[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 328: 328




Tiểu đạo sĩ bị giam ở một chỗ tối đen như mực, bốn phía rất ẩm ướt, ở bên cạnh thỉnh thoảng vang lên tiếng chuột kêu “chít chít”, tiếng “sột soạt” phát ra do chúng chạy qua hành hạ thần kinh của hắn.
Hắn trốn trong góc, người hơi run lên, sao sư huynh vẫn chưa tới cứu hắn.
Rõ ràng hắn đang ngủ ở trong đạo quan, kết quả lúc tỉnh dậy lại ở chỗ này.
Ánh mắt của hắn bị người khác che lại, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng hắn lại nghe được người ta nói chuyện.
“Hắn thế nào?”
“Rất tốt.”
“Một ngày đêm không ăn gì, ta cầm cho hắn chút điểm tâm, không thể để hắn bị đói được.”
“Kẹt —— “
Cổ Tô cố gắng rụt người lại, nghe thấy có tiếng bước chân đang bước lại gần mình.
Sau đó hắn cảm thấy có người cầm lấy cổ tay của mình, sức lực rất lớn, kéo một cái hắn liền đứng lên.
“Vị tiểu công tử này cũng mềm mại nhỉ.” Ngón tay hơi thô ráp của người kia bóp một cái trên mặt hắn.
Cổ Tô hoảng sợ lùi về phía sau, run rẩy nói: “Các ngươi là ai… Vì… Vì sao lại bắt ta.”
Nhưng mà rất nhanh hắn liền bị người kia kéo vào trong lòng, còn lấy mảnh vải chặn miệng của hắn lại.
“Ưm ưm…” Sư huynh, cứu đệ.
“Như vậy không tốt lắm đâu, đây là người mà bên trên đã dặn dò không thể làm mất đi dù chỉ một sợi tóc.” Bên cạnh có người chần chừ khuyên.
“Sợ cái gì, chỉ cần cẩn thận một chút không để lại bất kỳ dấu vết nào, thì ai mà biết, ngươi đi đóng cửa lại, ta không tin là ngươi không muốn…”
Bên kia đợi một hồi, Cổ Tô liền nghe thấy có tiếng đóng cửa lại.
Cánh cửa bị kéo phát ra âm thanh “ken két” cũng kéo dây thần kinh căng thẳng của hắn.
Cổ Tô cảm thấy có người đang thô lỗ kéo quần áo của mình, bàn tay thô ráp của người nọ dao động trên người hắn.
Đừng…

Cổ Tô ra sức lắc đầu, vật chặn trong miệng hắn bị người ta lấy xuống.

Hắn vừa định kêu lên, thì rất nhanh miệng bị lấp kín, một cái đầu lưỡi thô lỗ chui vào.
Mang theo mùi vị khó ngửi.

“Đại nhân, chính là chỗ này.” Đới Nguyệt chỉ chỉ về một tòa viện ở phía trước.
Thời Sênh lắc lắc thiết kiếm trên tay, “Đi vào.”
Đới Nguyệt uyển chuyển nhắc nhở, “Đại nhân, không cần phải kín đáo chút sao?”
“Có cái gì mà phải kín đáo.” Bị nhìn thấy thì thế nào, tại sao cô phải sợ bọn người kia cơ chứ.
Đới Nguyệt nhìn Thời Sênh đã sắp đi tới cửa, liền vội vàng để người phía sau đuổi theo.
Người trong viện không nhiều lắm, mấy người Đới Nguyệt rất nhanh liền giải quyết xong.

Từ trong miệng của bọn họ biết được Cổ Tô bị giam dưới tầng hầm trong viện.
Thời Sênh mang người xuống phía dưới.

Trong không gian tối tăm truyền đến tiếng cười dâʍ đãиɠ của phụ nữ và tiếng nức nở của thiếu niên.
“Rầm!” Thời Sênh đạp một cước đá văng cánh cửa duy nhất của tầng hầm.

Cảnh tượng bên trong lộ ra trọn vẹn.
Hai người phụ nữ dáng người thô kệch ấn một thiếu niên thân trần trên mặt đất, đang giở trò với hắn, thậm chí còn có một người đã cởϊ qυầи xuống.
Đột nhiên nghe tiếng cửa bị đạp ra, hai người đồng thời nhìn về phía cửa, “Ai!”

“Cầm thú.” Đới Nguyệt thấy rõ cảnh tượng bên trong, trong lòng dâng lên lửa giận, “Hắn vẫn còn là con nít.”
“Gϊếŧ.” Thời Sênh bình tĩnh nhìn hai người.
Đới Nguyệt lập tức lao lên, giải quyết hai người kia không chút lưu tình nào.
Cổ Tô cuộn tròn người lại, cố gắng che đi thân thể của mình.
Hắn cảm thấy có xiêm y rơi lên người hắn, che thân thể của hắn lại.
Đới Nguyệt nhìn Thời Sênh, có phần không biết nên làm gì bây giờ, “Đại nhân?”
“Nhìn ta làm cái gì, bế về, chẳng lẽ ngươi lại muốn bản tướng bế?”
Mặt Thời Sênh đầy vẻ “Tay này của bản tướng vô cùng cao quý, ngươi lại muốn để bản tướng bế hắn, ngươi bị thiểu năng à”.
“À vâng vâng.” Đới Nguyệt vội vàng dùng áo choàng bọc kín Cổ Tô, bế ngang hắn lên, đưa tay kéo miếng vải đen đang che mắt của hắn xuống, nhẹ giọng an ủi, “Không sao, đại nhân của chúng ta tới cứu ngươi.”
Thời gian dài ở trong bóng đêm, đột nhiên lại có ánh sáng chiếu đến, đâm vào làm mắt Cổ Tô chảy ra dòng lệ.
Một lúc lâu sau hắn mới thích ứng được, nhưng thân thể vẫn còn run rẩy.
Người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là người đang ôm mình.

