“À, anh đi... lòng vòng quanh đây thôi” Vương Lỗi đáp
Lê Tâm cảm thấy lời nói của Vương Lỗi có chút không tự nhiên.
“Em có biết chiếc xe đâm em hôm đó không?”
“Lúc đó, em bị đâm bất tỉnh luôn, chỉ thấy chị Vi Nhã đứng đó...” Hiển nhiên cô ta vẫn chĩa mũi dùi vào Vi Nhã.
“Em kể cho anh đầu đuôi sự việc được không?” Vương Lỗi gặng hỏi.
“Hu... hu... Anh đừng bắt em nhớ lại, em không muốn” Lê Tâm ôm đầu khóc nức nở.
“Có phải là Trần Vi Nhã đẩy em ra đường?” Vương Lỗi vẫn cố hỏi
Lê Tâm không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận.
“Em gặp cô ta làm gì chứ?”
“Em tình cờ gặp chị ấy, hic, em muốn giải thích... nhưng chị ấy tự nhiên đẩy em ra đường.” Lê Tâm thút thít
Vương Lỗi nghe mà như chết lặng. Hóa ra bấy lâu nay đều là hắn bị dắt mũi, tự nguyện cung phụng cô ta. Nếu không phải trước đó hắn đi điều tra camera và hỏi người dân quanh đó, có lẽ đến giờ hắn vẫn còn đổ tội cho Vi Nhã.
“Em nghỉ ngơi đi, anh có chút việc phải ra ngoài” Hắn lẳng lặng bước ra khỏi bệnh viện.
Lê Tâm chờ mãi không thấy Vương Lỗi quay lại, gọi điện thì hắn không nghe máy. Cuối cùng, hắn nhắn một cái tin: “Viện phí tôi đã giúp cô trả. Tình nghĩa giữa cô và tôi đến đây là hết. Dù sao cũng cảm ơn cô đã cho tôi cảm giác yêu thương người khác. Mong không gặp lại”
Lê Tâm nhìn tin nhắn. Ha... vậy mà hắn nói hắn thích cô, sẽ luôn bên cạnh cô, mãi mãi che chở cho cô, bây giờ cô không còn gì cả, thân thể cũng khuyết tật, hắn bỏ cô mà đi.
Đúng là không thể tin lời hứa của lũ đàn ông mà.
Lê Tâm dưỡng thương trong bệnh viện hết 3 tháng. Trong 3 tháng này, cô ta gặp đủ các loại bệnh nhân được đưa vào, nghe họ tâm sự kể chuyện của mình. Có người buổi tối trời mưa liều mình đi đón khách, bị xe tông, có người làm việc quá sức, trong lúc sơ ý bị máy cắt vào tay, có người vì cứu một đứa trẻ khỏi chiếc dầm sắt sắp đổ xuống, bị đè nát chân... Bọn họ vì nhiều lý do khác nhau mà phải vào đây, nhưng tất cả đều chỉ coi như chuyện ngoài ý muốn, là do họ bất cẩn mà thôi. Bọn họ không hề oán trách ai cả.
Nghe những câu chuyện đời thường có thật đó, cô ta cảm thấy mình thật may mắn, vì cô ta còn gương mặt, đôi chân có thể hồi phục được, trước đây là cô ta luôn dựa vào đàn ông, không chịu nhìn nhận lại mình, luôn than vãn ông trời bất công, vì sao cô ta lại sinh ra trong nhà nghèo, rồi lại ghen tị với người khác.
Một thời gian sau, lễ cưới của Vi Nhã và Tống Nguyên diễn ra.
Vi Nhã mặc bộ váy cưới trắng muốt, đầu đội khăn voan, trông rất diễm lệ.
Nhưng cho tới khi buổi lễ bắt đầu, chú rể lại không thấy bóng dáng đâu.
Mọi người rất sốt ruột. Ba mẹ Tống liên tiếp gọi điện thoại nhưng không được.
Ha! Bảo bối định chạy trốn hay gì?
Đừng để ta bắt được!
Hệ thống: Ký chủ đáng sợ quá! Nó chưa từng thấy vẻ mặt này của cô bao giờ, giống như muốn đại khai sát giới luôn vậy.
