[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1931: 1931




Thời Sênh xây một căn nhà nhỏ bên cạnh nguồn nước, vừa đủ cho một mình cô ở.
Cô cũng không biết mình ở đây làm gì nữa, nhưng Hệ thống cứ nhất quyết nói cô phải ở lại đây thì mới gặp được Phượng Từ.

Cô chỉ có thể ở lại đây, vô vị đến muốn dựng lông.
Thời gian đầu còn có người đến tận cửa gây chuyện, cho cô thêm chút trò vui để tiêu khiển.
Sau này những người dùng để tiêu khiển này cũng không thấy đâu nữa.
Thật là vô vị mà!
Vô vị đến mọc lông.
Thời Sênh ngồi dậy trên giường, nhìn ra đám thực vật xanh ngắt bên ngoài cửa kia, mặt hồ bên cạnh hiện lên rung động.
Thời Sênh híp mắt lại, xuống giường ra khỏi nhà.
Ở đây là chỗ nguồn nước nên thấp hơn.

Căn cứ của Giản Ý ở chỗ cao hơn, tu sửa một năm, lúc này đã trở thành hình thức sơn trại có từ thời cổ đại.
Thời Sênh men theo con đường đi lấy nước.

Đám người gác cửa thấy cô đi lên, ai nấy đều mang vẻ mặt táo bón, còn không thể không kiên trì lên tiếng hỏi han: “Cô Uất, cô có chuyện gì không?”
Vẻ mặt Thời Sênh bí hiểm: “Đêm qua ta quan sát thiên tượng, bấm đốt ngón tay tính toán, hình như các ngươi sắp gặp nạn.”
“…” Người gác cửa cảm thấy cạn lời.

Có những khi cô ta rất giống như đang gạt người, cũng có những khi hình như là cô ta thực sự cũng có vài phần bản lĩnh, thật thật giả giả, khiến người khác không thể phân biệt được, “Cô Uất, chuyện này không liên quan đến cô.”
“Ừm, thế nên ta mới chỉ đến đây xem kịch thôi.” Thời Sênh gật đầu.

Người gác cửa: “…”
Người đâu, lôi cái tên thần kinh này ra kia xử bắn mười phút.
Nhưng hắn không dám ngăn Thời Sênh lại, chỉ biết giương mắt đứng nhìn Thời Sênh đi lên.
Thời Sênh đi vòng vèo qua mấy hành lang cực ngắn, đi đến một nơi giống như đại sảnh.

Lúc này bên trong đang đầy ắp người, nhưng phân biệt rõ ràng, mỗi phe chiếm một phía.
Giản Ý lạnh lùng nhìn người ở phía đối diện.

Trước mặt cô ta là mấy người đàn ông cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, trên người còn có những hình xăm kỳ quái, có hình xăm bị bụi che đi, đã không nhìn thấy rõ được hình thù hoàn chỉnh ban đầu.
Nhưng đám người này nhìn thế nào cũng không phải loại tốt đẹp gì.
Thời Sênh đi từ ngoài vào.

Mấy người đàn ông cao lớn kia bỗng nhiên đồng loạt nhìn qua.
Mấy người đàn ông cao to ngồi đối diện Thời Sênh lập tức lộ ra nụ cười hèn mọn, “Chẳng phải vẫn có một cô gái như vậy hay sao? Đội trưởng Giản còn nói là không có, như vậy là không được rồi.”
Thời Sênh liếc mắt nhìn hắn, rồi tìm một chỗ ngồi xuống.
Vẻ mặt Giản Ý kỳ quái, “Cô ta không phải là người của tôi.”
Người đàn ông hừ một tiếng, “Không phải là người của cô thì sao lại xuất hiện ở đây? Đội trưởng Giản, cô thấy chúng tôi dễ bị lừa gạt lắm sao?”
Giản Ý: “…” Vị này vốn dĩ không phải là người của cô ta được chưa hả?!!
Thời Sênh móc hạt dưa ra cắn, tiếng rắc rắc vang khắp đại sảnh.

Mọi người không tự chủ được đều quay lại nhìn.
Mấy người đàn ông cao lớn kia liếc nhìn cô, giải quyết dứt khoát, “Chỉ cần người phụ nữ này thôi, đội trưởng Giản thấy thế nào? Chúng ta cũng không phải đòi trắng trợn, dùng người và vật tư để đổi lại.”

Giản Ý: “….” Nếu cô ta có thể làm chủ thì đã không nói hai lời lập tức đổi cái đồ thần kinh này cho họ luôn rồi.

Đáng tiếc cô ta không tự làm chủ được.
Thời Sênh nghe đám người kia nói anh một câu tôi một câu, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong đội ngũ của đám người kia không có phụ nữ, rất nhiều người đều không có được cuộc sống hạnh phúc.

Còn đội ngũ của Giản Ý lại có không ít phụ nữ.

Tuy không phải là quốc sắc thiên hương, nhưng bây giờ chỉ cần là phụ nữ thì họ đã thấy rất vui rồi.
Cho nên mấy tên to con kia mới nghĩ ra cách dùng người và vật tư để đổi phụ nữ.
Thực lực của mấy tên to con kia cũng không tệ, trong tay còn có súng và xe.

Giản Ý không dám cứng rắn đối đầu với họ, vậy nên mới có vở kịch hay bây giờ.
Nếu không phải Giản Ý là đội trưởng, thì có lẽ đám to con kia đã đòi Giản Ý để đổi rồi.
“Đội trưởng Giản, cô suy nghĩ thế nào rồi?” Mấy tên to con kia chờ đợi lâu cũng đã mất kiên nhẫn.
“Xin lỗi, chuyện này tôi không tự làm chủ được.” Khi nói chuyện Giản Ý cũng vô cùng cảnh giác, chỉ sợ đám người này đột nhiên nổi điên lên.
“Cô là đội trưởng tại sao lại không có quyền làm chủ?” Tên đàn ông to con nổi giận, ngữ khí uy hϊếp, “Có phải cô không muốn không? Đội trưởng Giản, cô đừng có giữ nhỏ mất lớn.”
Khóe miệng Giản Ý co giật.

