[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 226: 226




Cô đừng đến đây.

” Câu nói này là An Tổ nói Với Thời Sênh.

Vừa nãy khi Thời Sênh bay đến bên cạnh Phong Cẩm cũng là lúc người phụ nữ kia đang ở trong lòng Phong Cẩm, cô ấy cho rằng Thời Sênh muốn hại người phụ nữ đó cũng là điều rất bình thường.

Thời Sênh trợn trừng mắt nhìn về phía cô ấy.

An Tố bị hành động vừa rồi của Thời Sênh làm cho sững sờ, con ma nữ này hình như có chút không bình thường lắm.

Trước đây cô nhìn thấy ma không phải mất cánh tay thì sẽ là mất chân, chính là kiểu hung thần ác liệt, căm ghét thế tục, làm gì có con ma nào giống như con manữ này.

Ưm… lại còn thản nhiên lườm mắt cô nữa.

Trong lòng An Tố đột nhiên cảm thấy con ma nữ này có chút đáng yêu.

Đúng lúc cô đang không tập trung thì sau lưng đột nhiên bị ai đó đẩy một cái, loạng choạng va vào cái bồn cây cảnh được đặt ở bên cạnh hành lang.

Người phụ nữ kia hét lớn rồi bỏ chạy, một đám người luôn miệng gọi bà chủ, rầm rập đuổi theo ra ngoài.

Rất nhanh sau đó cả một hành lang chỉ còn sót lại mấy người là ông cụ quản gia, Phong Cẩm, Thời Sênh và An Tố.

Ông cụ vẫn đứng trong phòng bếp, vẻ mặt đau khổ và bất lực, trong cặp đồng tử đục ngầu ngân ngấn nước mắt.

Phong Cẩm vuốt vuốt chỗ quần áo bị người phụ nữ ban nãy làm nhăn nhúm, nhâc chân đi về phía phòng bêp.

“Phong tiên sinh” Ông cụ lập tức lau nước mắt, “Đụng chạm đến ngài rồi, tôi thay mặt bà chủ xin lỗi ngài.



“Không sao.

” Phong Cẩm nhìn lướt qua một lượt phòng bếp, “Tôi có thế vào xem một lát không?”
“Được chứ, được chứ!” Ông cụ gật đầu lia lịa, “Nói thật, đây không phải lần đầu tiên bà chủ bị như thế này, bà ấy luôn miệng nói là nhìn thấy ma, cũng không biết có phải trúng tà không…”
Giọng nói của hai người dần dần nhỏ đi, Thời Sênh vẫn đứng ở chỗ cũ, con ngươi mắt chăm chú nhìn nữ chính đại nhân đang nằm trên bồn cây cảnh, môi khẽ động đậy, “Ngu xuẩn”
An Tổ khóc không ra nước mắt, tại sao ai cũng nói cô ngu.

Cô bò dậy từ bồn cây cảnh, “Ban nãy… là cô dọa bà ấy sao?”
“Tôi không thèm chơi cái trò vô vị đó.

” Thời Sênh bay về phía phòng bếp.

An Tố có chút ngơ ngẩn, sao cô lại cảm thấy giọng nói này quen thuộc đến thế? Hình như đã nghe qua ở đâu rồi, nhưng nhất thời cô không thể nhớ ra.

“Chờ chút, vậy cô có biết ai là người dọa bà ấy không? Ở đây thật sự có ma sao?” An Tố đuổi theo Thời Sênh, có lẽ biết trong bếp đang có người nên hạ âm thanh giọng nói xuống rất thấp.

“Tôi chính là ma đây.

” Thời Sênh lại thưởng cho nữ chính thêm một cái lườm nữa.

An Tố: “…” nói cũng đúng.

Cô ấy đi vào cùng Thời Sênh, phòng bếp rất yên tĩnh, người đàn ông ăn mặc kì dị lúc nãy đã đứng ở khu vực cắt thức ăn trong bếp, trên thớt còn có vài miếng thịt, vẫn còn thẩm đầy máu tươi giống như vừa được cắt a.

