[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 474: 474




Tiểu Hà được người dìu đến, mặt mũi trắng xanh quỳ dưới đất, cả người run lẩy bẩy.
“Ngươi là Tiểu Hà?” Giọng Đức công công the thé hỏi.
“Nô tì là Tiểu Hà.” Tiểu Hà cúi đầu, trán chạm đất, trong giọng nói trần đầy sự sợ sệt.
Đức công công tiếp tục hỏi, “Ngươi từng đến thư viện Lâm An?”
Tiểu Hà run lẩy bẩy, “Chưa từng.”
Đức công công nhìn Minh Khâm.
“Giờ ngọ ba khắc hôm nay, ngươi có cầm hộp cơm đi vào thư viện, ngươi nhìn thấy Tiểu hoàng tử đứng một mình bên cạnh khu luyện võ của thư viện.

Lúc đó ta cho rằng ngươi phụng mệnh đem điểm tâm cho Tiểu hoàng tử, nên không để ý đến.”
Minh Khâm nói rõ ràng thời gian và địa điểm, lại làm sạch được hiềm nghi của mình.
Người Tiểu Hà run càng dữ dội hơn.
Cả đại điện yên tĩnh.
Cuối cùng, Tiểu Hà không chịu được sự chèn ép đó, liền bật khóc cầu cứu.
“Bệ hạ tha mạng, nô tì không biết gì hết, nô tì không biết trong điểm tâm đó có độc.

Bệ hạ tha mạng…”
Khóe mắt Vũ Văn Tuần bỗng chốc đỏ bừng, tức giận nói, “Ai sai ngươi hãm hại Kính Nhi?”

“Là… là…” Tiểu Hà không ngẩng đầu, một hồi lâu, không biết nàng ta đang đấu tranh giằng co cái gì, cuối cùng nhiến răng nói, “Là An Chiêu nghi, An Chiêu nghi cho nô tì ngân lượng, nói nô tì mang điểm tâm tới cho Tiểu hoàng tử.

Nô tì cho rằng, An Chiêu nghi muốn lấy lòng Tiểu hoàng tử, nô tì không biết trong điểm tâm lại có độc, Bệ hạ tha mạng.”
An Chiêu nghi phụng mệnh chăm sóc Tiểu hoàng tử, muốn lấy lòng Tiểu hoàng tử cũng hoàn toàn dễ hiểu.
“Ngươi ăn nói hồ đồ gì thế?” Lục Nhược mở to hai mắt, mặt đầy vẻ không thể tin nổi, “Ta còn chưa từng gặp ngươi.”
“Bệ hạ tha mạng, nô tì không nên tham lam số ngân lượng đó, nhưng nô tì không có cách nào, đệ đệ ở nhà lâm bệnh nặng, không có ngân lượng thì đệ đệ của nô tì không thể khám bệnh, thực sự nô tì không ngờ An Chiêu nghi lại hạ độc Tiểu hoàng tử.” Tiểu Hà vờ như không nghe thấy Lục Nhược nói gì, vừa dập đầu vừa khóc lóc kể lể.
Hiển nhiên Lục Nhược đã đánh giá thấp năng lực chiến đấu của nữ nhân chốn hậu cung, tảng đá vừa ném được đi giờ lại bị ném trở lại, đè xuống khiến nàng ta không thở nổi.
“Nếu như ngươi nói là ta chỉ điểm, vậy tại sao lại tìm thấy thuốc độc trong tẩm cung của Vân Tiệp dư?” Lục Nhược cố gắng trấn tĩnh.
Nếu nước cờ này đi sai, có thể nàng ta sẽ phải ở lại đây, không thể quay trở lại được nữa.
Thời cổ đại thật đáng sợ, đám phụ nữ này lại càng đáng sợ hơn.
“Là… Là Chiêu nghi sai nô tỳ mang thuốc độc để trong tẩm cung của Vân Tiệp dư.”
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn Lục Nhược.
Rồi đưa ánh mắt thương hại nhìn Tiểu Hà, dám vu oan hãm hại nữ chính, có khác nào tự sát đâu?
Lục Nhược như thở phào nhẹ nhõm, “Bệ hạ, theo thϊếp được biết, tẩm cung của Vân Tiệp dư không thể tùy tiện ra vào, cung nữ này làm sao có thể ra vào được? Nàng ta một mực nói là thần thϊếp sai, nhưng trong lời nói có rất nhiều sơ hở, kính mong Bệ hạ minh xét.”
Kể từ khi Thời Sênh làm chuyện đại nghịch bất đạo ngày hôm đó, trong ngoài tẩm cung của cô đều có người canh giữ, người ra vào đều được kiểm tra nghiêm ngặt.
Muốn đặt thuốc độc vào trong đó, thực sự không dễ dàng gì.
Không đúng.
Ngọn lửa này sao lại cháy ngược lại rồi?

