Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 215: Tế giới 7



"Cha, chuyện này…"

Cô cho rằng qua từng đó thời gian, Mạc Thiên đã không còn để ý đến mình rồi. Không ngờ hắn lại cho cô một bất ngờ lớn như vậy.

Nhưng tại sao lại không phải là Tống Hoành cùng Mạc Vi Vi? Theo như cô biết, Mạc Vi Vi mới gần đây đã nhận tổ quy tông, trở thành thành viên Mạc gia. So với để vị tân thủ lĩnh Mạc gia tự mình xông vào hố lửa, nếu để Tống Hoành và Mạc Vi Vi kết hôn thì độ an toàn sẽ cao hơn.

Về điểm này, Hàn lão gia cũng không nói với Vi Nhã. Nhưng lần này cô nhất định phải đi.

Vì sự tồn vong của huyết tộc.

“Nhã Nhi, nếu con không đồng ý hôn sự này, nói với ta, ta sẽ tìm cách từ chối!”

Vi Nhã hơi lưỡng lự. Nếu như cô từ chối cọc hôn sự này, có khi nào sẽ có chuyện gì xấu xảy ra không?

Cảm giác số phận bị áp đặt trong tay người khác thật khó chịu. Cô muốn thoát khỏi gông cùm này, tự mình sống cuộc sống tự do, không bị ràng buộc bởi trách nhiệm. Nhưng là con gái của Hàn gia, cô biết một ngày nào đó mình cần phải gánh trách nhiệm này.

Nếu như là Tống Hoành, ít ra hắn ta là huyết tộc. Cho dù Tống Hoành không yêu cô, thì cô vẫn có những tự do nhất định mà mình có. Nhưng đối phương lại là Mạc Thiên, là thợ săn huyết tộc, hơn nữa hiện tại còn là tân thủ lĩnh của Hiệp hội chống huyết tộc nữa, mọi nhất cử nhất động của cô đều sẽ bị nhìn chằm chằm.

“Con muốn gặp Mạc Thiên một lần trước đã!”

Hàn lão gia cảm thấy Vi Nhã đang tự tạo áp lực cho mình. Từ sau khi hủy hôn với Tống Hoành, cô sống khép mình hơn, tính cách cũng trầm lắng đi không ít. Lúc đó ông đã nghĩ rằng vậy việc sắp đặt hôn ước như vậy là đúng hay sai?

“Được! Tùy con!”



Lăng Thiên đang ngồi trên ghế chủ vị của Hiệp hội chống huyết tộc. Lợi dụng việc mình là người thừa kế Mạc gia, hơn nữa thiên phú hơn người, Lăng Thiên đã thành công vượt qua ải của các vị trưởng lão. Nhưng chỉ có duy nhất một điểm chính là hắn năm lần bảy lượt tha cho Vi Nhã, đồng thời còn muốn cùng cô liên hôn, các trưởng lão đều không hài lòng.

Hiệp hội chống huyết tộc sinh ra để chống lại huyết tộc. Bây giờ cam kết hai bên không xâm phạm lẫn nhau, vậy thì hiệp hội chống huyết tộc sinh ra để làm gì chứ?

Vì vậy một đống khiếu nại đổ lên đầu hắn.

Nhận được tin Vi Nhã muốn gặp mình, Lăng Thiên lập tức đồng ý. Ban đầu định chọn một bộ đồ lịch lãm một chút, nhưng nghĩ lại hắn liền mặc nguyên bộ đồ dành cho thủ lĩnh Hiệp hội chống huyết tộc tới gặp cô.

Dù sao cũng phải để cho đám người ngoài không bắt chẹt được.

Vi Nhã hẹn Lăng Thiên tại một quán cà phê nhỏ, nằm giữa ranh giới của nhân loại và huyết tộc. Cô vẫn như vậy, tóc buộc cao, mặc một bộ đồ phương Tây bó sát, khéo léo tôn lên đường cong cơ thể.

Lăng Thiên chống tay, cười nhẹ: “Em muốn gặp tôi?”



“Anh uống gì?”

Lăng Thiên không cần nhìn menu, nói luôn với người phục vụ: “Hai nước cam ép!”

Nước cam ép?

Vi Nhã thoáng chốc ngạc nhiên. Cô tưởng một người như Lăng Thiên sẽ chọn cà phê hoặc trà gì đó chứ?

Không ngờ lại là nước cam ép.

Nước được bưng ra, Vi Nhã mân mê ly nước, uống một ngụm rồi nói: “Mạc Thiên, năm lần bảy lượt anh không giết tôi, bây giờ anh lại muốn kết hôn với tôi. Thực ra anh muốn gì?”

Lăng Thiên vẫn duy trì nụ cười mỉm. Đối với câu hỏi của cô, trong lòng hắn đã có đáp án. Nhưng dù sao để che mắt thiên hạ, hắn vẫn cần nói dối cô một thời gian.

“Đương nhiên là làm con tin. Chứ không em nghĩ sao?”

“Nhưng mà anh… chẳng phải có vợ con rồi sao?” Nhân loại chẳng phải có điều lệ chỉ được phép cưới một vợ một chồng thôi hay sao? Hay tại Mạc Thiên là thủ lĩnh nên có đặc quyền.

Lăng Thiên thưởng thức góc cạnh mới mẻ này của Vi Nhã, cảm thấy thật thú vị.

“Em ghen sao?” Lăng Thiên không trực tiếp trả lời mà hỏi vặn lại.

