ máy đã không còn khả năng hoạt động nhưng hai tròng mắt kia vẫn sáng ngời như bình thường.

Hình dáng của chàng trai hiện ra trong mắt cỗ máy một cách hoàn chỉnh, cỗ máy ngước mắt nhìn người nọ, giọng nói đứt quãng khó khăn lắm mới có thể vang vọng: "Nếu... Nếu thế giới rực lửa cùng hiện thực tàn khốc không phải điều bạn muốn... Vậy, vậy bạn sẽ tiếp tục cùng tôi... xoay vòng tròn chứ...?"

Từ Nhất nâng cằm, nghiêm túc nói: "Sẽ, tôi sẽ."

Cỗ máy dường như lại thấy được cảnh tượng rất lâu về trước nữ nhân tạo ra nó quỳ ở trước mặt nó, vừa kìm nén nghẹn ngào vừa thiết lập lên sự sống cho nó, khoảnh khắc nó hát lên lời ca cuối cùng của bài hát, nữ nhân khóc không thành tiếng, nước mắt từng giọt rơi tí tách trên lòng bàn tay của nó, nó nghe thấy cô ấy run rẩy trả lời: "Sẽ... Ta sẽ..."

Cỗ máy phát nhạc tàn tạ cô đơn hoạt động nhiều năm rốt cuộc cũng đã hoàn thành xong sứ mệnh của mình, nó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chính thức rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Từ Nhất cầm tay Khởi Dư đi vòng qua sau người cỗ máy bước tới chỗ vách tường có ghim đồng xu của hắn, nhìn thấy tinh thể trong suốt ánh màu xanh dương kẹt trong bã kẹo cao su, hắn giơ tay lấy nó xuống, đặt nó vào trong tay của người bên cạnh.

Nhận được ánh mắt nửa khó hiểu nửa từ chối của bạn gái, hắn cười nói: "Cho em, quà bồi tội."

Khởi Dư đang muốn trả lại cho hắn thì viên tinh thể chợt hóa thành một luồng khí bay thẳng vào trán cô, cùng lúc đó các văn tự cổ lần lượt lộ diện trong não bộ của cô theo hàng dọc vô cùng ngay ngắn.

Không phải chứ...

"Đạo cụ cao cấp à? Hai đạo cụ cao cấp gã MC thả vào công viên đều được chúng ta gặp thu nạp, may mắn thật đấy." Từ Nhất mặt đầy ý cười.

Không có sự trùng hợp nào ở đây cả, hắn biết trong đó phần lớn đều là do may mắn nghịch thiên của Chử Đông đang tác động đến hai người, ở gần cậu ta càng lâu mức độ ảnh hưởng càng cao, đây cũng là lý do hắn không ngại phiền hà mà bảo vệ cậu ta khắp nơi.

Thấy Khởi Dư không vui vẻ lắm, Từ Nhất nghiêng đầu dựa trên vai cô, phân nửa sức nặng đều đè trên người cô, hắn hiểu rõ bạn gái hắn khỏe đến mức độ nào, chút nặng nhọc này chẳng là gì đối với cô: "Tiểu Dư, ngoan nào."

Khởi Dư chán nản thở dài, không nhanh không chậm lên tiếng.

"Lấy trời đất làm chốn dung thân, lấy bốn bể làm nơi trở về

Dùng tấm thân bạc bẽo cuốn trọn gió lạnh, xóa sạch ấm áp thưở sơ khai

Ta có thể cho người khả năng bóp nát hơi ấm mùa xuân

Ta có thể đông lạnh sự rực lửa của dung nham nóng ẩm

Ta có thể hút cạn hơi nước tận sâu trong thân thể ngươi

Vậy nên khách nhân, ngươi có muốn làm chút giao dịch không?

Ta là Tịch Khanh, ngươi có thể gọi ta là Thánh Thần, cũng có thể gọi ta là Tà Thần."

