Quỷ vương đang nghiên cứu cách để lấy lại quyền điều khiển hệ thống thì từ phía sau có bàn chân tiến tới. Ông cảm nhận được, xoay người lại.
“Cậu… chẳng phải người nằm ở trong phòng kia sao?” Không ngờ hắn có thể tỉnh lại nhanh như vậy.
Người đàn ông trẻ tuổi, sắc mặt hơi mệt mỏi, trên người mặc một bộ đồ trắng. Tuy tiều tụy nhưng không thể giấu đi vẻ yêu nghiệt của hắn.
Quỷ vương thầm nghĩ: Dáng dấp tên này quả thật quá hút hồn rồi, thảo nào tiểu nha đầu lại bị hắn làm cho thần hồn điên đảo.
“Không tỉnh lại, chẳng lẽ để các ông điều khiển tôi như một con rối?”. Giọng nói hàm chứa ý cười châm chọc. Chì nhìn tới thần thái của hắn, ông cũng hiểu tại sao lão Đường lại e dè hắn như vậy. Chỉ trách tiểu nha đầu kia lại u mê không lối thoát.
“Lão Đường, làm gì đi chứ?” Quỷ vương thầm gào thét trong lòng.
Nhưng không một ai, không một ai hồi âm ông cả.
Lăng Thiên nhân lúc ông không chú ý liền dùng kim truyền chọc vào huyệt ngủ của ông. Quỷ vương liền bất tỉnh.
“Chiêu này của cậu luôn hữu ích!”.
Trên màn hình lớn, hắn liền thấy cảnh An Dĩ Mặc ôm Vi Nhã từ đằng sau, tròng mắt hơi lưu động.
“Vừa mới rời khỏi tôi mà em đã tìm người đàn ông khác rồi sao?”
Hắn liền quét sạch mọi thứ trên màn hình hệ thống, phát hiện một hệ thống vận hành đang nằm ở thùng rác đang chờ xử lý. Nếu hắn không nhầm… đây chính là hệ thống ban đầu.
Lăng Thiên lập tức khôi phục hệ thống.
Hệ thống giống như được tái sinh, lập tức sử dụng thanh âm máy móc của mình để tìm kiếm ân nhân cứu mạng.
[Ai đã cứu bổn hệ thống? Xin cảm ơn!]
Lăng Thiên ngước đôi mắt nhìn dòng chữ trên màn hình, đáy lòng phun tào một trận, hệ thống này có phải quá đơn giản rồi không?
Hắn mấp máy đáp: “Là ta!”.
[Chủ nhân! Chủ nhân!] Trên màn hình là một bó hoa hồng lớn kèm theo pháo hoa bay vù vù. Có thể thấy tâm tình lúc này của hệ thống rất vui.
"Ngươi có thể làm gì?"
Hệ thống liền chân chó nịnh bợ. [Chủ nhân giao việc gì, tôi làm việc đó!].
- -----------------
[A! Cuối cùng cũng được ra ngoài!] Hệ thống vui sướng vô cùng. Chủ nhân mới thật là tốt. Nó ngàn lần, ngàn lần xin lỗi vì trước đây từng chê bai chủ nhân là “Tên mặt trắng”.
"Ngươi biết việc của ngươi là gì chưa?"
Biết! Biết!
Hệ thống đi khắp ngõ ngách tìm cho được căn hộ kia. Cuối cùng nó cũng đã tìm ra toà nhà chọc trời trước mặt.
Hệ thống ung dung đi vào.
"Mèo ở đâu vậy? Mau đuổi ra ngoài"
Oạch!
Hệ thống bị xách cổ ra ngoài một cách không thương tiếc.
[Híc! Híc! Chủ nhân! Giúp tôi vào trong được không?] Hệ thống dỏm hề hề đáng thương nói.
"Hay ngươi muốn về thùng rác?"
Hệ thống nghe đến “thùng rác” bất chợt rùng mình một cái, nhắm mắt nhắm mũi vọt vào bên trong. Bốn chân nhỏ mềm chạy hết tốc lực.
"Bắt lấy nó!"
Cả toà nhà bỗng chốc gà bay chó sủa.
