[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1545: 1545




“Điện hạ, sao người lại…” Bỗng dưng tạo phản rồi? Dù sao cũng phải gửi một bức thư chứ!!
Thời Sênh cắn trái cây, trả lời thay cho Yên Thu: “Lỡ tay gϊếŧ chết Yên Loan, cho nên nhân tiện gϊếŧ luôn Hoàng đế.”
Huyền Trần: “…” Lỡ tay gϊếŧ chết Yên Loan, thì có quan hệ gì với chuyện gϊếŧ Hoàng đế? Lại có quan hệ gì tới chuyện họ tạo phản?
Họ tạo phản cũng chỉ là nhân tiện thôi sao?? Hả??!!
Thời Sênh như biết được trong lòng Huyền Trần đang kêu gào điều gì, tiếp tục nói: “Dù sao cũng gϊếŧ rồi, thì một mẻ vớt gọn luôn thôi, tránh rắc rối dây dưa sau này.”
Bản cô nương bận lắm, không có thời gian đi giải quyết từng người một đâu, một mẻ vớt gọn là tốt nhất.
Huyền Trần thực sự rất muốn vả một cái chết luôn cô ta.
Từ khi nữ nhân này gần gũi với điện hạ, điện hạ gần như thay đổi hoàn toàn so với trước kia.

Bây giờ lại còn làm ra chuyện này mà không thông báo cho bất cứ một ai, chỉ một mình làm ra chuyện tạo phản này.
Huyền Trần hít sâu mấy hơi, mới nhịn được không mắng chửi, “Nếu đã bắt hết bọn họ rồi thì tại sao lại thả đám đại thần đó ra?”
“Để họ về triệu tập binh lực chứ còn sao nữa.” Thời Sênh trả lời như lẽ đương nhiên.
Huyền Trần cố nén lửa giận, “Tập hợp binh lực đánh vào Hoàng cung sao?”
Cho nên mục đích để tạo phản là gì?
“Đến để diệt gọn một mẻ, sau này đỡ rắc rối.”
Huyền Trần: “…” Rốt cuộc điện hạ thích cô ta ở điểm nào? Ăn nói hàm hồ sao?
Binh lực bên ngoài có bao nhiêu cô ta không biết rõ, điện hạ còn không rõ sao? Thực sự nếu họ đánh vào Hoàng cung liệu họ có thủ được không?

“Điện hạ, người cứ nhìn cô ta làm bừa vậy sao?” Huyền Trần đặt hy vọng lên người Yên Thu.
“Ừ.” Yên Thu lạnh lùng ừ một tiếng.
Huyền Trần: “…” Người bị trúng sâu độc không phải là nữ nhân này, thực tế là điện hạ bị trúng độc đúng không?
Sự tình đã đến nước này, Huyền Trần còn có thể nói được gì nữa?
Hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi!
“Tiếp theo đây phải bố trí thế nào?” Huyền Trần nhìn Thời Sênh hỏi.
“Thì đợi thôi.” Thời Sênh vẻ mặt “Ngươi còn muốn đâm đầu vào chỗ chết nữa sao”.
Rốt cuộc là ai đang đâm đâu vào chỗ chết thế!!!
Có nói lý lẽ không hả!
Huyền Trần siết chặt nắm đấm, nếu không phải là Yên Thu đang ở bên cạnh thì hắn đã ra tay đánh cô ta thật, thật đấy.
Huyền Trần tiến cung, Thời Sênh liền giao Cấm vệ quân cho hắn thống lĩnh.

Đám Cấm vệ quân này cũng không biết tại sao lại bị thu phục, cực kỳ nghe lời, bảo họ rẽ hướng Đông họ tuyệt đối không rẽ hướng Tây.
Còn Huyền Trần cũng cảm thấy Yên Thu ngày càng lạ, bây giờ đều không muốn gặp hắn, nói chuyện với hắn càng không thèm để ý đến, hỏi mười câu cũng không thấy hắn đáp lấy một câu, khí thế trên người cũng mạnh mẽ hơn nhiều so với trước kia.
Mỗi ngày đều ở bên Thời Sênh, cho dù cô ta làm gì, hắn cho dù không tiến lên, thì cũng sẽ ở bên cạnh đợi.
“Không phải là bị trúng tà rồi đấy chứ?”
Huyền Trần trừng mắt lườm người vừa nói, người đó lập tức che miệng lại.
“Điện hạ có gì lạ lắm.” Huyền Trần thở dài, “So với trước kia còn lạnh lùng, tuyệt tình hơn…”

Nếu nói Yên Thu của trước kia là một người đã chạm một chân vào bờ vực của sự hắc ám thì Yên Thu của bây giờ đã hoàn toàn chìm trong sự hắc ám rồi.
Nhưng khi hắn đối diện với nữ nhân kia, tất cả sự âm u đều không thấy đâu nữa, vô cùng kỳ quái.
“Này!” Tên mặt đen vẫn mặc trang phục dạ hành đó đứng cách xa đó, vẫy tay với hắn, “Nữ hiệp bảo ngươi chuẩn bị đi, sắp bắt đầu rồi.”
Tên mặt đen hét xong liền chạy mất.
Huyền Trần: “…” Cái tên đường chủ Thanh Phong Đường này còn quái đản hơn, nhưng… tại sao hắn lại cùng tham gia tạo phản với nữ nhân đó cơ chứ?
Giữa đường nhặt được một người cũng có thể rủ cùng đi tạo phản, chắc là đầu óc có vấn đề!
Người bên ngoài đã tập hợp binh lực xong, đang bao vây Hoàng thành.

