Lê Viễn Dương nghe được những lời Vi Nhã nói, gương mặt ảm đạm lúc này mới khôi phục chút huyết sắc.
Hắn đã từng ngưỡng mộ Yên vương, nhưng từ lúc nghe tin nàng thành thân với Hà Thế Thiên, hơn nữa tình cảm phu thê hoà hợp, hắn đã từ bỏ, toàn tâm toàn ý đối với Lý Vi Nhi, nhưng cái hắn nhận được là sự lạnh lùng của nàng.
Ngay cả khi hắn đã để cho nàng xoá vết thủ cung sa trên tay mình.
"Thả người ra trước đã, rồi bổn Vương sẽ nói."
Đám thích khách không tin, nhất định không chịu thả người.
"Trừ phi tận mắt thấy được long mạch, bằng không đừng hòng chúng ta giao người!"
Đám thích khách thấy kế hoạch của mình cuối cùng cũng đã khả quan, liền nhanh chóng đặt điều kiện.
"Được!" Vi Nhã sảng khoái đáp ứng.
Lăng Thiên thất vọng nhìn cô. Tim hắn đau nhói khi nghe Vi Nhã trao đổi với đám thích khách về long mạch.
Hắn buồn bực rời khỏi đó.
Vi Nhã lệnh cho người hầu đưa Lăng Thiên về trước. Cho tới khi lên xe ngựa về kinh thành, Vi Nhã cũng không tới gặp hắn một lần.
Đúng là cái đồ tra nữ!
Về tới Yên vương phủ, Lăng Thiên bước nhanh về phòng, không hề nhìn tới đám thị quân đứng đón ở ngoài cổng.
Xem ra vương gia và vương phu bất hoà rồi.
[Chủ nhân, mới vậy mà người đã bỏ cuộc rồi sao?]
Lăng Thiên không đáp lời hệ thống.
Đồ hệ thống rách nát. Có cái bảng đo hảo cảm mà cứ sai lên sai xuống. Nhìn cách đối xử của cô đối với hắn có chỗ nào là yêu chứ? Chẳng qua là hứng thú nhất thời, sau một thời gian liền chán ghét.
Hệ thống nằm không cũng trúng đạn.
Cái gì cũng đổ hết lên đầu nó.
Tới ngày thứ năm, Vi Nhã cũng vừa vặn trở về, nhưng không đi gặp vương phu mà sửa soạn vào cung.
Lăng Thiên nhìn thấy cô, chỉ nhìn lướt qua rồi đi thẳng.
Vi Nhã ánh mắt buồn bã nhìn hắn rồi lên xe ngựa nhập cung.
Lăng Thiên dạo gần đây vì bị Vi Nhã tổn thương nên ăn không ngon, ngủ không tròn giấc, sụt mất nửa cân.
Tiểu Phương mỗi lần hầu hạ cho hắn, đầu óc đều căng như dây đàn.
Hai người đã không nói chuyện với nhau bảy ngày rồi.
Hơn nữa hắn nghe được tin nữ hoàng muốn ban hôn hoàng tử A Đồ Na kia làm trắc phu của cô.
Lăng Thiên siết chặt nắm đấm.
Đường Vi Nhã, em đang thách thức anh sao?
Một hôm, Lăng Thiên đang nhàm chán chọc bát cơm, hắn không có tâm tình ăn uống, liền sai Tiểu Phương dọn đi.
Nhưng thoáng chốc ngẩng đầu lên, Tiểu Phương đã không còn bên cạnh.
Ha!
Đến người hầu cũng không cho ta sao?
Lăng Thiên đang tự giễu cợt trong lòng, bỗng có cánh tay ôm qua cổ hắn.
Lăng Thiên liền nắm chặt cánh tay kia vật xuống đất.
"Nhã… Sao nàng lại ở đây?"
Lăng Thiên sửa soạn lại y phục, cũng không có ý đỡ Vi Nhã dậy, mà bực bội ngồi xuống.
Vi Nhã cũng không để ý, cô tự mình đứng lên, phủi y phục, đi nhanh tới đối diện ngồi xuống.
"Không ở đây sao biết được Vương phu tức giận như vậy?" Vi Nhã trêu đùa nói.
Ánh mắt hoa đào còn nháy một cái, đúng bộ dạng phong lưu điển hình. Vi Nhã đã thành công làm cho lửa giận của Lăng Thiên trỗi dậy.
"Nàng không đi chăm sóc lam nhan tri kỉ kia của nàng đi, đột nhiên qua chỗ một vương phu thất sủng như ta làm gì?"
Vi Nhã thầm kín cười một cái: "Xem ai đang ghen kìa! Chàng không nhớ hôm nay là ngày gì sao?"
Lăng Thiên hơi ngơ ngác. Mấy hôm nay hắn bị cô làm cho tức chết, làm sao nhớ được?