Gương mặt Vũ Văn Tuần trầm ngâm, “Ta cho thêm ngươi một cơ hội nữa, ngươi dám nói xằng nói bậy, gϊếŧ sạch cả nhà.”
Nghe đến gϊếŧ sạch cả nhà, Tiểu Hà đứng hình, nàng ta vô thức quay sang nhìn Thục Phi.
Thục Phi coi như không nhìn thấy.
Nhưng cung nữ bên cạnh Thục Phi, lại dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn lại nàng ta.
Tiểu Hà nghiến chặt răng, “Lời nô tì nói đều là sự thật.”
Đức công công the thé quát nạt một hồi, nhưng không có tác dụng gì, Vũ Văn Tuần bắt đầu dùng hình.
Tiếng kêu la thảm thiết của Tiểu Hà vang lên trong đại điện.
Những người bé gan, thì đều không dám nhìn.
Có lẽ Tiểu Hà không chịu nổi nữa, nàng ta khóc lóc cầu xin thảm thiết, “Bệ hạ tha mạng, nô tì khai, nô tì khai hết.”
Đức công công giơ tay, người dùng hình lập tức lui về một bên.
Thời Sênh có dự cảm không tốt lắm, cô luôn luôn cảm thấy mọi thứ tiếp theo sẽ đều chống lại mình.
Tiểu Hà cố chịu đau, nàng ta nói một đoạn dài như đã được học thuộc, “Là Vân Tiệp dư, là cô ấy đã sai phái nô tì, bắt nô tì đem điểm tâm cho Tiểu hoàng tử, nếu như bị phát hiện, thì đổ hết mọi chuyện lên đầu An Chiêu nghi.

Đệ đệ của nô tì đang làm việc tại Trang gia, Vân Tiệp dư đã dùng đệ đệ của nô tì để uy hϊếp nô tì, nếu như Bệ hạ không tin thì có thể điều tra, lần này nô tì tuyệt đối không nói dối.
Thời Sênh bóp đầu thở dài.
Võ đài của phụ nữ luôn luôn phức tạp hơn võ đài của đàn ông rất nhiều.
Cũng đặc sắc hơn rất nhiều.

