[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1495: 1495




Việc Tưởng Húc làm đầu tiên chính là báo cảnh sát.

Cảnh sát đương nhiên sẽ đến hỏi Thời Sênh.
Bọn họ gần đây giao thiệp có chút thường xuyên với Thời Sênh, không cần giới thiệu lẫn nhau, chú cảnh sát đi lên liền hỏi: “Anh Tưởng nói, nửa đêm hôm qua cô nhảy cửa sổ đánh anh ta, có phải là cô làm không?”
Thời Sênh cắn cây kem Nguyên Nhược Lạp cho, “Trên cửa sổ kiểm tra được dấu vân tay của tôi rồi à?”
Chú cảnh sát lắc đầu.
“Camera quay được tôi rồi à?”
Tiếp tục lắc đầu.
“Có người tận mắt thấy?”
Tiếp tục lắc đầu.
Thời Sênh cắn một miếng kem, “Đúng rồi, không có gì cả, mọi người nghi ngờ rất không hợp lý! Tôi muốn kiện Tưởng Húc vu khống!”
Cảnh sát: “…” Gì thế!
Người từng qua lại với cô đều biết, cô một chân giẫm lên ranh giới pháp luật, nhưng cô lại không bước qua, bọn họ hoàn toàn không làm gì được cô.
Bọn họ có chín mươi phần trăm chắc chắn, chuyện này chính là cô làm, nhưng cô làm sao làm được, chuyện này hơi phức tạp, tạm thời không có cách nào công phá.
“Vậy cô làm sao chứng minh chuyện này không liên quan đến cô?”
“Không phải có camera sao?” Thời Sênh phẫn nộ, “Tự đi kiểm tra đi, dù sao tôi nói các người cũng không tin.”
Cảnh sát: “…”
Bọn họ chính là không nhìn ra có gì khác thường trong camera đó!!
Đợi chú cảnh sát không thu hoạch được gì rời đi, Thời Sênh cũng ăn xong kem rồi.


Cô nhìn Nguyên Nhược Lạp đang ngẩn ngơ trong góc, giơ tay quơ quơ trước mặt cô ấy, “Hồi thần.”
Sức đề kháng của Nguyên Nhược Lạp gần đây rõ ràng tăng cường rồi, nháy nháy mắt với Thời Sênh, “Chị Trình Hi…”
Là chị sao?
Nhất định là chị!
Thời Sênh giơ ngón tay lên, “Trời biết đất biết, em biết chị biết.”
Nguyên Nhược Lạp che miệng, tỏ vẻ biết rồi.
Không có chứng cứ, cho dù Tưởng Húc biết là Thời Sênh làm, cũng không làm gì được cô, chỉ có thể châm hình nhân nguyền rủa cô.
Tưởng Húc lại bị đánh, đạo diễn rất khó chịu, còn làm như vậy nữa, lúc nào mới quay xong chứ!!!
Ông ta rất muốn nhanh quay xong cảnh của Nguyên Nhược Lạp, tiễn tai hoạ này đi.

Cảnh của Nguyên Nhược Lạp không nhiều, nhưng rất nhiều pha cô ấy đều phải ở đó, hơn nữa có liên quan đến phần lớn nhân vật chính, hoàn toàn không có cách nào quay trước!
Đợi Tưởng Húc dưỡng thương xong, mùa thu giày vò như vậy đã qua, tiến vào mùa đông.
Trong ngoại cảnh có cảnh tuyết rơi mùa đông, cho nên sau trận tuyết đầu tiên, đạo diễn lập tức sai người chuẩn bị ra ngoài quay ngoại cảnh.
Địa điểm ở trên một ngọn núi cách thành phố hơn một trăm cây số.
Lên núi không có đường quốc lộ, chỉ có thể leo lên.

Nguyên Nhược Lạp quen một người bạn nhỏ, lúc này đã vứt bỏ Thời Sênh, nhiệt tình đi giúp người bạn nhỏ rồi.
Thời Sênh một mình tụt ở phía sau, tuyết rơi rồi đường núi không dễ đi lắm.

Thời Sênh bò một lúc lại tụt lại.
Kiều Khanh một mình xách rất nhiều đồ, đi có chút vất vả.
Thời Sênh chặn đường hắn.

Kiều Khanh cau mày, giọng nói dường như nhuộm lạnh giá thấu xương, “Cô Trình, cô chê hại tôi còn chưa đủ sao?”
Thời Sênh muốn hỏi hắn tại sao lại nhân nhượng đi theo tên khốn Tưởng Húc kia.

Nhưng nhìn sắc mặt Kiều Khanh, cô sáng suốt nuốt câu hỏi lại, vùng hoang vu dã ngoại, tìm một cơ hội xử chết Tưởng Húc.
Mẹ kiếp, người của bà đây cũng dám bắt nạt.
Kiều Khanh chỉ cảm thấy người phụ nữ đứng trước mặt mình, trong chớp mắt giống như hừng hực sát khí, hoa tuyết bay khắp trời đất, dường như có thể ngưng tụ thành vũ khí sắc bén, chọc thủng máu thịt của bọn họ, thu lấy sinh mệnh.
Nhưng đợi lúc hắn nhìn kỹ, người phụ nữ này lại khôi phục dáng vẻ tùy ý kia, giơ tay cướp một ít đồ trong tay hắn, “Cẩn thận chút, ngã xuống sẽ rất khó coi.”
Kiều Khanh: “…”
Kiều Khanh muốn lấy đồ lại, nghiêng người về trước, không chú ý tới khối đá ngưng tụ dưới chân.


