[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 57: GIỚI TU CHÂN (6)



Thời Sênh nhớ lại cốt truyện, vội nhảy ra khỏi vòng lửa: “Mẹ nó, quên béng mất…”

Phượng Từ nhìn cô, lông mi rung rung, cũng không biết là đang nghĩ gì, nhưng lại có vẻ chăm chú như nhìn một món bảo vật.

Phượng Từ…

Là cái gai lớn nhất của truyện này, là tảng đá ngăn đường, không cho nữ chính bước lên đỉnh vinh quang.

Hắn là kết tinh của dòng Phượng tộc và Long tộc, nhưng từ khi mới sinh ra, trên người đã có lửa cháy hừng hực. Lửa ấy không toả ra nhiệt, nhưng có thể biến mọi thứ có sinh mệnh thành tro bụi.

Chẳng ai dám lại gần hắn, cho dù là cha mẹ hắn cũng không dám tuỳ tiện tiếp cận, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là bị thương ngay.

Phượng tộc và Long tộc vốn dĩ không hợp, lại thêm Phượng Từ như thế nữa, nên cha hắn thấy không ổn, hối hận vì đã cưới mẹ hắn, còn mẹ hắn thì lại vì cha hắn mà từ mặt hắn.


Phượng Từ…

Lần đầu hắn xuất hiện là ở Tiên giới, nữ chính vừa phi thăng, nam chính đi đón, Phượng Từ mới từ hạ giới lên, mọi người xung quanh lũ lượt tránh đi, cuối cùng thì chỉ còn nam chính và nữ chính đứng bất động mà thôi.

Nữ chính không quen biết Phượng Từ, nam chính thì chẳng thèm đoái hoài gì tới Phượng Từ.

Nam chính là thiếu chủ của Long tộc, đương nhiên nhìn không thuận mắt kẻ dị biệt do Long Phượng kết hợp sinh ra này, nhưng vì Phượng Từ đặc biệt, nên bình thường y chẳng thèm chủ động khiêu chiến với Phượng Từ làm gì, nhưng do lúc đó có nữ chính ở bên cạnh nên y chặn đường Phượng Từ lại.

Phượng Từ liền châm lửa đốt Phi Thăng Đài, ngọn lửa ấy cháy hừng hực liền ba ngày.

Lúc ấy, nữ chính bộc lộ biểu hiện lạ thường, có chút phòng bị, nhưng tác giả không giải thích gì cả. Hoá ra là họ đã gặp nhau rồi?


Thời Sênh sờ trên sờ dưới xong mới chắc chắn là bản thân an toàn.

May mà mình không dính phải lửa, nếu không chết chắc.

Sao vừa rồi cô lại chui vào trong ngọn lửa đó chứ? Chắc là bị con quái kia đuổi, cắm đầu chạy thục mạng đến rơi hết sạch trí khôn rồi.

Nhưng…

Tại sao cô lại không sao nhỉ?

Vừa rồi cô đứng mãi rất lâu ở bên trong ấy, nếu “lag” thì “lag” như thế là quá lâu rồi.

Hay là do bản cô nương da thịt quá dày?

[Do mục tiêu đặc biệt, hệ thống tặng bạn BUG bỏ qua ngọn lửa của Phượng Từ.]

Hoá ra là được đặc ân, vậy sao trước đó không cho từ sớm đi?

Quà tân thủ của ta đâu?

Làm ơn đi vào trọng điểm đi cô nương!

“Thương sư tỉ!” Diệp Thanh Thu xông về phía cô, theo sau chính là con rắn kia.

Mẹ mẹ mẹ…

Nữ chính định làm gì thế?

Diệp Thanh Thu dẫn con rắn về phía cô, sau khi tới gần liền vươn tay ra định đẩy Thời Sênh một cái.


Thời Sênh chụp lấy cánh tay Diệp Thanh Thu, “Diệp sư muội, ngươi định làm gì?”

Nhìn lại thấy con rắn sắp đuổi đến nơi, Diệp Thanh Thu la lớn: “Thương sư tỉ hãy giúp ta chặn đường chúng lại, Thương sư tỉ không phải thấy chết không cứu chứ?”

“Có!” Thời Sênh gật đầu chắc nịch, sau đó xô Diệp Thanh Thu ra, nhảy vào trong đám lửa của Phượng Từ.

Nữ chính quả nhiên là tàn nhẫn, độc ác!

Cứ gặp nhau là như muốn lấy mạng bản cô nương đây vậy!

Con rắn kia vừa lại gần Phượng Từ thì có hơi ngập ngừng, nó trừng mắt lên nhìn Diệp Thanh Thu.

Cũng chỉ tại vì con người này cướp đồ của nó thôi!

Cỏ Thăng Tiên nó đã canh giữ bao nhiêu năm, chỉ chờ đến khi được độ kiếp, ấy thế mà con người này lại đi cướp mất của nó!

Nhưng còn cái con người biết thổi ra lửa kia thì… thật chẳng dễ xơi.
“Soái ca, huynh có muốn gϊếŧ ả không?” Thời Sênh hào hứng, “Ả dẫn rắn tới đây, đương nhiên là chẳng tốt lành gì!”

Đôi mắt trong veo của Phượng Từ long lanh, “Nếu nàng thích, ta gϊếŧ ả!”

Thời Sênh: “… Này… này… ngươi thả thính ta hả?”

Bản cô nương dễ ăn thính lắm sao?

Dù sao thì cũng…

“Ta thích. Huynh gϊếŧ ả đi! Gϊếŧ ả xong, ta sẽ theo huynh!” Thôi thì để tới lượt ta thả nhé!