Hơi lạnh từ bốn phương tám hướng bao vây xung quanh thân thể Khởi Dư, cái lạnh thấu da thấu thịt cắt tận xương này làm Từ Nhất rùng mình, buông tay cô để lùi về sau một khoảng cách an toàn.

Ngọn nến bị gió lạnh thổi tắt, trần nhà, sàn nhà và bức tường dần xuất hiện nhưng bông hoa tuyết với số lượng lớn, băng nhọn cứng rắn lan rộng ra mặt sàn, đông cứng thi thể trong bóng tối cùng với máu đỏ b ắn ra khắp hành lang.

『 Từ khóa: Bóp nát hơi ấm mùa xuân. 』

『 Xin chúc mừng người chơi Khởi Dư thành công sở hữu đạo cụ cao cấp《 Bóp Nát Hơi Ấm Mùa Xuân 》. 』

『 Làm chủ đạo cụ này, với ước muốn đã ăn mòn trái tim bạn, ấm áp bạn khao khát tước đoạt từ một người sẽ thuộc về bạn. 』

Khởi Dư đứng trong khu vực lạnh ngắt như hầm băng mở to mắt, con ngươi co rụt.

Rõ ràng hai lần trước chỉ là một đống nội dung tối nghĩa thôi mà, tại sao lần này nó lại nêu cả danh tính của chủ nhân bài ca trong đạo cụ cao cấp như vậy?

"Tiểu Dư."

Khởi Dư ngẩng đầu, liếc mắt thấy Từ Nhất đang vươn tay ra, cô theo bản năng tiến tới nắm lấy bàn tay lơ lửng của hắn, xúc cảm từ các ngón tay của cô truyền sang lòng bàn tay hắn khiến hắn lạnh run.

"Lạnh thật đấy, em có thấy lạnh không?" Từ Nhất hà hơi xuống hai bàn tay đan chặt, hỏi cô.

"Không có." Khởi Dư lắc đầu.

Đó hiển nhiên là lời nói dối, bởi vì lục phủ ngũ tạng bên trong cơ thể cô hiện tại lạnh đến độ toàn bộ muốn hỏng rồi, các dây thần kinh buốt giá lan tỏa cái lạnh từ đầu ngón chân đến ngọn tóc, một cảm giác đông cứng không tài nào thở nổi như thể tr@n truồng tắm trong vùng nước dưới lớp băng đặc khiến người ta khẩn cấp muốn tìm hơi nóng để sưởi ấm.

Sở dĩ chỉ có khả năng chịu đau của cô là kém tệ hại chứ về khoản khác thì không một ai có thể coi thường, tựa như hơi lạnh tràn ngập trong người cô bây giờ, cô có thể trấn tĩnh nói không sao, nhưng nếu là một ai khác thì chỉ sợ họ đã lập tức muốn tự thiêu chết mình để giảm bớt rét lạnh rồi.

Nhưng cô biết sẽ chẳng bao lâu nữa lời nói dối của cô sẽ bị lộ.

Chờ đến lúc các đầu ngón tay cô nứt da chảy máu vì lạnh, toàn thân trên dưới cũng bị bỏng lạnh trên diện rộng thì hắn sẽ nhận ra ngay thôi.

Đó là cách mà Tịch Khanh — đồng loại của cô luôn phải sống với nguyền rủa của chính mình hàng nghìn năm thế kỷ.

May mà người nhận đạo cụ cao cấp này là cô. Khởi Dư ho khan hai tiếng, thở ra một làn khói trắng xóa: "Hệ thống, ban nãy cảm ơn mi."

Nếu không nhờ có nó kiên trì nhắc nhở, có lẽ Từ Nhất bên cạnh cô lúc này đây là một thi thể lạnh băng chứ không phải cơ thể sống ấm áp này.

[ Nếu cô muốn cảm ơn tôi, vậy sau khi thế giới thứ ba kết thúc, chúng ta đi gặp hệ thống tư vấn tâm lý một chút nhé? ] Hệ thống dè dặt đưa ra yêu cầu.