“Anh làm như vậy, không thấy có lỗi với vợ con anh sao?” Vi Nhã lúc này cảm thấy Lăng Thiên là một tên tra nam. Có vợ con rồi còn công khai kết hôn. Nghĩ cô là ai chứ? Chẳng lẽ cô phải hạ mình dùng chung chồng với người khác sao?

Cô mới không thèm.

Lăng Thiên bật cười. Ghen tới vậy mà còn lên mặt chối đây đẩy. Nếu như trước đây thì cô đã nói: “Ừ đó! Em ghen đó! Rồi sao?” Nhưng không nỡ nhìn Vi Nhã quá khó chịu, Lăng Thiền đành nói cho cô biết: “Tôi chưa có vợ, càng chưa có con. Nếu như đã kết hôn với em thì chỉ có một người vợ duy nhất là em thôi!”

Đối với màn tỏ tình bất ngờ này, Vi Nhã vẫn chưa chuẩn bị tâm lý. Mặt cô nóng ran lên, miệng như bị khóa lại, không biết nói cái gì.

“Bởi vì truyền thống Mạc gia là như vậy. Em đừng có tưởng bở nhiều quá!” Lăng Thiên vừa nói vừa cầm chiếc vòng ngọc, đeo lên cổ tay cô. Vi Nhã phát hiện ra, liền rụt tay lại.

“Nếu không muốn tôi dùng vũ lực thì để im đấy!” Lăng Thiên trầm giọng cảnh cáo.

Vi Nhã nhớ lại lúc hắn dùng vũ lực trói mình lại.

Thật không thể tưởng tượng được.

Cô không muốn kết hôn đâu.

Lăng Thiên hài lòng nhìn chiếc vòng ngọc được đeo trên tay Vi Nhã. Ở trên hắn đã niệm chú cho chiếc vòng. Chỉ cần cô gặp nguy hiểm, hắn sẽ lập tức cảm nhận được.



“Đây là quà kết hôn tôi tặng em. Đừng đánh mất nó, cũng đừng làm vỡ nó! Cũng đừng nghĩ đến việc đào hôn! Bởi vì…” Lăng Thiên nhổm người dậy, nói thầm vào tai Vi Nhã. Vi Nhã nghe xong, mặt liền biến sắc.

Tên gia hỏa này!



Chẳng mấy chốc đã sắp đến ngày Vi Nhã trở thành vợ người ta. Bản thân cô cũng không thể tin nổi mình lại kết hôn với thủ lĩnh thợ săn huyết tộc - điều mà đến mơ cô cũng chưa từng nghĩ đến.

Mạc gia là gia tộc coi trọng truyền thống cũ, Hàn gia là gia tộc theo phong cách phương Tây. Hai bên đối chọi nhau gay gắt về những vấn đề về hôn lễ. Cho dù là liên hôn nhưng không phủ nhận bọn họ rất để tâm đến hôn lễ này.

Chẳng hạn như Hàn gia muốn Lăng Thiên và Vi Nhã kết hôn theo kiểu phương Tây, mặc váy trắng cùng comple, tổ chức trong một hội trường lớn. Mạc gia lại muốn bọn họ sử dụng những nghi thức truyền thống, dán chữ Hỷ, mặc áo đỏ, kính bái các vị trưởng bối.

Cuối cùng vẫn là đương sự - Lăng Thiên quyết định hôn lễ sẽ tổ chức hai lần theo hai phong cách khác nhau.

Đầu tiên sẽ là ở Hàn gia.

Hàn lão gia dù gì cũng chỉ có một đứa con gái là Vi Nhã, ở đằng dưới có một đứa con trai là Hàn Tiểu Vũ. Đương nhiên để con gái về nhà chồng không bị chèn ép, Hàn lão gia đã dùng hết khả năng của mình phô trương thanh thế ở hôn lễ này.

Trước hôn lễ một đêm, sau khi nghe giảng giải một hồi về mối thù truyền kiếp giữa huyết tộc và Mạc gia, Vi Nhã mệt mỏi trở về phòng định ngủ một giấc.

Mấy ngày hôm nay cô đã nghe thuyết giảng không ít. Nào là về nghĩa vụ con dâu, làm thế nào phục vụ chồng, những điều cần biết khi kết hôn, con gái rời khỏi nhà…

Ngay khi cô ngả lưng lên giường, bên ngoài liền có động tĩnh. Vi Nhã tuy rằng rất mệt, nhưng vẫn cố ép mình tỉnh táo.

“Ai vậy?”

“Là anh! Tống Hoành!”

Vi Nhã kinh hãi: “Tống Hoành? Anh làm gì ở đây?”

Tống Hoành tháo mũ ra, ngồi bên cạnh Vi Nhã: “Em sắp kết hôn?”

Vi Nhã gật đầu.

“Em không muốn kết hôn với Mạc Thiên đúng không?” Trong trí nhớ của Tống Hoành, Vi Nhã là một tiểu thư huyết tộc kiêu ngạo, lại rất trung thành. Đối với những người chống lại huyết tộc đều vô cùng căm ghét.

Vi Nhã nghi ngờ: "Anh có ý gì?"

Tống Hoành đưa cho cô một gói bột trắng, nói với cô rằng đó là thuốc độc, chỉ cần cho Mạc Thiên uống cái này, tức khắc hắn sẽ chết. Vi Nhã do dự cầm gói thuốc từ tay Tống Hoành. Cô sẽ đầu độc Mạc Thiên bằng thứ thuốc độc này sao?