Hắn trượt một cái, trực tiếp bổ nhào qua chỗ Thời Sênh.
Kiều Khanh thế nào cũng là một đại nam nhân, lại đứng ở trên bậc thang, cơ thể Thời Sênh không vững, ngã ra phía sau, cả người Kiều Khanh đều đè ở trên người cô.
Mọi âm thanh ngừng lại, hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, rơi trên người bọn họ.
Hai người dựa quá gần, nhưng không có cảnh hôn môi.
Kiều Khanh dường như thể nghe được tiếng tim đập của cô, từng tiếng từng tiếng giống như đánh trống, dần dần đồng bộ cùng với nhịp tim của hắn.
Đó là một loại cảm giác khó mà hình dung…
“Trợ lý Kiều, anh nặng quá.” Thời Sênh phá vỡ sự yên lặng, lời thì nói như vậy, nhưng tay lại ôm lấy hắn.
Dường như là bị những lời này của Thời Sênh làm bừng tỉnh, Kiều Khanh chống đất rời khỏi người cô, ánh mắt có chút hốt hoảng, nhặt đồ ngổn ngang trên đất lên, vòng qua Thời Sênh đi lên trên.
Thời Sênh nằm ở trên bậc thang hồi lâu không động đậy, hoa tuyết rơi xuống tạo thành một bức tranh rộng lớn hùng vĩ trong đáy mắt cô.
Lạnh quá!
Nhớ nhung nhiệt độ trên người hắn.
Thời Sênh nghĩ lung tung một hồi, chậm chạp bò dậy, vừa quay người liền thấy Kiều Khanh đứng ở phía sau cô.
Người đàn ông như ngọc, phía sau tuyết trắng mịt mùng, trên tóc và lông mày đều có tuyết, cũng không biết đứng bao lâu rồi.
Vẻ mặt anh hơi phức tạp, lúc Thời Sênh nhìn qua, lập tức khôi phục vẻ lạnh nhạt.
Thời Sênh kéo khóe miệng, “Sao thế trợ lý Kiều? Lo cho tôi à?”
Hắn mới không lo cho cô.
Hắn chỉ là…
Kiều Khanh mím môi, đi từ trên xuống, đi đến vị trí phía dưới cô một chút, nhặt một cái túi bị rơi lên.
Lúc hắn đi qua Thời Sênh, Thời Sênh đột nhiên nắm lấy tay hắn, giọng nói giống như là từ chân trời rất xa truyền tới, “Em nhớ anh.”
Kiều Khanh cau mày, ánh mắt quét qua khí lạnh, bắn thẳng vào đáy mắt cô, “Cô Trình, cô có ý gì?”
“Thích anh ấy mà.” Thời Sênh buông tay, “Nếu không, anh nghĩ vì sao mỗi ngày tôi đều đưa đồ ăn cho anh, giúp anh dạy dỗ Tưởng Húc?”
Cơ thể Kiều Khanh trong nháy mắt cứng ngắc, loại cảm giác kỳ quái vừa rồi lại tới.
Hắn áp chế cảm giác kỳ lạ ở đáy lòng kia lại, “Không dám nhận cái thích của cô Trình.


Cô không cần mỗi ngày đưa đồ ăn cho tôi, cũng không cần giúp tôi dạy dỗ Tưởng Húc.

Chuyện của tôi không cần cô quan tâm.”
Hơn nữa chúng ta không thích hợp.
Câu này đến khóe miệng Kiều Khanh, nhưng không nói ra.
Hắn sâu sắc nhìn Thời Sênh, nhanh chóng lên bậc thang, kéo dài khoảng cách với cô.

Thời Sênh đến đỉnh núi, phòng của đa số mọi người đều thu xếp xong rồi.

Nguyên Nhược Lạp đưa thẻ phòng của Thời Sênh cho cô.
Nhiệt độ trên núi rất lạnh, Thời Sênh quấn áo lông vẫn cảm thấy như trời muốn diệt cô, đừng nói là quay phim trong hoàn cảnh như vậy.
Nguyên Nhược Lạp có một cảnh là mặc quần áo mỏng, quỳ trong tuyết đóng với nam chính.
Nhưng chính là cảnh này, Nguyên Nhược Lạp luôn quay không xong, Đỗ Á Viễn không phải quên lời thoại thì lại bật cười, một cô gái như Nguyên Nhược Lạp, quỳ trong tuyết lâu như vậy, ngay cả người xung quanh cũng có chút không nỡ nhìn.
Vẻ nhợt nhạt trên mặt Nguyên Nhược Lạp vốn dĩ là hoá trang, nhưng bây giờ hoàn toàn không cần hóa trang, dùng bản sắc biểu diễn.
“Cắt cắt, Đỗ Á Viễn, cậu làm sao thế.” Đạo diễn có chút không nhịn được, chủ yếu là ông ta nhìn thấy Thời Sênh đến rồi, “Cậu muốn giày vò cho người ta vào bệnh viện à?”
“Xin lỗi đạo diễn, trời lạnh quá, tôi có chút không tập trung, chúng ta làm lại một lần đi.” Đỗ Á Viễn xin lỗi, thái độ vô cùng tốt.
Hắn chính là đang giày vò Nguyên Nhược Lạp, ai bảo cô ta là nghệ sĩ của người phụ nữ kia.