"Nghĩ cũng đừng nghĩ."

[... ] Thế cô cảm ơn nó làm mẹ gì!

Từ Nhất nắn nắn bàn tay Khởi Dư, nhíu mày: "Tiểu Dư, nhiệt độ cơ thể em càng lúc càng thấp đấy, em không thấy lạnh thật à?"

Cái lạnh này còn chẳng bằng một phần vạn cái mà Tịch Khanh luôn thừa nhận nữa, so với nó thì thứ đang tác quái trong người cô cũng chỉ là năng lượng nguyền rủa yếu ớt bị bỏ lại mà thôi.

"Ừm, không lạnh." Khởi Dư đảo mắt, di dời sự chú ý của hắn sang chủ đề khác: "Chúng ta đã ở đây khá lâu rồi, còn không đi thì không có cách nào thoát ra bên ngoài được đâu."

"Được rồi, nếu thấy lạnh thì nhất định phải nói với tôi, không cho phép giấu." Nếu biết tai họa đi kèm của đạo cụ cao cấp là kiểu này thì hắn đã không đưa cho cô rồi, là hắn quá tự đại khi cho rằng nó cũng giống đạo cụ cao cấp trước.

Chử Đông từ phía bên kia chạy đến chỗ hai người, gấp gáp nói: "Từ Nhất, đã sáu giờ tối rồi! Chúng ta còn chưa đầy một tiếng nữa là phải tập hợp tại cổng lớn của công viên, nhưng mà vé của chúng ta..."

Chử Đông không nói nốt câu sau, nhưng cả ba người đều biết đó là gì.

Họ không thể nào đạt đủ 100 chỉ tiêu trong vòng một tiếng đồng hồ được, điều này là bất khả thi.

Chử Đông cọ xát ngón tay run cầm cập, hoang mang nói: "Quả nhiên công viên không muốn để chúng ta toàn mạng rời đi."

Không rời đi được, vậy bọn họ sẽ chết sao?

Chết ở một nơi tối tăm lại lạnh lẽo như thế này?

Từ Nhất vỗ vai Chử Đông một cái, kéo cậu ta trở về thực tại: "Bình tĩnh. Tôi và Tiểu Dư đều lấy được hai đạo cụ cao cấp gã MC kia để lại, trong trường hợp tệ nhất chúng ta sẽ phải đối đầu với chủ nhân của công viên giải trí, nếu thắng chúng ta có thể an toàn thoát khỏi đây."

Kết cục của việc thua cuộc đã quá rõ ràng rồi, không cần hắn phải nói ra nữa.

Khởi Dư lạnh nhạt nhìn Chử Đông nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc gật đầu với Từ Nhất.

Đối đầu với chủ nhân của công viên giải trí à... Đó không hẳn là điều tồi tệ, đúng lúc cô cũng muốn xem thử vị chủ nhân này có phải kẻ đã liên tục sai sử Từ Nhất giả mạo đến tiếp cận cô hay không.

Từ Nhất đứng giữa một nam một nữ, vươn tay khoác vai hai người: "Hiện tại quan trọng nhất là rời khỏi ngôi nhà ma này càng sớm càng tốt, trong lúc đó ba người chúng ta ai cũng không được tách nhau ra, hiểu không?"

Khởi Dư ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn, còn Chử Đông thì mỉm cười đáp ứng.

"Vậy thì xuất phát thôi."

***

Tần Hạ cầm trong tay vé vào cửa đã thu thập được 45 điểm chỉ tiêu, mắt thấy thời gian không còn nhiều, cô ấy cố gắng bình ổn lại sốt ruột trong lòng mình, mặt mày bình tĩnh nhưng lại không ngừng cắn cắn móng tay: "Lấy tính mạng ra để chơi nhiều trò như vậy mà vẫn không đủ điểm, chết tiệt, cái công viên này..."

Thẩm Đặng phủi bụi bặm trên quần áo: "Đã nói từ đầu rồi, trước khi quá muộn chúng ta nên đi tìm cái người tên Khởi Dư ngay, để chậm trễ nữa ai cô cũng không cứu được đâu."

