Thiên giới hỗn loạn, Chiến thần Mạc Uyên mang theo 5 vạn thiên binh đi chỉ còn gần vài trăm quay trở lại, mà Mạc Uyên đã bị giết chết, đạo sấm sét vài ngày trước là báo hiệu hồn phi phách tán.
Toàn Thiên giới chìm trong sợ hãi, Thiên đế năm lần bảy lượt đến tìm Bạch Kỳ Thần quân nhưng đều bị kết giới ngăn lại, đến cửa không bước vào được, một số Tiên nữ, Tiên quân không ngừng tại cửa quỳ gối cầu xin được gặp Thần quân, cầu xin Thần quân giúp đỡ, lại cũng chưa từng thấy cánh cửa mở ra.
Vạn sách lược đều không dùng được, Mạc Uyên đã chết, Bạch Kỳ đóng cửa không quan tâm, Thiên đế cắn răng, gọi các Tiên quân đến họp bàn.
Điện nguyên tiêu, lặng ngắt như tờ, Thái thượng lão quân liền phải lên ý kiến: "Thiên đế, hay là chúng ta nhờ Yêu giới giúp đỡ, dù sao cũng thêm Yêu giới nhiều thêm phần thắng, lại nói Ma giới với Yêu giới dù không bất hòa nhưng Ma tộc mà nắm vững thiên hạ, chỉ sợ Yêu giới không nhận được gì tốt lành cả".
Thiên đế đôi mắt lóe sáng, nhưng không lâu sau lại vụt tắt, hắn nói: "Yêu giới từ trước đến nay vốn sinh hoạt nhàn tản, trụy lạc, không quen với chiến đấu, lại nói Yêu giới đều là những kẻ nham hiểm, liên minh với Yêu giới chỉ sợ là một bước đi nguy hiểm".
Thái Thượng lão quân không cho là đúng nói: "Nhưng với tình hình bây giờ, sức chiến đấu của chúng ta còn không thể đánh lại được Chiêu Diêu chứ đừng nói có thêm các yêu thú khác, vậy nếu Ma tộc đánh lên Thiên giới chỉ đành bó tay chịu trói".
Thiên đế lại trầm tư suy nghĩ, thật lâu sau mới dường như hạ quyết tâm: "Được ta phái ngươi đi đàm phán với Yêu vương, ta chờ tin tốt của ngươi".
---------------------(Yêu giới)
Tô Duệ ngồi trên bảo tọa, nhìn xuống nở nụ cười xa cách: "Thái thượng lão quân xuống Yêu giới là có sự vụ gì cấp bách sao?"
Thái thượng lão quân cười từ ái: "Yêu vương, ta đến đây đàm phán, chả là ngài cũng biết, Ma tộc gần đây hoành hành giết chóc vô số, lại ngông cuồng tuyên chiến với Tiên giới, thật là không coi ai ra gì"
Liếc đến nam nhân phía trên bảo tọa, lão lại có chút suy ngẫm, không ngờ Yêu vương đời kế tiếp lại trẻ như vậy, lão nhìn không thấu thực lực của hắn, cũng không biết hắn dùng những thủ đoạn tàn ác ra sao để thượng vị.
Có chút đề phòng, thu lại ánh mắt, đoạn nói tiếp: "Thật sự tác phong của ma tộc khiến lòng người phẫn nộ, lão ngày hôm nay đến đây là thỉnh Yêu vương một chuyện, Tiên giới đã nhiều năm cai quản đất trời, chưa từng xảy ra lỗi lầm gì, lại nói Yêu giới cũng có cuộc sống sung túc, đầy đủ, nay Tiên giới rơi vào trong tầm ngắm của địch nhân, vậy Yêu vương có hay không hành hiệp trượng nghĩa, giúp Tiên giới một tay ổn định giang sơn?"
Tô Duệ nhìn sang nữ nhân ngồi bên cạnh, là sư phụ hắn, hôm nay nàng lại có nhã hứng ngồi uống trà cùng hắn, có khi nào...nàng đang đợi thời khắc này?
Thu lại suy nghĩ, có lẽ là do hắn quá đa nghi rồi, nhìn về phía ông lão râu tóc bạc phơ.
" Thật sự Yêu giới không phải không muốn giúp, nhưng ngươi biết đấy, Yêu giới bây giờ không còn là Yêu giới của ngày trước, cái loại năng lực, đánh trận, phong ấn Ma thú không phải bản lĩnh của chúng ta".
Thái thượng lão quân cũng không nản chí: "Yêu vương, ngươi là nên suy nghĩ, nếu Ma giới lên tiếp quản đất trời, người mà Ma quân diệt trừ trước tiên là Yêu giới, vì rất rõ ràng, tác phong của Ma chính là tất sát tất giết, lúc đó cũng chỉ còn lại Yêu giới uy hiếp đến chúng, ngươi nghĩ rằng dù ai là chủ nhân của đất trời Yêu giới vẫn mãi trường tồn hay sao?".