Thời Sênh chỉ chiếm Hoàng cung, quân thủ vệ trong kinh thành cộng thêm các đội quân lân cận, số lượng vẫn được coi là khá khả quan.
Huyền Trần đã chuẩn bị sẵn sàng nếu thua cuộc sẽ đưa điện hạ đi chạy trốn.
Thế nhưng Thời Sênh chỉ đi ra một vòng, khi quay lại cùng tên mặt đen và mấy tên thủ hạ, trong tay mỗi người kéo theo một tên tướng lĩnh không biết là sống hay chết.
Tục ngữ nói bắt giặc phải bắt vua trước.

Tướng lĩnh đã không còn, dù có nhiều binh thế nào cũng chỉ là năm bè bảy mảng.
Huyền Trần: “…” Cho nên cô ta bảo hắn chuẩn bị để làm gì? Để hắn xem xem cô ta lợi hại đến đâu hả? Lật bàn!
“Những chuyện còn lại giao cho ngươi đó, nữ hiệp nói, để chúng cảm nhận một chút lời thăm hỏi thân thiết của Tân hoàng.” Tên mặt đen đứng từ xa truyền lời lại.
Huyền Trần: “…” He he.

Dù sao cũng không còn tướng lĩnh nữa, Huyền Trần đối phó với đám người đó cũng không khó khăn gì, rất nhanh chóng đã khống chế được tất cả mọi người, phân tán ra khỏi thành.
Đám đại thần sống sót cũng không dám đâm đầu vào chỗ chết nữa, đều tôn Yên Thu là Tân hoàng.
Kinh thành nhìn có vẻ hỗn loạn, nhưng không tổn thất là bao, còn chưa đánh nhau, có tổn thất mới là lạ.
Có lẽ đây là lần tạo phản kỳ lạ nhất mà họ từng trải qua.
Chuyện này còn chưa khiến Huyền Trần kinh ngạc.

Chuyện đáng kinh ngạc còn ở phía sau, cô ta còn muốn nhất thống thiên hạ.
Cái quần què gì thế???
Điện hạ còn chưa có lý tưởng to lớn ấy, cô ta điên rồi sao?
Đương nhiên không phải là Thời Sênh điên, ban đầu cô đã từng nói, phải khiến tất cả thiên hạ này nhường đường cho hắn, bây giờ cô đang thực hiện câu nói đó.
Bảy nước phân tách đã lâu, binh lực các nước cũng khác nhau, không phải không có bậc quân vương nào muốn nhất thống thiên hạ, nhưng ai có thể thực hiện được sự nghiệp to lớn đó?
Thế nhưng có Thời Sênh ở đây thì sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
Cô dẫn đại quân, nhưng đại quân chỉ ở biên cương, không tấn công vào, một mình cô chạy vào Hoàng cung, ép Hoàng đế viết thư đầu hàng.
Không phục? Đánh! Đánh cho đến khi nào hắn phục mới thôi!
Nếu thực sự không phục, thì chỉ có thể đổi một tên hiểu chuyện hơn thượng vị, sau đó viết thư đầu hàng.
Người các nước đều hận cô đến chết, nhưng cũng không làm gì được cô, ai bảo cô có vũ lực siêu quần hơn người.

Dưới sức mạnh tuyệt đối của thực lực, không một ai dám nói chữ không.

Còn nam chính đóng giả nữ công chúa Ngưng Hoan đã về đến nước Hạ, liên hệ với hai nước Tần – Sở, chuẩn bị thôn tính nước Yên.


Nhưng họ còn chưa kịp hành động, thì ba nước kia đã đầu hàng nước Yên.
Đại quân nước Yên áp sát biên giới Tần – Sở.
Thời Sênh thu phục Tần – Sở cũng không mất bao lâu, nhanh đến mức Ngưng Hoan cũng không kịp bố trí.
Ngưng Hoan tức giận đùng đùng, lần nào cũng là hắn lên kế hoạch xong, thì cô ta bắt đầu ra tay không theo lẽ thông thường, khiến hắn trở tay không kịp.
Sau khi Thời Sênh thu phục Tần – Sở, không ra tay với nước Hạ, mà giao nước Hạ cho hai nước Tần – Sở xử lý.
Ban đầu Tần – Sở định thôn tính nước Hạ, nước Hạ bỗng nhiên liên hôn với nước Yên, khiến kế hoạch của họ bị ngăn cản.

Sau đó Ngưng Hoan lại đưa ra một ý kiến tồi tệ cho họ, bảo họ đi đánh nước Yên.
Nước Yên có một tên biếи ŧɦái như thế, nếu bọn họ đi thật thì còn có thể sống sót trở về không?
Ngưng Hoan từ nước Yên trở về, rõ ràng đã biết điều này, nhưng còn xúi giục họ ra tay, nói đây không phải là cố ý thì ai tin?
Thời Sênh để nước Hạ lại cho hai nước xử lý, nước Hạ còn có thể có được kết cục tốt đẹp sao được nữa?
Nước Hạ còn thảm hơn nhiều so với những nước khác chịu thần phục dưới nắm đấm của Thời Sênh.

Những nước khác ngoài việc Hoàng thất và kẻ đương quyền bị xử lý thảm hại ra thì gần như không có tổn thất gì về người.

Nước Hạ thì khác, bách tinh lưu lạc khắp nơi, dân chúng oán thán lầm than.
Thấy vậy, người các nước còn lại bỗng thấy mình may mắn.
Ít ra thì họ không phải trải qua những ngày tháng lo lắng hãi hùng đó, bên trên phải chịu tội gì, họ đều không để tâm đến, chỉ cần họ sống yên ổn là được.