Ký chủ kìa!
Hệ thống vọt hết sức lực nhảy lên người Vi Nhã, khuôn mặt rầu rĩ.
"Meo!"
Vi Nhã bị bất ngờ làm rơi túi thực phẩm xuống dưới.
Mèo trắng cố hết sức cọ cọ làm nũng bên người cô.
“Mèo của cô à?” Bảo vệ vừa đuổi tới nơi.
Vi Nhã lắc đầu: “Không phải!”.
Bảo vệ liền xách cổ mèo nhấc ra, mèo trắng kêu lên, móng vuốt ôm chặt người Vi Nhã.
Ký chủ! Đừng bỏ rơi tôi mà… Tôi không muốn về lại thùng rác đâu!
Hệ thống gào thét thảm thiết khiến cả toà nhà chú ý. Ông bảo vệ định xách cổ mèo ra ngoài liền bị nó cắn một ngụm. Toàn thân nó dựng hết lông lên, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ phòng thủ.
Mèo dữ quá!
Bản năng sinh tồn mãnh liệt của hệ thống đã cứu nó một mạng.
Vi Nhã đưa tay gãi gãi dưới vùng cổ của nó. Hệ thống thoải mái mà rên hừ hừ.
“Chuyện này tôi sẽ xử lý!” Vi Nhã nhặt túi thức ăn lên, để yên cho chú mèo trắng bám trên người.
Trước khi khuất bóng khỏi cửa thang máy, mèo ta còn lườm bảo vệ một cái.
“Xuống đi!” Vi Nhã để thức ăn lên kệ bếp, bắt tay vào làm bữa tối. Hơn một tháng nay, cô tiếp nhận công việc trợ lý của An Dĩ Mặc, cô đã đi bí mật dò la thái độ của đám cổ đông cùng nhân viên trong công ty. Bọn họ đều bị Cố Đình tẩy não, tin răm rắp câu chuyện hắn bịa ra. Hiện gì địa vị của hắn trong công ty không khác gì ba Từ.
Sơ chế xong đống thức ăn, Vi Nhã liền bắt đầu chế biến. Mùi thơm bốc lên nghi ngút khiến hệ thống đang lim dim giấc nồng cũng phải tỉnh dậy, cọ qua cọ lại quanh chân cô.
Nhìn cũng… đáng yêu!
Vi Nhã nhấc chân đẩy nhẹ con mèo ra.
Kính...coong…
An Dĩ Mặc mang tới một chai rượu vang, tươi cười mà bước vào.
“Hôm nay ký được hợp đồng lớn, em cùng anh ăn mừng nhé”.
“Được!” Vi Nhã cũng không từ chối.
Mèo nhỏ nhìn thấy hắn liền dựng hết cả lông, cả thân hình đều trong trạng thái phòng thủ. An Dĩ Mặc lúc này mới để ý trong nhà xuất hiện thêm một con mèo trắng. Vi Nhã lắc đầu, bất đắc dĩ mà nhìn nó: “Con mèo này em nhặt ở trong sảnh chung cư, nó cứ bám lấy em không chịu buông nên đành đưa nó về”.
Cô ấy là đang giải thích với mình sao?
An Dĩ Mặc nghĩ như vậy, trong tâm không khỏi nhộn nhạo. Sau khi không còn Từ gia chống lưng, cô liền trở nên lép vế. Hắn đã ngỏ ý giúp đỡ nhưng cô luôn từ chối khéo. Công việc trợ lý cho hắn cũng là hắn phải chuẩn bị một bài diễn văn đầy tính thuyết phục, có lợi cho hai bên, cô mới đồng ý tới làm.
Hai người cụng ly uống rượu, ăn đồ nhắm. Hệ thống đôi mắt như đèn pha mà nhìn chằm chằm An Dĩ Mặc, miệng vừa ăn vừa gầm gừ.
An Dĩ Mặc cảm thấy con mèo này đặc biệt có địch ý với hắn.
An Dĩ Mặc thấy sắc mặt Vi Nhã hơi hồng lên, đoán chắc cô đã đến giới hạn. Quả nhiên rượu đã ngấm vào trong não, Vi Nhã bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.