An Tổ không nhịn được cơn buồn nôn, cố gắng đè xuông mới không nôn ra.


Cô nhìn Thời Sênh bay đến bên cạnh người đàn ông đó, hắn hình như ngẩng đầu lên nhìn cô ấy một cái sau đó tiếp tục cúi đầu kiểm tra mấy miếng thịt đó.

Người đàn ông đó cũng có thể nhìn thấy cô ấy?
Bộ não không được sử dụng thường xuyên của An Tố đã biết suy nghĩ, lúc trước cô chỉ nhìn thấy cô ấy bay về phía người phụ nữ đó cho nên mới cho rằng là cô ấy dọa người phụ nükia.

Thế nhưng lúc đó ở trong kia không phải chỉ có duy nhất một người mà còn có thêm một người đàn ông nữa.

“Ây ya, cô gái trẻ, sao cô lại vào đây, ngại quá đã làm cô sợ hãi rồi đúng không? Tôi sẽ đi chuẩn bị phòng cho cô.

” Ông cụ trông thấy An Tố đi vào lập tức mời lên trên, cản tầm nhìn của cô ấy.

“Không sao ạ, bác quản gia.

” An Tổ lắc đầu, “Bác có thế cho cháu tá túc nhờ ở đây, cháu đã vô cùng cảm kích rồi ạ!”
Ông cụ cố nở một nụ cười gượng gạo, “Chuyện nhỏ thôi mà, đế tôi dân cô lên phòng!”
An Tổ nhìn ra quản gia không muốn nói nhiều nên cũng im lặng không hỏi thêm gì nữa, trước khi rời đi cô còn quay lại nhìn về phía Thời Sênh một cái.

Phong Cẩm nói với ông cụ là sẽ ở đây thêm hai ngày để quan sát và nhờ ông chuẩn bị giúp phòng nghỉ.

Ở nhà của Phong Cẩm, Thời Sênh luôn phải ở phòng bên cạnh phòng ngủ của hắn, hắn không cho phép cô vào phòng.

Nhưng lần này rõ ràng hắn không cho phép cô vào cũng không được.

Thời Sênh vừa vào phòng đã bá chiếm luôn cái giường duy nhất, “Tôi ngủ trên giường.



Phong Cẩm: “…” một con ma thì ngủ trên giường làm cái gì chứ?
Hắn vốn định ném cô ấy ra ngoài, nhưng nghĩ đến căn biệt thự này đangẩn chứa nguy hiểm nên đành ngầm đồng ý hành động bá chiếm cả cái giường của cô ấy, bản thân thì ôm chăn ra sô pha nằm.

Thời Sênh nằm bò ra giường, đưa tay ra chống cằm, “Ông cụ đó lúc nãy gọi người phụ nữ kia là bà chủ.


Phong Cầm bị câu nói đột ngột phát ra từ Thời Sênh làm cho sững sờ một lúc rồi nghiêng đầu nhìn cô.

Thời Sênh lật người một cái, nằm ngửa lên, “Trong phòng người đàn ông đó có một tâm di ảnh, giống người phụ nữ kia như đúc.


Phong Cẩm ngồi dậy đi đến bên giường, đứng nhìn cô từ phía trên xuống, “Ý cô là người phụ nữ đó có vấn đề?”
Thời Sênh chớp chớp mắt, “Đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở phòng bếp, lại còn có mấy miếng thịt người nữa, anh cho rằng cô ấy không có vấn đề gì sao?”
“Sao cô biết đó là thịt người?” Lúc nãy hình như hắn đâu có nói cho cô ấy biết nhỉ?
Thời Sênh khóe miệng cong lên một đường cong rất đẹp kèm theo vài phần kì quái, “Mùi tanh của máu người với mùi của máu động vật có sự khác biệt.


