Cô thích những người thông minh, nhưng không thể quá thông minh!
Vi Nhã lấy từ trong tủ một bộ váy đen ôm sát người.
“Đã đặt lịch hẹn với luật sư Hà chưa?”.
“Thưa đã đặt rồi, 7 giờ tối nay ở Nhà hàng Asuka!”.
Vi Nhã liếc nhìn chiếc đồng hồ quả lắc trên tường: “Vậy là còn 4 tiếng nữa. Mang cho tôi tài liệu hoạt động của Quỹ bảo trợ Lâm gia từ lúc mới thành lập tới nay”.
Quản gia nghe vậy, trong lòng liền không nỡ, ông mở lời khuyên ngăn: “Tiểu thư, hôm qua cô đã đọc sách tới tận đêm. Sáng nay còn tiêu hao thể lực như vậy. Cơ thể cô sẽ không chịu nổi đâu!”.
Vi Nhã cười nhẹ trấn an ông: “Chú không cần lo! Cơ thể tôi, tôi tự biết!”.
Dưới đề nghị của Vi Nhã, quản gia cuối cùng đành mang chồng tin tức trên báo ông thu thập được, cùng những sổ sách cũ của ông bà Lâm từ khi còn sống mang hết cho cô.
“Chú ba quản lý có vẻ trơn tru, nhưng liệu trong đây mấy phần là sự thật?” Vi Nhã nhìn những mẩu tin tức trên báo rồi tự hỏi. Trong danh sách có cả những khoản chi cho bệnh viện tâm thần An Đức. Nhưng những ký ức của cô ở đó không hề có bóng dáng ông ta xuất hiện. Bệnh viện An Đức không hề được tu bổ một cách đàng hoàng. Mãi tới khi Vũ Văn Thiên xuất hiện mới làm một cuộc trùng tu và đổi mới.
Thời gian trôi thực mau, quản gia liền nhắc cô: “Tiểu thư, nên xuất phát thôi!”.
Vi Nhã gấp tài liệu lại, để ngay ngắn trên bàn rồi rời khỏi.
Xe tới nhà hàng Asuka.
Vi Nhã tìm tới bàn mà quản gia đã nói. Ở đó có một người đàn ông mặc vest đen, đeo một cặp kính lớn, rất ra dáng nhà tri thức. Nhìn hắn rất phong độ và lịch thiệp. Vi Nhã cảm thán. Vẻ ngoài này của hắn có thể làm khối cô xin chết.
Nhìn thấy Vi Nhã, luật sư Hà Cẩn lập tức đứng dậy kéo ghế cho cô: “Lâm tiểu thư, mời ngồi!”. Sau đó đưa cho cô menu và nói: “Hiện giờ chúng ta nên vừa ăn vừa nói chuyện, như vậy không khí sẽ bớt ngột ngạt hơn! Lady first! Cô thích ăn món gì?”.
“Vậy tôi không khách khí!” Vi Nhã nhận lấy menu trong tay Hà Cẩn, lựa chọn một vài món ăn nóng cùng rượu nhẹ.
Thức ăn được bày ra, Hà Cẩn lịch sự rót cho cô một ly rượu: “Tuy đã nhìn thấy trên bản tin, nhưng khi gặp ngoài đời tôi vẫn rất sửng sốt trước vẻ đẹp của Lâm tiểu thư!”.
Vi Nhã phì cười: “Luật sư Hà đã nói câu này với bao nhiêu cô gái rồi?”.
Hà Cẩn cười thâm thúy, ánh mắt sâu sắc nhìn cô: “Mới một người mà thôi!”.
Vi Nhã cũng hùa theo: “Nếu tán dương vẻ đẹp của tôi như vậy, thì mong rằng luật sư Hà sẽ không từ chối đề nghị của tôi!”.
“Nếu có thể giúp cho người đẹp, tôi rất sẵn lòng!”
Vi Nhã liền kể sơ lược cho hắn về tình hình Quỹ bảo trợ Lâm gia, cô mong muốn có thể giành lại phần tài sản này của ba mẹ mình từ tay chú ba.
Hà Cẩn đăm chiêu suy nghĩ: “Về vấn đề pháp lý, tiểu thư có cơ hội giành chiến thắng. Nhưng cái khó ở đây là Lâm Lập Tài đã thao túng nguồn quỹ này hai năm rồi. Thời gian này đủ để hắn thay thế hết nhân sự thành người của mình. Hơn nữa đánh giá của truyền thông đối với quỹ hiện giờ rất tốt. Nếu tiểu thư công khai tuyên chiến với ông ta, sợ rằng không những không được cắc bạc nào, mà còn khiến danh tiếng Lâm tiểu thư trở nên xấu đi!”.
Vi Nhã nhếch miệng: “Vì vậy tôi mới cần đến luật sư Hà giúp đỡ tôi!”.
Hà Cẩn cười ha hả: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng không biết có thể giúp được cô bao nhiêu!”.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Vi Nhã liền trở về. Không biết do rượu hay do đã nhiều ngày không nghỉ ngơi đủ mà đầu óc cô cứ mơ mơ màng màng.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Tài xế nhìn thấy trạng thái cô hơi mệt mỏi liền hỏi thăm.
“Không sao! Cứ về khách sạn trước!”.
- --------------------
Vi Nhã day day huyệt thái dương, bảo lái xe về trước rồi mệt mỏi đi vào khách sạn. Hình như cô thấy Vũ Văn Thiên đang đợi sẵn cô ở ngoài cửa.