Trên khuôn mặt vô cùng anh dũng tràn đầy vẻ đau lòng, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng của hắn.
Tầm mắt nhìn thấy cô gái đứng cách đó không xa, chỉ mặc một bộ trung y, màu sắc giống như cái áo khoác đang đắp trên người của hắn.
Hắn còn nhớ rõ nàng.
Chính là cô gái đã mang sư huynh đi kia.
“Đi thôi.” Thời Sênh xoay người đi ra ngoài.
Đới Nguyệt đuổi sát theo sau.
Chờ đến khi ra khỏi sân, Thời Sênh mặt không đổi sắc phân phó, “Phóng lửa đốt nơi này cho ta.”

Thời Sênh trực tiếp ném Cổ Tô cho Đới Nguyệt, còn mình thì đi vào cung.
Đời Nguyệt mang theo Cổ Tô quay về phủ thừa tướng, để cho hai hầu nam tẩy rửa thân thể của hắn, rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ khác.
Có lẽ là nhận ra được Đới Nguyệt không có ác ý gì với hắn, thần kinh căng thẳng của Cổ Tô mới chậm rãi buông lỏng ra.
“Sư huynh của ta đâu?” Cổ Tô cầm lấy tay áo của Đới Nguyệt, “Ta muốn gặp sư huynh của ta.”
“Sư huynh ngươi ở trong cung.” Đới Nguyệt kéo kéo ống tay áo của mình, nhưng không kéo ra được, “Đại nhân sẽ không để sư huynh ngươi có việc gì, ngươi yên tâm.”
“Ta muốn gặp sư huynh của ta.” Cổ Tô cố chấp lặp lại những lời này.
Đới Nguyệt nhức đầu kéo ống tay áo của mình, nếu như nàng cắt ống tay áo này đi, liệu đứa nhỏ này có khóc không nhỉ?
Nếu như đại nhân biết mình làm hắn khóc, trở về liệu có tính sổ với mình không.
Cứ suy nghĩ mãi, cuối cùng Đới Nguyệt vẫn để mặc cho hắn kéo tay áo của mình.
Mãi đến khi hắn hỏi mệt rồi ngủ, Đới Nguyệt mới có thể giải thoát cho ống tay áo của mình.
Còn chưa có ra cửa liền thấy Ánh Nguyệt thò đầu nhìn dáo dác vào bên trong.
“Tại sao tỷ không đi theo đại nhân?” Đới Nguyệt đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Ánh Nguyệt cười xấu xa, “Đại nhân nói không muốn cho ta theo, ta đoán chắc là đại nhân lén lút đi gặp Linh Ước công tử.”
“Cái gì mà lén lút, đại nhân muốn gặp một người, còn cần phải lén lút sao?” Đới Nguyệt nhíu mày sửa lại câu cho đúng.
Ánh Nguyệt nhanh chóng gật đầu, ánh mắt sùng bái sáng lấp lánh, “Đúng đúng đúng, đại nhân nhà chúng ta chính là thiên hạ vô địch, sợ là lần này đại nhân thật sự coi trọng Linh Ước công tử.”
“Đại nhân có thể coi trọng ai, thì đó chính là phúc của người đó.” Đới Nguyệt nói như lẽ đương nhiên: “Ngươi đi liên lạc với những người khác sao rồi? Gần đây đại nhân làm việc càng ngày càng không cố kỵ.

Chúng ta vẫn phải sớm chuẩn bị trước.

Nếu như nữ hoàng bên kia… chúng ta sẽ để đại nhân làm phản.”
“Không thành vấn đề.” Ánh Nguyệt cho Đới Nguyệt một ánh mắt yên tâm.
Nếu đại nhân thật sự muốn tạo phản, thì thật ra cũng không khó, chỉ là thanh danh không được tốt cho lắm mà thôi.
Nhưng trong lịch sử cũng có rất nhiều người như vậy, được làm vua thua làm giặc, cần gì quan tâm một chút danh tiếng.


Thời Sênh bày ra dáng vẻ của thừa tướng, một đường không chút trở ngại đi vào chỗ ở của Linh Ước.
Linh Ước được nữ hoàng sắp xếp cho ở một cung điện tương đối yên tĩnh.

Khi Thời Sênh đến, vừa vặn thấy hoàng thái nữ đi từ bên trong ra.
CMN! Cô ả này còn dám tới trêu chọc Linh Ước.
Chỉ có một mình hoàng thái nữ, đoán chừng là len lén chuồn đến.

Thời Sênh bám theo hoàng thái nữ đến một chỗ hẻo lánh, trùm bao tải lên người ả rồi đánh một trận.
Đừng hỏi bao tải này cô lấy từ đâu ra.
Loại này rất cần thiết để ném đá giấu tay, trong không gian của cô có một tá*.
Chờ đánh đến khi ả ta không còn động tĩnh gì, mới kéo bao tải đi vào cung điện của Linh Ước.
Để phòng ngừa có người nhìn thấy nàng bỏ hoàng thái nữ vào bao tải mang đến chỗ này của Linh Ước, nàng còn cố ý lật người đi vào từ phía sau.
“Bịch!”
Vật nặng đập xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.
Linh Ước nghe thấy động tĩnh, không khỏi đi qua kiểm tra.
Kết quả hắn thấy Thời Sênh đang nhảy vào từ cửa sổ.

Trên đất còn có một cái bao tải đựng thứ gì đó phồng lên lại dài dài.
Sau ngày hôm đó, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại.
Cách thức gặp mặt kỳ lạ này, làm cho Linh Ước cũng quên luôn sự ngại ngùng giữa bọn họ.