Cô nhìn sang người nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh cắn hạt dưa xem kịch không lên tiếng kia đi, từ đầu đến cuối có tỏ vẻ sợ hãi hay thể hiện bất cứ tâm trạng nào khác không?
Một người như vậy, có thể tùy tiện bị người ta chi phối hay sao?

“Đội trưởng Giản, cô biết chúng tôi có bao nhiêu người rồi đấy.

Nếu cô không cho chúng tôi đưa người đi, thì đừng trách chúng tôi không khách khí.

Tôi nghe nói, ở chỗ các cô có một nguồn nước…”
Câu nói phía sau ý vị thâm sâu, sống lưng Giản Ý bỗng nhiên cứng lại, “Anh có ý gì?”
Người đàn ông cười ha ha hai tiếng, “Bây giờ đã thế này rồi, mọi người đều sống rất khó khăn.

Có khó khăn thì nên giúp đỡ lẫn nhau có đúng không đội trưởng Giản? Một cô gái như cô chống đỡ cả một đội ngũ to lớn thế này, nhất định là rất mệt mỏi.

Chi bằng gia nhập với chúng tôi đi.

chúng tôi sẽ tiếp tục để cô quản lý đội ngũ này thì thế nào?”
Giản Ý đứng bật dậy, “Đây mới là mục đích của các người đúng không?”
Nguồn nước là thứ khan hiếm nhất bây giờ.

Ai có nguồn nước thì dù có bá chiếm một vùng cũng không có vấn đề gì.

Những người này lại đến đây để tìm phụ nữ, cô ta đã thấy rất kỳ lạ.

Nhưng bây giờ nói vậy, tất cả đã rõ ràng cả rồi.
Mục đích cuối cùng của họ vẫn là nguồn nước.
“Đội trưởng Giản là người thông minh, chúng tôi cũng không vòng vèo nữa.

Người chúng tôi chỉ cần một lần, nhưng mỗi tuần chúng tôi phải được lấy nước một lần.


Các người canh giữ nhiều nước như vậy cũng không để làm gì đúng không?” Chủ ý gã đàn ông kia đưa ra đúng là vô cùng khôn ngoan.
Hai tay Giản Ý cuộn chặt lại, “Các người cho rằng nếu phải đánh nhau thật thì các người chắc chắn sẽ thắng được hay sao?”
“Ha ha ha, thắng chắc thì không dám nói, nhưng các người chắc chắn cũng sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.” Gã đàn ông vỗ hông mình.

Họ có súng, hơn nữa đạn dược cũng đầy đủ.
Trước khi đến đây họ đã nghe ngóng đầy đủ, đội quân của Giản Ý có súng, nhưng đạn dược không đủ, căn bản không có gì đáng sợ cả.
Trong lòng Giản Ý bắt đầu lo lắng, tình hình vũ trang của bên mình thế nào cô ta hiểu rõ nhất.
“Đội trưởng Giản, họ cần nguồn nước và Uất Hoan thì cứ để cho họ đi.” Người đứng bên cạnh Giản Ý nhỏ giọng thầm thì.

Cái tên thần kinh đó thì không phải ai cũng cần, nhưng còn nguồn nước thì…
Họ dám đi, thì có lẽ cũng chỉ có nước bị đánh.
Hai thứ này vốn dĩ không phải là thứ họ có thể làm chủ được.

Nếu đã như vậy, thì họ còn ngăn cản đám đàn ông kia làm gì?
Cô xem cái đồ vô tâm đang ngồi xem kịch kia, có chút gì là muốn cảm ơn không?
Giản Ý lại liếc nhìn Thời Sênh, đoán chừng cũng bị dáng vẻ ngồi cắn hạt dưa xem kịch như thể chuyện không liên quan đến mình đó làm cho tức giận, nên trầm giọng nói: “Muốn có nguồn nước, thì các người tự đi nói chuyện với cô ta đi.”
Đám đàn ông kia trao đổi bằng ánh mắt với nhau, còn tưởng rằng Giản Ý đã buông lỏng đồng ý với họ rồi, chỉ có điều không tiện nói thẳng ra, cho nên mới kiếm cớ như vậy.
“He he…” Gã đàn ông xoa tay đi đến trước mặt Thời Sênh, ánh mắt hèn mọn không ngừng nhìn khắp người Thời Sênh, “Này người đẹp, đội trưởng nhà em đã giao em cho tụi này rồi, ngoan ngoãn đi về với anh đi, đảm bảo sẽ cho em được ăn thơm uống cay thế nào?”
“Ăn thơm uống cay?” Thời Sênh hơi nhướng mày lên, “Tìm cho tôi đồ cay xem nào.”
Gã đàn ông: “…”
Bây giờ đồ ăn lưu trữ được đa số đều là đồ đóng hộp hoặc bánh lương khô có hạn sử dụng dài, lấy đâu ra đồ cay để ăn chứ, cách nói này chỉ là một cách so sánh thôi, vậy mà cô ta còn coi là thật.
“Không có đồ cay, vậy thì cho tôi một bàn tiệc triều Hán Thanh cũng được.” Thời Sênh rung chân, không để ý đến hình tượng của mình.
Gã đàn ông: “…” Bàn tiệc triều Hán Thanh? Bọn họ ngay cả lúc thế giới chưa biến thành thế này còn chưa được thấy, chứ đừng nói là bây giờ!!