“Vậy thì nếu thần thắng, thì thần có thể mời bệ hạ đi nghe hát được không?”
Lăng Thiên thản nhiên đáp: “Nhưng nếu ta thắng, thì ta muốn viên ngọc ở trên đầu của hoàng tử!”
Lê Viễn Hằng vô thức sờ viên ngọc.
Như vậy ván cược này chẳng phải lỗ sao? Nhưng dù sao cũng không quản được nhiều như vậy. Lê Viễn Hằng cầm quân trắng, do dự đặt lên bàn cờ. Hắn tập trung quan sát bàn cờ, cũng như quan sát biểu cảm của đối phương. Nhưng Lăng Thiên tới một cái nhíu mày cũng không chịu thể hiện, đều là một bộ dáng không để tâm thắng thua.
Cạch!
Quân đen đặt xuống bàn cờ.
Nhìn nước đi của Lăng Thiên, Lê Viễn Hằng lập tức ăn được quân của hắn, hai quân cờ, ba quân cờ, rồi bốn quân cờ. Chẳng mấy chốc quân trắng chiếm thế thượng phong.
Đám lão thần ở bên cạnh ngoài mặt thì căng thẳng, nhưng ở bên trong thầm than trách nam hậu quá kiêu ngạo.
Vi Nhã uy nghiêm ngồi trên ngai vàng cũng hơi nhíu mày một cái.
“Cửu hoàng tử, đúng là giỏi thật!” Lăng Thiên không tiếc lời khen ngợi. Lê Viễn Hằng được khen, cũng phổng mũi không ít. Nhưng chưa vui mừng được bao lau, câu nói tiếp theo của Lăng Thiên như gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu hắn, “Nhưng ngươi quá hấp tấp, không nhìn được toàn cục!” Nói xong hắn đặt một quân đen xuống dưới, lần lượt thay hết các quân trắng trên bàn cờ thành quân đen.
“Ta thắng rồi!” Lăng Thiên nhàn nhạt đáp, “Cửu hoàng tử, nên thực hiện lời hứa!”
Lê Viễn Hằng lúc này vẫn đang ngơ ngác nhìn bàn cờ.
Hà Thế Thiên, quả là tàn nhẫn. Đưa hắn lên cao tận mây xanh, ngay lúc hắn đắc ý nhất, liền nhanh chóng đạp hắn xuống một cách không thương tiếc.
Nhưng biết làm thế nào?
Lê Viễn Hằng chậm chạp tháo viên ngọc trên đầu đưa cho Lăng Thiên, cười đắng: “Nam hậu, quả nhiên hơn người!”
“Quá khen!” Thực sự lấy được mảnh ngọc không khó như hắn tưởng. Lăng Thiên liền đưa mảnh ngọc cho hệ thống.
[Nhiệm vụ hoàn thành! Chúc mừng chủ nhân] Hệ thống liền bắn pháo hoa bùm bùm trong đầu hắn.
Vậy là từ nay sẽ không có sóng gió gì nữa nhỉ?
[Không còn nữa]
“Chỉ là một trò chơi mà thôi! Cửu hoàng tử, cũng lâu rồi ngươi chưa gặp lại ca ca của mình nhỉ?” Vi Nhã liền kéo câu chuyện qua hướng khác, khéo léo kết thúc bữa tiệc.
“Chàng quá tự phụ rồi!” Vi Nhã ngồi ở trong thư phòng, có hơi trách móc.
Dù sao đối phương cũng là đại diện quốc gia, hắn dẫm đạp lên mặt mũi người ta một cách không thương tiếc như vậy, bảo cô sao này nhìn mặt họ nữa.
Lăng Thiên nhìn cô: “Có vẻ nàng đang tận tâm với chức nữ hoàng này nhỉ?”
Vi Nhã liền ôm tay hắn, phụng phịu đáp: “Đâu có, chẳng qua bây giờ ta đang tạm thời nắm giữ Nữ nhi quốc, sau này nhỡ con cháu kế nghiệp, bốn bể đều là kẻ thù, lại đổ tội lên đầu ta thì làm thế nào?”
Lăng Thiên nắm lấy tay cô, cưng chiều đáp: “Chỉ cần nàng làm đúng những việc mình cần làm là được rồi. Nếu như thấy khó quá, thì luôn có ta ở bên cạnh nàng!”
“Được!” Vi Nhã ngả đầu vào vai hắn.
Những năm sau đó, Vi Nhã cai trị đất nước thái bình thịnh vượng, lại thêm Chiếu vương Lý Vi Nhi và Chiếu vương phu Lê Viễn Dương mang hào quang nam nữ chính làm hậu thuẫn, Nữ nhi quốc ngày càng lớn mạnh và phát triển, uy tín của hoàng thất ngày càng tăng cao.
Vi Nhã sống tới ba mươi tuổi thì qua đời do bệnh. Lăng Thiên cũng ở thêm mấy năm nữa rồi nối gót theo sau, báo hại Lý Vi Nhi phải đưa đứa con gái duy nhất của mình lên ngồi ngai rồng, còn mình thì buông rèm nhiếp chính.
Còn Lý Thời, là cốt nhục duy nhất của Vi Nhã và Lăng Thiên, vì tưởng nhớ họ, Lý Vi Nhi liền cấp cho hắn phong hiệu vương tử, trở thành vương tử tôn quý nhất của Nữ nhi quốc.
…
Không gian hệ thống.
Khoang ngủ tự động bật ra. Lăng Thiên liền ôm đầu ngồi dậy. Đây là vị diện đầu tiên hắn thành công, không những về sau được sống một cuộc đời sung túc, hơn nữa còn có con cái. Một gia đình ba người, thật hạnh phúc!
Hệ thống vẫn trầm ngâm.
[Chủ nhân! Ngài thực sự hài lòng?]
Lăng Thiên nhìn hệ thống như một kẻ thiểu năng.
“Có gì không hài lòng?”
Hệ thống muốn nói bên trong thế giới đó quá nhiều hố. quá nhiều sự thật trần trụi tới mức cay nghiệt mà Vi Nhã không nói với hắn. Rằng Lý Vi An cùng toàn bộ tay chân dấu vết của nàng ta thay vì phải đi lưu đày như Lý Vi Nhi nói, tất cả đều bị bí mật diệt khẩu. Hà thừa tướng cũng bị ép phải im lặng cả đời, Hà phụ và Hà Thế Cẩn không ít lần bị chèn ép không hiểu lý do. Vị diện này có thể nói tươi sáng với hắn, nhưng đối với một số người ở đó lại tăm tối vô cùng.
Chủ nhân thông minh như vậy, nó biết là chủ nhân sẽ nhận ra gì đó. Nhưng cuối cùng hắn lại chọn cách bỏ qua.
Có phải vì bọn họ chỉ là nhân vật ảo?
“Được rồi! Vị diện này ta làm tốt như vậy? Cũng nên cho ta gặp Nhã Nhi chứ?”
Hệ thống khinh bỉ.
Ở trong vị diện lúc nào cũng dính với nhau như hình với bóng, mới tách ra không bao lâu đã đòi gặp rồi?
[Bắt đầu truyền tống…]
Lăng Thiên: “...”
Hệ thống rách nát! Ngươi chán sống rồi đúng không?