Tần Hạ muốn cãi lại nhưng Thẩm Hình Sâm đứng bên cạnh cũng cảm thấy lời của anh trai nói không sai: "Kể cả khi cô không muốn ra tay với người này thì cũng nên đi tìm người ta chứ, manh mối chủ chốt đều ở trên người cô ta đó."

Tần Hạ không phải người cố chấp không lắng nghe ý kiến của đồng đội, biết bản thân không đúng liền giơ tay đầu hàng tỏ ý mặc hai người quyết định.

Thẩm Hình Sâm vỗ vỗ đầu Tần Hạ, hất hàm với Thẩm Đặng: "Anh, đối tượng của chúng ta đang ở bên trong nhà ma, anh muốn đi vào sao?"

Thẩm Đặng chỉnh sửa cổ áo, nhướng mày: "Vào."

Anh thực sự khá mong đợi với việc gặp mặt Khởi Dư và chủ nhân công viên, mối quan hệ của hai kẻ này đúng là triệt để khơi dậy lòng tò mò hiếm hoi của anh đấy.

Chưa kể từ lúc đặt chân vào chương trình kh ủng bố, kẻ tên Khởi Dư ấy đã sở hữu hai đạo cụ cao cấp cho riêng mình mà bất kỳ newbie nào cũng khó thực hiện được trong mùa đầu tiên tham gia của họ rồi, đây là một kẻ địch nguy hiểm không thể xem nhẹ.

Liệu sau khi thỏa mãn lòng tò mò anh còn giữ được mạng hay không thì anh không quan tâm lắm, anh sẵn sàng trả giá cho hành động bồng bột của mình.

Tần Hạ như cảm ứng được gì đó, lặng lẽ nhìn sang Thẩm Đặng, cau mày.

Ánh sáng trên bầu trời càng lúc càng ảm đạm, bóng đêm như mây mù chướng khí bao lấy chân trời xa xăm, người trong công viên giải trí ngày càng thưa thớt, nhìn chung số lượng thí sinh sống sót còn chẳng đạt đến hai mươi người.

Ba người Tần Hạ bước qua lối vào của ngôi nhà ma, nhìn thấy một số thi thể chết thảm ở lối vào cộng thêm cảnh báo của trò chơi, bọn họ liền hiểu đám người ngu ngốc này chết thế nào.

Mới tham quan có một tí mà đã muốn qua mắt người bán vé để ra về thì chết là xứng đáng.

Căn nhà đỏ hỏn mang sắc thái u tối không có bất cứ âm thanh nào, dù là tiếng gào thét hay tiếng va đập, tất cả đều tĩnh lặng đến đáng sợ, khung tranh to lớn được treo ở chính giữa đại sảnh đối diện không lệch một ly với đội Tần Hạ, một nhà năm người hài hòa đứng cạnh nhau trong tranh, bọn họ mỉm cười nhìn ba kẻ lạ mặt xông vào nhà của họ, nụ cười công nghiệp trên môi giả tạo đến mỏng manh.

Cô bé tại chính giữa bức tranh cười tươi như hoa, đôi mắt xanh hơi rũ xuống, thời điểm ba người kia đi ngang qua cô bé, hàng mi dài của nó khẽ run, nhẹ đến như chưa từng xảy ra.

———

*Góc nhỏ của truyện*

Tác giả: Ờm... Tuy Dư Dư không tiêu diệt cỗ máy phát nhạc như lời mình nói nhưng mọi người đừng hiểu nhầm cô chỉ có cái miệng nhé, nếu Dư Dư không kéo đứt mớ dây điện trong hốc mắt cỗ máy kia ra thì Từ Nhất còn lâu mới thuận lợi mà bắn một phát trúng đích được. Về cơ bản thì bọn họ là cường cường phối hợp, kẻ vô dụng đáng yêu chỉ có mình Chử Đông thôi.:>