Ánh mắt ôn hòa của Minh Khâm nhìn về phía Thời Sênh, nhân lúc đang đỡ trán, Thời Sênh trừng mắt liếc nhìn Minh Khâm.
__ Kiếm của ông!
__ Nếu cô nương muốn, thì có thể đến lấy, lúc nào cũng hoan nghênh.
__ Ngươi cứ đợi đó cho ông.
__ Ta sẽ đợi cô nương.
Hai người im lặng giao lưu bằng ánh mắt.
Cứ như những lời vu oan hãm hại vừa rồi không có bất cứ liên quan gì đến họ.
Đúng là Tiểu Hà có một đệ dệ, hơn nữa đệ đệ của nàng ta chính xác đang làm công ở Trang phủ.
Những bằng chứng của Tiểu Hà, đã chứng minh người hạ độc chính là Thời Sênh.
Khi chuyện mới phát sinh, chỗ thuốc độc đó quá rõ ràng khiến người ta nghi ngờ là vu oan hãm hại, đương nhiên không có người nào ngốc như vậy, lại đem thuốc độc giấu trong tâm cung của mình.
“Vân Tiệp dư, ngươi còn gì để nói nữa không?” Lúc này, có lẽ Vũ Văn Tuần hận không thể lập tức đưa Thời Sênh ra ngoài chém đầu.
Thời Sênh bước gần tới chỗ Tiểu Hà hai bước, từ từ cúi người, “Ngươi nói là ta uy hϊếp ngươi?”
Tiểu Hà không dám nhìn Thời Sênh, hoảng loạn gật đầu.
Thời Sênh ngắm nghía tay mình, rồi đột nhiên đưa tay bóp chặt cổ Tiểu Hà.
“Vân Tiệp dư, cô thật hỗn xược.” Đức công công lập tức hét lên, “Trước mặt bao nhiêu người như vậy, mà cô dám gϊếŧ người diệt khẩu sao?”
Thời Sênh rút thanh kiếm ra, chỉ thẳng kiếm về phía Vũ Văn Tuần, “Bệ hạ đã quên những lời ta từng nói rồi sao? Đúng, ngươi quên rồi.

Vậy ta nói lại một lần nữa cho ngươi nghe, ta muốn gϊếŧ chết ngươi, thì cũng đều có cách, tốt nhất ngươi đừng làm bừa.”
Câu nói này của Thời Sênh như mở chìa khóa ký ức, ký ức về ngày hôm đó bỗng ồ ạt chảy vào như nước.
Mặt Vũ Văn Tuần đen sì lại như đáy nồi.

“Vân Tiệp dư ngươi muốn mưu phản? Hộ giá! Hộ giá! Mau hộ giá!”
Đức công công cố gắng kéo giọng lên thật cao.
Người xung quanh đều không ngờ rằng, mọi việc phát triển thành thế này, tất cả mọi người đều tập trung về bên phía Vũ Văn Tuần.
Người đứng về phía Thời Sênh, chỉ có một mình Minh Khâm.
Cấm vệ quân từ bên ngoài xông vào, bao vây Thời Sênh và Minh Khâm.
Sắc mặt Lục Nhược hơi nhợt nhạt, nàng ta lùi lại phía sau, đầu óc nàng ta đang trao đổi với hệ thống của nàng ta.
“Vừa rồi sao nàng ta có thể lấy được thanh kiếm của nàng ta ra? Nàng ta cũng có loại không gian mà ngươi nói sao?
Thanh kiếm đó đột nhiên xuất hiện trong tay nàng ta.
Không kiểm tra được bất cứ sóng không gian nào.” Tiếng hệ thống rất rõ ràng, “Nhưng không thể loại trừ là không gian cao cấp, cấp của tôi quá thấp, nên không thể kiểm tra được không gian cao cấp.”
Lục Nhược nắm chặt chiếc khăn tay, “Ý của ngươi là, nàng ta rất có thể có không gian?”
“Đúng vậy.”
“Vậy nàng ta… có thể nào cũng từ một thế giới khác đến?” Ánh mắt Lục Nhược đột nhiên có một tia nóng bỏng phun ra.
Ở thế giới lạ lẫm này, Lục Nhược cũng muốn có một đồng hương.
Nhưng hệ thống nhanh chóng dội cho cô một gáo nước lạnh, “Không thể, linh hồn và thân thể của nàng ta hoàn toàn trùng khớp.”
Lục Nhược bỗng thấy thất vọng.
Giống như cô với thân thể này, do không phải là linh hồn gốc, nên có những lúc xảy ra một số hiện tượng kỳ lạ, hệ thống gọi là hiện tượng loại trừ.
Hệ thống nói, linh hồn của một người dù có thể khớp với thân thể của một người khác, cũng không thể khớp 100%, chỉ cần không khớp 100%, thì nó có thể kiểm tra ra được.