Cuối cùng, Vi Nhã phải xin lỗi quan khách, nói rằng buổi lễ ngày hôm nay không thể tổ chức được.
“Hệ thống, ta mua thiết bị định vị, xem cho ta Tống Nguyên ở đâu?” Vi Nhã thay váy cưới rồi nói với hệ thống
[Đã trừ 500 điểm, hiện giờ ký chủ có -4.600 điểm. Tống Nguyên bây giờ đang ở một nhà kho phía tây thành phố]
Vi Nhã nhanh chóng lái xe đến phía tây thành phố.
Radio trên xe đang phát tin tức.
“Kẻ giả mạo ông hoàng giải trí đã vượt ngục, hiện cảnh sát đang phát lệnh truy nã”
Tên giả mạo kia vượt ngục sao?
Vi Nhã tăng tốc xe.
Đến phía tây thành phố, cô nhìn thấy một nhà kho, giống với nhà kho ở Long Sơn.
Cô lấy cây quạt từ trong túi ra, hùng dũng đi tới nhà kho.
Ở bên trong, người yêu cô đang bị trói trên ghế, mắt và miệng bị bịt lại, “Hoàng Minh Thành” kề dao vào cổ hắn.
“Mỹ nhân hoa hồng, rất vui vì gặp được em, tôi nhớ là đã từng nói tôi không thích em ở cùng với tay bác sĩ này, nhưng mà em không nghe lời, tôi đành ra tay với hắn vậy” “Hoàng Minh Thành” vừa nói, tay vừa di chuyển, máu chảy ra từ cổ Tống Nguyên.
Quả nhiên là hắn!
“Ta nhớ là đã từng cảnh báo ngươi rồi, đừng có đụng đến người của ta. Ngươi coi lời ta nói là gió thoảng mây bay à?” Giọng của Vi Nhã ngập tràn sát khí.
Tống Nguyên nghe thấy giọng cô, cơ thể phản ứng mãnh liệt, miệng bị bịt kín nên không thể nói, chỉ có thể kêu ư ư.
“Tôi lại muốn xem đắc tội em sẽ thì thế nào đây?” “Hoàng Minh Thành” cười cợt nhả.
“Được thôi, ta sẽ để ngươi chết một cách thống khoái, nhưng ta muốn biết ngươi 5 lần 7 lượt thổi gió bên tai anh ấy, giờ còn uy hiếp anh ấy nữa, thực sự thì ngươi muốn gì?”
“Tôi muốn gì à? Tôi muốn em và hắn chia tay.”
“Chia tay sao? Được thôi. Ngươi qua đây” Vi Nhã cười khẩy một cái, giọng điệu của cô cứ như đang hỏi ‘Hôm nay ăn gì?"
Đến Tống Nguyên nghe được cũng phải lặng người đi.
Cô muốn chia tay sao?
Hôm đó cô còn cầu hôn hắn, muốn cùng hắn bầu bạn đời đời kiếp kiếp.
“Ha ha, Tống Nguyên, ngươi nghe gì chưa? Người vợ sắp cưới của ngươi muốn chia tay ngươi đó, đau lắm đúng không?” “Hoàng Minh Thành” cười cợt nhả.
“Nhưng dù sao anh ấy cũng từng là chồng sắp cưới của ta, ta nói riêng với anh ấy vài câu được chứ?”
“Được thôi, xin mời!” “Hoàng Minh Thành” rất hào phóng.
“Hệ thống! Cho anh ấy ngủ một lát”
[Được thôi, hệ thống có thuốc mê, giá 20 điểm 1 lọ, để tôi giúp cô gây mê hắn, bây giờ cô có -4.620 điểm]
Tống Nguyên gục xuống.
Cô nhẹ nhàng đi tới gần Tống Nguyên: “Xin lỗi”
Nói xong, cô dùng quạt đã rút sẵn lưỡi dao, chém lìa tay “Hoàng Minh Thành”, nhanh đến nỗi hắn không kịp phản ứng. Sau đó thêm một nhát vào yết hầu, rồi thêm một nhát vào tim. “Hoàng Minh Thành” chết ngay tại chỗ.
