Vi Nhã cắn nhẹ cánh môi. Những lời vừa rồi của hắn khiến những tâm tình cô đang cố giấu trong lòng đều muốn bùng phát ra ngoài. Không đợi Vi Nhã phản ứng, Lăng Thiên đã nhắm chuẩn đôi môi kia, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn thật sâu.
Vi Nhã nhẩm tính, đây là lần thứ hai hắn hôn cô rồi.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, cho tới khi đôi môi cô sưng lên, Lăng Thiên mới chịu bỏ qua, trào thoát dục vọng ra ngoài.
Vi Nhã thở dốc, đẩy hắn ra: “Mạc Thiên, xin lỗi, nhưng tôi không tin anh!”
Cô là huyết tộc, còn hắn là con người. Hai bên trăm năm đã đối địch. Chỉ bằng vài câu nói mà tin hắn, cô không làm được.
Lăng Thiên nhăn mày khó chịu. Hắn đã bày tỏ nỗi lòng với cô như vậy rồi, chẳng lẽ cô không cảm nhận được chút gì sao? Những việc hắn vì cô, cô không cảm nhận được sao?
"Hệ thống, độ hảo cảm của cô ấy với ta là bao nhiêu rồi?"
Hệ thống lâu ngày bị vứt xó đến phủi bụi, nhấp nháy đáp: [20 điểm]
Lăng Thiên xoay người, nằm bên cạnh cô.
Hắn cố gắng như vậy, mà độ hảo cảm mới được có hai mươi điểm.
Thật là khó khăn mà.
Vi Nhã quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Lăng Thiên, thầm thở dài.
Nếu chỉ vậy mà đã bỏ cuộc, thì hắn không đáng làm người mà cô có thể gửi gắm vào.
Lăng Thiên nắm chặt lấy bàn tay Vi Nhã, khàn khàn nói: “Không làm cũng được, nhưng cũng phải có chút bồi thường chứ?”
Lần này hắn không chịu thiệt như trước nữa đâu. Chưa ăn được cô dâu của mình, mà đã ngỏm mất.
Vi Nhã cau mày: “Là làm gì?”
Lăng Thiên mỉm cười: “Em tự nghĩ đi, nếu như không làm anh hài lòng, thì coi như bồi thường thất bại!”
Vi Nhã nghĩ nghĩ một lúc, Mạc Thiên muốn cô lấy lòng hắn sao? Nhưng cô phải làm thế nào?
Hắn từng nói hắn muốn cô, không phải Hàn gia, chỉ cô thôi.
Những lời mật ngọt như vậy, người con gái nào nghe được cũng sẽ xiêu lòng, Vi Nhã cũng không ngoại lệ. Trong phút chốc, trái tim cô bất chợt rung lên bởi câu nói đó.
Nhưng rồi cô tự huyễn hoặc mình, nếu như Mạc Thiên là một huyết tộc, cô có thể cho hắn một cơ hội. Nhưng hắn lại là con người, hơn nữa lại còn là thợ săn huyết tộc.
Cô không thể mạo hiểm mà tin hắn, cũng không thể mạo hiểm đặt toàn bộ mọi thứ của mình cho hắn.
Vi Nhã nhỏ giọng nói: “Vậy thì… anh gác lại công việc một bên, ở nhà với tôi một hôm. Nhưng đừng nói với ai cả!”
Lăng Thiên có chút bất ngờ. Vi Nhã tuy vẫn chưa chấp nhận hắn, nhưng có vẻ cô đã buông bỏ phòng bị với hắn rồi.
“Được! Ngày mai anh sẽ ở nhà với em!”
…
Sáng sớm ra, Lăng Thiên vừa mới tỉnh giấc, tay ôm Vi Nhã còn chưa rời, đã nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài.
Vi Nhã lúc này cũng mở mắt: “Xem ra chuẩn bị tới rồi!”
Lăng Thiên nheo mắt.
Cái gì tới cơ?
Vi Nhã bảo hắn đứng dậy, trốn ra sau chiếc bình phong. Còn mình cũng chậm chạp đi tới khoác một chiếc áo tay rộng, kiểu cách cổ điển.
“Cháu dâu à! Đêm qua Mạc Thiên ngủ ở chỗ cháu đúng không?” Dì Mạc vừa xuất hiện đã lập tức quấn lấy Vi Nhã.
“Dì có chuyện gì sao?” Vi Nhã lãnh đạm đáp. Bình thường người Mạc phủ vì sợ uy nghiêm của Lăng Thiên, cho dù ghét cô cũng chỉ dám dùng ánh mắt bày tỏ. Ngoại trừ Mạc Thanh Phong. Nhưng dì Mạc này lại luôn đối với cô như vô cùng thân thuộc, khiến Vi Nhã có chút khó hiểu.
Nhưng gần đây, nghe bà ta bóng gió một phen, cô cũng hiểu được một ít.
Nội bộ tranh đấu.
Đây là chút bồi thường của cô dành cho anh vậy.
Dì Mạc cầm tay Vi Nhã, tươi cười cùng cô ngồi xuống.
“Cháu dâu à! Dì biết cháu không nguyện ý với cuộc hôn nhân này. A Thiên nó là vậy đó. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nó thích thì bất chấp giành lấy, không quan tâm người khác nói thế nào. Nhưng dì thương cháu, cháu cũng có suy nghĩ riêng của mình đúng không?”
Vi Nhã gật đầu, chờ bà ta nói tiếp.
“Nếu cháu không thích cuộc hôn nhân sắp đặt này, dì sẽ giúp cháu chạy trốn.”
