Cha Hà nguyên lại là kế phụ của nguyên chủ Hà Thế Thiên, nguyên lai là một thứ nam của một quan huyện nho nhỏ, gặp được Hà thừa tướng rồi vào phủ làm thiếp. Sau khi phụ thân của Hà Thế Thiên qua đời, ông ta một bước lên hương. Ngoài mặt người khác thì luôn tỏ vẻ thương yêu nguyên chủ, nhưng thực chất luôn tìm cách dìm nguyên chủ xuống để làm bàn đạp cho con mình. Ở Hà phủ, những lúc Hà thừa tướng không có ở nhà, nguyên chủ ăn không ít khổ cực.
Cha Hà nhếch mép cười: “Không được sủng mà dám về đây diễu võ giương oai, nếu như là A Cẩn thì mọi chuyện đã khác!”.
Vào trong phủ ông ta liền trở thành một người khác. Lăng Thiên suýt chút nữa vỗ tay vì màn biểu diễn tài tình này.
“Ta được sủng hay không, thì bây giờ cũng là Yên vương phu, không phải là Hà Thế Thiên của ngày trước, mặc cho các người ức hiếp đâu!”.
Trời ạ, có ngày hắn cũng phải dựa vào uy danh của Nhã Nhi mà tìm đường sống sao?
Cha Hà cảm thấy Lăng Thiên chính là vừa mới mọc đủ lông đủ cánh đã muốn bay, thoát khỏi lồng giam của bọn họ, bám càng Yên vương mà chống đối, không còn coi bọn họ vào mắt.
“Phản rồi! Phản rồi! Ngươi ỷ mình có thể vào Yên vương phủ, trèo lên giường Yên vương mà tỏ vẻ ở đây ư? Người đâu, đại thiếu gia coi thường trưởng bối, theo gia quy phạt hai mươi gậy, mang gia pháp ra đây!”.
Cha Hà quắc mắt nhìn Lăng Thiên, quát to: “Quỳ xuống!”.
“Vương phu của bổn vương, các ngươi bảo quỳ là hắn phải quỳ sao? Trong mắt các ngươi có còn bổn vương không?” Phía bên ngoài vang lên một giọng nữ thanh lãnh. Vi Nhã mặc một bộ hồng bào nhiều lớp, nhẹ bước tiến tới gần Lăng Thiên.
“Thê chủ!” Lăng Thiên hướng tới Vi Nhã gọi, trong mắt hơi ngạc nhiên.
Bữa rồi tức giận không gặp hắn, vậy mà từ lúc nào đã ở đây làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi?
Vi Nhã từ tốn lễ nghĩa: “Nhi tức do có công chuyện nên tới muộn, nhạc phụ xin thứ lỗi!”.
Cha Hà nhanh chóng thay đổi sắc mặt, vẻ mặt vặn vẹo, cố gắng nở nụ cười miễn cưỡng: “Không dám, Yên vương bận trăm công nghìn việc, có thể bớt chút thời gian hạ cố đến đây đã là vinh hạnh”. Cha Hà chớp lấy thời cơ, sai bảo Hà Thế Cẩn: “Kìa, A Cẩn, mau mời trà Yên vương!”.
Vi Nhã rất quy củ mà ngồi ghế gia chủ, để Lăng Thiên ngồi ở ghế đối diện. Hà Thế Cẩn tiếp được tách trà từ tay người hầu, run run bưng tới trước mặt Vi Nhã.
“Điện hạ, mời dùng trà!”.
Vi Nhã quét mắt nhìn hắn khiến Hà Thể Cẩn càng run rẩy. Một lúc sau mới nhận tách trà trên tay hắn.
“Trà này mùi thơm thật sảng khoái, không biết là trà ở đâu?”. Vi Nhã mở nắp tách trà, không uống vội mà từ từ thưởng thức hương trà.
Cha Hà cảm thấy vui mừng, vội nói: “Trà này là Thừa tướng đã mua khi đi thị sát ở phía nam, cộng thêm tay nghề pha trà của A Cẩn không tệ. Nếu điện hạ thích thì A Cẩn có thể tùy thời tới Yên vương phủ giúp người pha trà giải khuây!”.