Khuôn mặt Vi Nhã trở nên nghiêm túc, thoáng chút không nỡ. Cô trịnh trọng nói: "Hôm nay là hạn định nửa năm của chúng ta, chàng nhớ chứ?"
Lăng Thiên lục lại trí nhớ một hồi. Nhớ lại xog, hắn tự giễu: "Đương nhiên là nhớ! Nàng muốn trả lại ta cho Chiếu vương sao?"
Vi Nhã đè nén cảm giác đau thắt trong ngực.
Cuối cùng thì ngày này cũng tới. Nếu được thì cô muốn giữ hắn ở lại. Đã nửa năm nhưng giữa cô và vương phu còn chưa có tin vui nên mấy ngày nay mẫu hoàng đã tạo áp lực cho cô.
"Cho chàng cơ hội duy nhất, nếu như chàng vẫn quyết tâm rời khỏi, ta sẽ không ngăn cản. Nhưng nếu chàng ở lại, ta sẽ cố gắng đối tốt với chàng bằng tất cả khả năng của ta!"
Lăng Thiên mờ mịt suy nghĩ.
"Nàng yêu ta không?" Lăng Thiên nhìn thẳng vào mắt cô.
"Ta muốn người của ta cả thân lẫn tâm đều phải thuộc về ta, nàng làm được không?"
"Ta muốn người của ta toàn tâm toàn ý vì ta, nàng làm được không?"
"Ta muốn người của ta có thể chấp nhận con người thật của ta, nàng làm được không?"
Vi Nhã mở to mắt nhìn người đối diện.
Cô cười khẽ: "Chẳng lẽ năm đó Chiếu vương từng hứa với chàng như vậy? Nhưng hiện giờ nàng cũng đâu làm được? Chàng xem, Lê Viễn Dương mang thai con của nàng rồi đó!"
Nhận thấy ánh mắt hững hờ không chút dao động của Lăng Thiên, cô nói tiếp: "Chỉ cần chàng muốn, ta sẽ làm được!"
Hắn không nhận ra rằng từ bao giờ cô không xưng "bổn vương" với hắn nữa.
Hắn cũng không nhận ra rằng Vi Nhã không hứa hẹn nhiều như vậy với bất kỳ ai.
Hắn cũng không biết vì bảo vệ hắn cùng sự an tâm của hắn mà cô đã đánh cược với mẫu hoàng.
Lăng Thiên nhìn vào đôi mắt phượng đẹp của cô, khẽ nói: "Được, ta tin nàng một lần!"
Đáy mắt cô đột nhiên hơi sáng lên, Vi Nhã cong môi cười: "Chàng không còn cơ hội hối hận đâu! Bây giờ thì chàng nên thực hiện nghĩa vụ của một phu lang chứ nhỉ?"
Lăng Thiên bất giác giật mình.
Cái ánh mắt như hổ đói thế kia là thế nào?
Hắn chưa kịp suy nghĩ, Vi Nhã đã đẩy hắn lên giường, nhanh nhẹn mà cởi từng lớp y phục của hắn.
"Khoan… khoan đã! Nàng muốn làm gì?"
Vi Nhã khó chịu nhìn hắn.
"Đương nhiên là để chàng sinh con cho ta rồi!"
Thời gian này cô phải nỗ lực mới được.
Vi Nhã đã giao hẹn với mẫu hoàng là ba tháng nữa nếu như bụng của vương phu không có động tĩnh, cô sẽ phải cưới thêm trắc phu và cùng mưa móc với các thị quân khác.
Bảo bối của cô mà nghe được không biết sẽ tức giận thành dạng gì.
Lăng Thiên nhoẻn miệng cười, lật người phủ lên người cô: "Hoá ra Nhã Nhi muốn thế này!"
Hai người quần nhau tới tận sáng hôm sau. Vết thủ cung sa trên tay Lăng Thiên đã biến mất. Hắn vì kiệt sức mà nằm ngủ, mặc kệ Vi Nhã ở bên cạnh.
Lăng Thiên trở mình liền nhìn thấy gương mặt sáng sủa tinh anh của Vi Nhã. Cô cười hôn lên trán hắn: "Ngủ ngon chứ?"
Đêm qua sức chiến đấu của Vi Nhã quá khủng bố rồi.
Hắn có chút không tiếp nhận được.
Ai bảo thế giới này là nữ tôn chứ?
Nam nhân ở đây thực sự quá yếu ớt rồi.
"Chàng chuẩn bị tinh thần đi! Ta ăn chay hai mươi năm nay, bây giờ mới có thể tự phóng túng, nhất định khiến chàng bảy ngày không xuống được giường."
Lăng Thiên rùng mình một cái. truyện tiên hiệp hay