Vi Nhã cười nhẹ: “Không được đâu dì. Đằng sau cháu còn có Hàn gia, còn có cả huyết tộc. Cháu không thể vì bản thân mà làm liên lụy đến họ được.”
Dì Mạc bắt đầu cảm thấy nguy cơ, bà ta cần đẩy nhanh kế hoạch.
“Không sao! Dì chăm A Thiên từ nhỏ. Dì chắc chắn sẽ khuyên bảo nó. Cháu đừng lo!”
Vi Nhã cười lạnh trong lòng. Nếu như bà ta thực sự khuyên bảo được Mạc Thiên, tại sao lại không khuyên hắn ngay từ đầu?
Hay bà ta đang cố chụp cho cô cái mũ hồng hạnh xuất tường?
Lăng Thiên ở đằng sau tấm bình phong, gương mặt lúc này đã lạnh toát. Dì Mạc dám kêu vợ hắn chạy trốn như vậy, thật là lớn mật mà.
Để con trai bà ta thay thế vị trí thủ lĩnh của hắn, bà ta cũng bỏ không ít công sức đấy chứ?
Nhưng hắn không nghĩ, Vi Nhã lại giúp hắn nhận ra được bộ mặt thật sự của dì Mạc. Có lẽ cô cũng không ghét hắn đến thế.
Độ hảo cảm dường như có hy vọng.
Tiểu Phượng mang đồ ăn sáng tới. Dì Mạc cũng bất giác rời khỏi. Vi Nhã thu lại vẻ tươi cười giả tạo vừa rồi, bắt đầu cầm đũa lên ăn.
“Ngươi ra ngoài đi! Ăn xong ta sẽ gọi ngươi vào dọn!”
Tiểu Phương hiểu ý, liền đi ra ngoài. Lăng Thiên cũng từ đằng sau bình phong bước ra, ngồi bên cạnh cô.
“Lòng người đúng là khó lường.” Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
Vi Nhã nhướng mày: “Dường như anh không bất ngờ lắm!”
Lăng Thiên lười biếng dùng ngón tay nhón lấy hạt lạc bỏ vào miệng: “Cũng không quá khó để nhận ra. Nhưng mà quà bồi thường này của em, anh nhận!”
Lúc này Lăng Thiên chưa ngồi được bao lâu, Vi Nhã lại phải đón tiếp một vị khách khác, hắn lại trốn ra sau chiếc bình phong.
Lần này là Mạc Vi Vi.
“Cô có chuyện gì sao?”
Mạc Vi Vi nói: “Mạc lão gia có chuyện muốn tìm cô!”
Vi Nhã đặt đũa xuống.
“Được, tôi ra!”
“Hàn Vi Nhã, Tống Hoành… cô đừng làm hại anh ấy!” Mạc Vi Vi nhỏ giọng nói.
Cô ta đã đắn đo rất lâu, mới có thể dùng hết can đảm để nói ra câu đó.
Hàn Vi Nhã vì bị Tống Hoành tính kế một lần, liền trở nên đặc biệt căm ghét hắn. Nhưng nếu thực sự Tống Hoành xảy ra chuyện, cô ta cũng không muốn sống nữa.
Vi Nhã nhếch mép cười khinh: “Có nợ phải trả, anh ta có bản lĩnh tính kế tôi, thì nên có bản lĩnh chấp nhận mọi hình phạt mà tôi đưa ra. Mạc Vi Vi, tôi nói cho cô biết, tôi không muốn liên lạc với Tống Hoành nữa. Việc hắn bị mất đi chỗ dựa từ Hàn gia, là do hắn, không phải do tôi.”
Vi Nhã tuy ở Mạc gia, nhưng nhờ ba ngày lại mặt kia cũng nắm bắt được không ít vấn đề. Nghe đâu cha cô sau khi hủy hôn ước của cô với Tống Hoành, lập tức quay lưng, không bảo hộ hắn nữa, cộng thêm việc Lăng Thiên nhúng tay vào. Tống Hoành liền trở thành kẻ thù của Hàn gia.
Tống Hoành vì không muốn cùng Hàn gia trở mặt thành thù, nhiều lần bày tỏ sự ăn năn và muốn nối lại quan hệ hợp tác với Hàn gia.
“Hơn nữa, cô là người Mạc gia, thì đừng có ôm tương tư về người không thuộc về mình như vậy nữa!”
Vi Nhã toan đi ra ngoài, thì nghe Mạc Vi Vi nói lớn: “Có phải vì Mạc Thiên không? Cô yêu Mạc Thiên rồi đúng không? Giống như tôi yêu Tống Hoành vậy!”
Câu nói vừa rồi đánh thẳng vào tai của hai người. Vi Nhã hơi khựng lại. Lăng Thiên ở đằng sau chiếc bình phong cũng trầm mặc nghe cô nói.
“Mạc Vi Vi, cô nên lo cho mình thì tốt hơn! Tôi cảm nhận được trên người cô có luồng ma khí rất mạnh. Cô đang mang thai con của Tống Hoành đúng không? Cô không muốn đứa bé sinh ra không có cha, chỉ có thể tới tìm tôi. Nhưng cô tìm lầm người rồi.”
Vi Nhã dứt khoát rời khỏi, để lại Mạc Vi Vi với muôn ngàn thất vọng.
Lăng Thiên không nghe được câu trả lời của Vi Nhã, trong lòng hơi chùng xuống.
Hắn không thể đoán được Vi Nhã có tình cảm với mình hay không?