Vi Nhã đóng nắp tách trà, nhẹ nhàng đứng lên đưa tới trước mặt Lăng Thiên, thâm tình mà nói: “Trà của đệ đệ chàng quả thực rất thơm, người làm ca ca như chàng cũng uống thử đi!”.
Lăng Thiên liếc nhìn Vi Nhã, tay nhận chén trà uống một ngụm. Kỳ thực hắn thích uống cà phê hơn, nhưng uống trà cũng tạm. Hương sen thoang thoảng ngay đầu mũi, nước trà vừa vào tới miệng có vị đắng, nhưng khi xuống tới cuống họng thì cảm thấy có vị ngọt thanh. Người không chuyên uống trà như hắn cũng cảm thấy đây là loại trà thượng hạng. Hai cha con họ có lẽ đã chuẩn bị rất lâu cho cuộc gặp này rồi.
Mắt liếc nhìn Hà Thế Cẩn vẻ mặt căm phẫn, hai nắm tay siết chặt, Lăng Thiên cảm thấy buồn cười, rồi lại liếc nhìn Vi Nhã. Cô thoải mái ôm một bên bả vai của hắn, mắt nhìn hắn mười phần thâm tình.
Nếu không phải có thang đo hảo cảm, có lẽ hắn sẽ tin rồi nhào tới ôm hôn cô một trận.
“Cũng không còn sớm nữa! Chúng ta xin phép về trước! Buổi tối còn đưa bảo bối đi chơi!”. Vi Nhã nhẹ nhàng nắm tay hắn cười cười.
Lăng Thiên ngơ ngẩn nhìn cô.
Lâu lắm rồi hắn mới nghe cô gọi hắn là bảo bối. Nhưng mọi thứ chỉ là giả mà thôi.
Cha Hà liền cuống quýt: “Điện hạ, chờ Thừa tướng về đã!”. Hà Thế Cẩn cũng gật đầu phụ họa.
Vi Nhã khoát tay: “Nhạc mẫu bận bịu nhiều việc, bổn vương không làm phiền nữa!”.
- ----------------------
Về đến Yên vương phủ, Lăng Thiên liền kéo tay cô vào trong phòng, đóng cửa lại, giam cô giữa thân mình và bức tường đằng sau.
“Thê chủ, hôm nay là sao?”
Vi Nhã mặt không đổi sắc, bình tĩnh nhìn hắn: “Sao? Tức giân?”.
Vẻ mặt của cô khiến hắn cảm thấy mình giống như bị đùa bỡn.
Hắn không thích như thế!
“Đúng vậy! Ta tức giận”. Lăng Thiên giận dữ nhìn cô, ánh mắt như hổ đói muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Cho dù cô không ở đó, hắn cũng giải quyết được mọi việc.
Vi Nhã bình tĩnh đưa tay ra phủi cổ áo của hắn, ánh mắt đa tình lướt trên khuôn mặt hắn: “Tại sao lại tức giận?”.
Lăng Thiên hơi ngớ người ra.
“Nàng coi ta như đồ chơi mà bỡn cợt trong tay!”.
Đồ chơi? Vi Nhã bật cười. Cũng không sai biệt lắm!
Có lẽ vì hắn từng có một giai thoại với tam hoàng muội? Cho nên cô muốn dùng cách thức này để chọc tức hoàng muội sao?
Nhưng có lẽ chân chính trong lòng cô cũng muốn bảo vệ nam nhân này.
Bất chợt ánh mắt cô thay đổi, nghiêm túc nhìn hắn: “Chúng ta… thử xem!”. Cô muốn thử xem trái tim của mình, tại sao bây giờ thấy hắn lại trở nên rối bời như vậy. Tại sao cô lại giống như muốn bắt lấy hắn trong tay?
Cô muốn cho hắn, cũng như cho mình một cơ hội.
Lăng Thiên lặng người: “Thử gì?”.
“Nửa năm, trong nửa năm chúng ta sẽ thử làm một đôi phu thê thực sự. Nếu trong thời gian đó, tâm ý chàng không đổi, vẫn muốn về với hoàng muội, đích thân bổn vương sẽ cầm tay chàng trao cho muội ấy!”.