Diệp Thanh Thu: “…” Các người nói chuyện này trước mặt ta cảm thấy thích hợp lắm sao?

#Ký chủ lại xúi giục vai phản diện làm chuyện xấu#

Phượng Từ cất bước tiến về trước, hắn đi tới đâu, vô số những quả cầu lửa nhảy tung tăng tới đó, phiêu bồng trong không trung. Khó có thể nào cảm nhận được sức nóng của những quả cầu lửa này, nhưng chúng lại khiến con người ta dâng lên một nỗi sợ.
Con rắn kia sớm ngửi thấy mùi bất ổn liền chuồn đi độ kiếp luôn, chắc là chờ “dậy thì thành công” xong sẽ quay lại báo thù.

Đương nhiên, phải độ kiếp thành công mới được!

Vậy là ở đây chỉ còn Diệp Thanh Thu và nam chính Long Quyết vẫn luôn theo nàng ta mà thôi.

“Thương Thù, ngươi muốn tàn sát đồng môn?” Diệp Thanh Thu sớm cảm thấy mùi sát khí của đám cầu lửa đó, vội vàng cất tiếng.

“Ủa, người ra tay có phải ta đâu, sao lại nói ta là tàn sát đồng môn? Soái ca à, đừng nghe ả nói lảm nhảm, ả đang câu giờ đó!” Khả năng đặc thù của nữ chính đó chính là câu giờ, mà câu giờ xong thì kiểu gì cũng có cơ hội thoát.

“Ta đường đường là đệ tử chân truyền của Tông chủ Phiêu Miểu Tông, vị các hạ này nên nhớ rõ nhé!” Diệp Thanh Thu vừa nói vừa lùi về sau.
Con nha đầu Thương Thù này hoá ra thực sự dám…

Phượng Từ vẫn tiến về trước, mắt không hề chớp, những quả cầu trong không trung vẫn nhảy nhảy về phía Diệp Thanh Thu.

Nguyên một dàn cầu lửa khiến Diệp Thanh Thu có muốn né cũng khó mà né.

“Á!” Cầu lửa đập trúng vai Diệp Thanh Thu, nàng ta la lên thất thanh.

Những quả cầu lửa này rốt cuộc là lửa gì? Sao lại đáng sợ như thế?

Cầu lửa tứ phía tập trung lại như muốn bao trọn lấy Diệp Thanh Thu, nhưng khi chúng mới bao vây được một nửa, một cơn cuồng phong nổi lên từ phía Diệp Thanh Thu, thổi dạt đám cầu lửa kia đi.

Ánh mắt Phượng Từ loé lên vẻ không vui, một luồng lửa phóng ra từ tay áo hắn, nhắm thẳng vào Diệp Thanh Thu. Theo bản năng, Diệp Thanh Thu vội vàng lấy nam chính ra đỡ.

“Phượng Từ, đây là phàm trần, ngươi định dẫn dụ thủ vệ giới diện tới sao?”. Một âm thanh yếu ớt khẽ vang lên.
Giọng nói đó hoá ra là của nam chính, Long Quyết.

Bị Diệp Thanh Thu lấy ra làm lá chắn nên y đã tỉnh lại. Nhìn y vẫn còn tàn tạ, tựa như chỉ cần dùng một ngón tay cũng đủ để chọc chết y, nhưng tiếc là y vẫn chưa tàn hơi.

Y mắt nhắm mắt mở nhìn Diệp Thanh Thu, Diệp Thanh Thu né tránh không dám nhìn y, nhưng cũng không buông Long Quyết ra.

Phượng Từ thu tay, đám cầu lửa bay gần đến chỗ Diệp Thanh Thu liền quay đầu, trở về với vòng lửa xung quanh người mình.

Diệp Thanh Thu mặt trắng toát, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Mém chút, chỉ mém một chút nữa thôi là toi đời rồi.

Thương Thù… Nhất định không thể bỏ qua cho con người này.

Thời Sênh: “…” Quả nhiên nữ chính không thể dễ chết như thế được.

“Bắt cóc ả, mang về Tiên giới gϊếŧ!”

Thời Sênh: “…” Để gϊếŧ một con người thôi mà phí bao nhiêu chương tiết thế này, Boss đại nhân à, ngươi thật là trâu bò quá đi!
Ngay lúc Thời Sênh còn đang suy diễn, dưới chân Long Quyết đột nhiên xuất hiện luồng sáng. Luồng sáng ấy ôm trọn Long Quyết và Diệp Thanh Thu, rồi bỗng nhiên họ biến mất không một dấu vết.

Khốn thật, đúng là Long tộc thiếu chủ. Ngay cả thứ quý báu như Truyền Tống Phù cũng có.

“Đuổi theo không?” Phượng Từ ngơ ngác nhìn Thời Sênh.

“Khỏi đuổi, hết vui rồi!” Thời Sênh lắc đầu, nữ chính còn chưa phi thăng, giờ mà gϊếŧ ả thì há chẳng phải quá dễ dàng cho ả rồi sao?

Chi bằng… giữ ả lại, cho ả và nam chính yêu nhau, rồi hận nhau…

“Huynh là Phượng Từ à? Ta là Thương Thù. Huynh là người trên Tiên Giới sao?” Thời Sênh chớp chớp mắt, giả bộ hỏi những thông tin mà thực ra cô đã biết hết cả rồi.

“Ừ, nàng có thể gọi ta là… A Từ. Nàng về Tiên Giới với ta!”

Lúc đầu, Phượng Từ nói có vẻ hơi ngập ngừng, nhưng sau đó thì lại dứt khoát, như kiểu mình thích thì mình làm thôi, cho dù Thời Sênh không đồng ý, hắn cũng bắt cóc cô đi luôn vậy.