Chắc là ảo giác rồi!
Vi Nhã mơ mơ hồ hồ, bước chân loạng choạng tiến lên bậc cầu thang.
Một bậc…
Hai bậc…
Ba bậc…
Đến bậc thứ năm cô liền vấp một cái, nhưng lại rơi vào một vòng tay rắn chắc.
“Sốt rồi!” Lăng Thiên sờ vào trán cô. Nó nóng như lửa. Khắp người cũng đổ mồ hôi nhễ nhại. Hắn định bế cô tới bệnh viện. Nhưng quản gia đã bước ra từ cửa.
“Tiểu thư, cô sao vậy? Mau đưa tiểu thư về phòng!” Quản gia nhanh chóng dẫn đường cho hắn tới phòng 808.
“Không biết thương tiếc bản thân gì cả!” Hắn khẽ nói. Tuy trong giọng điệu mang sự tức giận, nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng.
Hắn đặt cô xuống giường nệm, nhưng không ngờ cánh tay cô cứ ôm lấy cổ hắn không chịu buông, miệng lải nhải: “Anh chàng, nhìn anh thật quen mắt, hình như bổn công chúa gặp ở đâu rồi?”. Đôi mắt cô mơ màng nhìn hắn, bàn tay di chuyển vuốt ve trên khuôn mặt, câu môi cười: “Bông hoa dại hái sau vườn, cài lên tóc, cùng kết nghĩa vợ chồng!”
[Ye, chủ nhân, độ hảo cảm hiện giờ là 65 điểm]
Nhưng trên nét mặt Lăng Thiên tuyệt không có chút vui mừng nào, ngược lại còn có chút buồn bực, đôi mắt trở nên u tối.
Quản gia ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, hắng một tiếng: “Việc này rất xin lỗi cậu. Nhưng cậu thấy đấy, tình trạng tiểu thư hiện giờ không tỉnh táo lắm. Cảm ơn cậu đã giúp tôi đưa cô ấy tới đây. Có dịp tôi sẽ chính thức cảm ơn đàng hoàng sau”.
Lăng Thiên hơi chần chừ nhìn cô gái đang ngủ say trên giường, đôi chân mày cau lại, buông tay cô ra: “Chăm sóc tốt cho tiểu thư nhà ông!”.
- -----------------------
Vi Nhã tỉnh dậy liền thấy toàn thân mệt mỏi. Cô nhớ mình lúc mất ý thức đã nhìn thấy Vũ Văn Thiên.
Quản gia gõ cửa đem vào một bát cháo nóng hổi cùng một cốc nước chanh mật ong, đặt trên tủ đầu giường: “Tiểu thư ăn chút cháo đi!”.
Vi Nhã nheo mắt nhìn bát cháo, hỏi ông: “Hôm qua có chuyện gì không?”.
Quản gia cung kính đứng bên cạnh kể lại: “Hôm qua tiểu thư phát sốt liền ngất, may mà có Vũ Văn Thiên đưa cô về!”. Vi Nhã vừa nghe vừa khuấy bát cháo.
Chỉ đưa cô về phòng rồi đi về luôn sao?
“Hôm nay chú định đi tặng quà người ta đúng không?”.
Tiểu thư quả nhiên rất để ý đến người đàn ông này. Ông khéo léo hỏi: “Tiểu thư có căn dặn gì sao ạ?”.
Vi Nhã lắc đầu: “Không có!” Cô liền lảng sang vấn đề khác “Người chúng ta cài vào như thế nào rồi?”.
“Bước đầu đã lấy được sự tín nhiệm từ những người có vị trí chủ chốt!”.
Vi Nhã ăn hết bát cháo, đặt chiếc bát cạch một cái xuống khay rồi lau miệng.
“Nếu cảm thấy có nguy hiểm phải lập tức rút ngay!”.
Quản gia cúi người: “Vâng! Tiểu thư, hôm qua cô sốt rất cao, hôm nay nên nghỉ ngơi một ngày!”.
Vi Nhã gật đầu: “Cũng được!”.
- --------------
Lăng Thiên đi làm tới tận gần tối mới về.
Khách sạn này vốn là để những giới nhà giàu nghỉ ngơi sau thời gian làm việc căng thẳng, vì vậy cố ý xây ở rìa thành phố, thành ra việc đi đi về về đối với hắn khá bất tiện.
Lăng Thiên trở về phòng mình liền thấy quản gia đang đứng trước cửa. Có lẽ là tới cám ơn đi.
“Tiểu thư nhà ông thế nào rồi?”.
Quản gia cười: “Cảm ơn cậu quan tâm, đã tốt hơn rồi!”.
Lăng Thiên định tra chìa khóa vào cửa, nhưng bỗng dưng dừng lại. Hắn liếc cái hộp trong tay quản gia.
“Quà thì không cần, ông mang về đi!”.
Quản gia nhìn hộp quà trên tay, khó xử nói: “Nhưng cái này là tấm lòng của tiểu thư…”.
Tấm lòng sao? Hắn nhếch mép cười khẩy.
“Tôi sẽ không nói ra ngoài!”.
Quản gia nhìn hộp quà không thể gửi đi được mà thở dài. Người đàn ông này sẽ giúp hay hại tiểu thư? Dù sao ông cũng nên khuyên tiểu thư cẩn thận mới được.