Tô Duệ đôi mắt ánh lên sự do dự, Hoa Y nắm bắt được điểm mấu chốt, lại đặt tách trà xuống, nhìn lên lão đạo trước mặt: "Xin hỏi Lão quân, vậy nếu Yêu giới dốc lòng giúp sức, Tiên giới sẽ đền đáp gì cho chúng ta?".
Thái thượng lão quân suy nghĩ, quả nhiên là đợi ở chỗ này, lão đã bàn qua với Thiên đế, lão không quay về phía Hoa Y, chỉ một mực nhìn về phía Yêu vương.
"Nếu Yêu vương nguyện ý giúp đỡ, Thiên giới đảm bảo cuộc sống của Yêu giới về sau sẽ ngày một sung túc, cũng sẽ đảm bảo an toàn của Yêu giới, không ai có thể động vào tộc nhân của Yêu giới cả".
Hoa Y vô thức bĩu môi, lão già này, đã coi thường cô thì không nói, lại còn đưa ra cái điều kiện mà có cũng như không, mồm mép đúng là thập phần lợi hại, lão cáo già.
Hành động của nàng lại không thoát khỏi ánh mắt nam nhân ở trên, Tô Duệ mặc danh cảm thấy có chút buồn cười bởi hành động trẻ con của nàng.
Hoa Y đưa mắt về phía Tô Duệ, lại nhìn phía lão nhân trước mặt, cô không biết lão già này đạo pháp cao thâm thế nào, định truyền ngôn qua cho Tô Duệ lại sợ lão già này đạo pháp đủ cao thâm nghe thấy.
Dứt khoát nói luôn thành lời: "A Duệ, ngươi có thể cho ta quyết định việc này"
Tô Duệ thân mình chấn động, trong lòng mặc danh có một trận cảm giác vừa ngọt ngào lại chua xót dâng lên, hắn không áp chế được, ngón tay run rẩy.
A Duệ rõ ràng trước đây nàng không gọi hắn như thế, nàng vốn lãnh tình, dù nhận hắn làm đồ đệ, hắn một tháng mới gặp nàng một lần, đôi khi là nửa năm hay cả năm mới gặp nàng, khi gọi hắn nàng chỉ đơn giản là ngươi hoặc đồ nhi, chưa bao giờ thật sự thân thiết gọi tên hắn cả.
Hoa Y thấy Tô Duệ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn mình, lại mờ mịt sương mù trong đáy mắt, thật lâu sau mới thấy hắn trả lời: "Được, người quyết định".
Lúc này Thái thượng lão quân mới ngạc nhiên, đánh giá nữ nhân, rốt cuộc nàng là ai lại có thể khiến Yêu vương phục tùng, giao toàn quyền quyết định cho nàng? Phải nói là giao toàn bộ Yêu giới vào tay nàng!
Hoa Y phớt lờ biểu hiện kinh ngạc của lão đạo, chỉ nhàn nhạt nói: "Lão quân, ta đưa ra một vài kiến nghị, Lão quân không cần xem quá nghiêm túc, một là phía Tây Thiên giới, hai là sổ lưu tiên tịch, ba là Vĩnh sinh đan, một, hai, ba, đều không thể thiếu, Lão quân nên trở về bàn bạc với Thiên đế thì hơn, ta cho ông thời gian 3 ngày, hết 3 ngày những lời ta nói, đều không còn tác dụng".
Nói xong nhấp ngụm trà, hương trà lan tỏa nơi chóp mũi, khiến lòng người say mê.
Thái thượng lão quân khuôn mặt đen lại, đành phải niềm nở cáo lui, về bàn bạc đối sách, lại thầm nghĩ lão đây thực sự là đen đủi mà tự nhiên bị phái đi thương nghị, đã thương nghị thì thôi lại còn gặp phải một con cáo già, lòng tham không đáy, lão đây phải về bẩm báo với Thiên đế, sắp tức chết lão rồi.
Tô Duệ nhìn Thái thượng lão quân đạo mạo, tiên khí xuất hiện lúc đầu, sau lại liên tưởng đến ông lúc ra đi không nhịn được cười, nào còn phong thái nước chảy mây trôi, chạy nhanh đến như bị tào tháo đuổi, khuôn mặt kết hợp đen như đít nồi, tràng cảnh làm hắn thực không giữ được bình tĩnh, khóe miệng kéo lên thật cao.
Hoa Y liếc nhìn hắn, lại làm như không hiểu chuyện gì, nhún vai, thở dài não lòng.