Hai tay Phong Cẩm rơi xuống hai bên đầu của cô, trong cặp đồng tử tối tăm xuất hiện vẻ lạnh lẽo đến tê người, “Ninh Oanh, có phải cô đã hồi phục trí nhớ rồi không?”
Thời Sênh có chút không thích ứng kịp tư thể áp bức như vậy, từ trên giường bò dậy, nửa quỳ gối nhìn hắn, “Đâu có đâu”
“Vậy cô giải thích thế nào về sự biến đổi tính tình trong giây lát của cô?”Phong Cấm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Ninh Oanh, đừng có gạt tôi.


“Gạt anh thì anh cũng có cho tôi sờ vào
người đâu, tôi gạt anh làm gì chứ.

” Thời Sênh lườm một cái.

Phong Cẩm: “…” Suốt ngày muốn sờ vào người hắn là thế nào?
“Hơn nữa, tính tình là thứ vốn không dễ gì có thể suy xét được, người thay đổi tính tình trong chớp mắt nhiều như thế, anh đều đi hỏi tại sao bọn họ lại biến đổi tính tình như vậy sao?”
Nếu không phải vì cô đã bán thân cho tên Phong Cẩm này thì còn lâu cô mới chịu nói lung tung nhiều như thế.


Phong Cẩm vẫn tiếp tục giữ tư thế đó mười giây mới từ từ đứng dậy quay trở lại sô pha, mãi đến khi hắn nằm xuống Thời Sênh mới nghe thấy giọng nói của hắn.

“Những miếng thịt người đó vừa mới cắt ra, vẫn còn độ ấm”
Đêm đầu tiên không có chuyện gì xảy ra, nhưng đến sáng sớm ngày hôm sau, trời đã mưa một trận như trút nước, An Tổ không còn cách nào khác đành phải ở lại đây.

Lúc ông cụ mang đồ ăn sáng đến, Phong Cẩm liền hỏi dò về người phụ nữ đêm qua.

Ông cụ ậm ừ vài câu, lời nói cũng không rõ ràng, cuối cùng mượn cớ rồi đi ra ngoài.

Như vậy dù không có gì thì cũng sẽ khiến người khác cảm thấy có gì đó không ổn.

Ản sáng xong Phong Cẩm lại đi xem người đàn ông trung niên đó.

Người đàn ông đó tên Tề Mặc, là chủ một doanh nghiệp có tiếng, nhưng một tháng trước ông ta bỗng xuất hiện tình trạng tức ngực đầu óc choáng váng, đến bệnh viện kiểm tra bác sĩ chẩn đoán là ông ta chỉ bị kiệt sức do làm việc nhiều quá mức.

Vậy nên Tề Mặc liền đưa vợ đến đây để an dưỡng.

Thế nhưng tình trạng bệnh của ông vẫn không hề có chuyển biến tốt mà ngược lại còn càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Bệnh viện lớn, bác sĩ riêng của gia đình đều lần lượt đến chữa trị, không kiểm tra ra đó là bệnh gì, Tề Mặc cũng không thấy chuyển biến tốt mà cơ thể lại ngày càng yếu ớt, cuối cùng Tề Mặc không thể tự mình xuống giường được nữa, cho đến hiện tại vẫn như vậy không hề có chút phản ứng nào, giống người thực vật vậy.

Quản gia từng nghe ba của Tề Mặc có nhắc đến Phong gia – một thế gia chuyên diệt ma, cho nên mới trăn trở cho người đến tìm người nhà Phong gia.

Phong Cẩm không ở nhà chính, theo như thông thường mà nói cõ lẽ sẽ không biết chuyện này nhưng không biết vì sao cuối cùng hắn lại đến đây.

Phong Cẩm kiểm tra xong Tề Mặc liền đi dạo một vòng quanh biệt thự, cái dáng vẻ nhàn nhã, thong dong đó khiến người làm trong biệt thự không ngừng bàn bạc xôn xao.

Những xảy ra chuyện gần đây khiến bọn họ ai nấy đều rất sợ hãi, bà chủ thì luôn miệng nói gặp phải ma, biệt thự thì cứ đến tối là thấy âm u đáng sợ, nếu không phải vì công việc ở đây lương cao thì bọn họ đã không ở lại đây nữa rồi.