Cô cởi trói cho Tống Nguyên, bế ngang hắn lên rồi đi ra ngoài.
“Hệ thống! Có dầu hỏa không?”
[Có có... 50 điểm thôi!] Hệ thống vẫn chưa hết sợ hãi cảnh vừa rồi.
Lần đầu nó thấy ký chủ nhà nó giết người!
Cô đặt Tống Nguyên vào xe, tưới dầu hỏa khắp nhà kho rồi châm lửa đốt.
Đến khi người dân gần đó thấy có khói bốc lên nghi ngút, báo cứu hỏa đến thì cô đã lái xe đi mất từ lâu.
Đến đêm, Tống Nguyên tỉnh dậy, thấy cô đang nằm bên cạnh. Hắn cười nhẹ, đưa tay vuốt tóc cô, nhưng cuối cùng lại khựng lại.
Hắn nhớ cô từng nói “Chia tay sao? Được thôi”
Lúc ấy, hắn như lặng đi. Cô có thể nói chia tay dễ dàng như vậy.
Cô đang nằm bên cạnh hắn mà hắn vẫn không thể yên tâm.
Không sao, dù em có yêu anh hay không thì cũng đừng mong rời khỏi. Chính em là người trêu chọc anh trước.
Hắn ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Vi Nhã tỉnh dậy, nhìn thấy Tống Nguyên đang say ngủ, cô vén vén tóc hắn rồi hôn chụt một cái.
Tống Nguyên như cảm nhận được, từ từ tỉnh dậy.
Hắn quay người qua ôm lấy eo cô.
“Anh ngủ 2 ngày rồi đấy. Để em xuống lấy cho anh bát cháo” Vi Nhã gỡ tay hắn ra.
Tống Nguyên không những không buông mà còn ôm chặt hơn, giọng ngái ngủ: “Sao em có thể nói chia tay dễ dàng vậy chứ?”
[Hắn đây là không tin tưởng cô đó!]
Vi Nhã nhíu mày.
Dường như cô làm sai chỗ nào. Dù cô làm cách nào hắn cũng không tin tưởng tình cảm của cô.
“Đừng nghĩ lung tung, đợi anh khỏe lại chúng ta lại làm đám cưới”
“Chẳng phải em thích tên Hoàng Minh Thành kia sao?”
Biết ngay tên giả mạo kia bổ não hắn cái gì mà!
“Sao thế, dỗi à?” Cô bẹo má hắn “Đấy chỉ là cách để hắn phân tâm mà thôi, như vậy mới cứu được anh chứ! Em đã nói rồi, anh là người em yêu, sao anh không tin em thế?”
Cốc cốc.
Vi Nhã lập tức xuống giường, chạy ra mở cửa.
“Dì làm cơm sáng rồi, con mau xuống ăn đi”
“Bọn con xuống ngay”
Bọn con? Dì Đỗ nhìn vào trong, Tống Nguyên đang nằm vắt tay lên trán.
Hai ngày nay, Vi Nhã cương quyết muốn chăm sóc Tống Nguyên, ba mẹ Tống đành để hắn ở nhà cô.
Dù sao sớm muộn hai đứa cũng làm đám cưới.
“Bác sĩ Tống cũng dậy rồi à? Để tôi đem quần áo qua cho cậu”
“Phiền dì rồi, dì lấy thêm ít dụng cụ vệ sinh cá nhân nhé” Vi Nhã thay hắn đáp lại
Một lúc sau, dì Đỗ mang theo một bộ quần áo dài, cùng một ít đồ dùng lên.
Tống Nguyên ôm đồ đi vào nhà tắm. Vi Nhã theo hắn vào.
“Sao em lại theo anh vào đây?”
“Em vào đánh răng rửa mặt”
“Ừ, em dùng nhà tắm trước đi, rồi anh vào sau”
“Anh đánh răng cùng em”
Vi Nhã kéo hắn tới bồn rửa, giật lấy cây bàn chải của hắn, bóp kem đánh răng đưa cho hắn, rồi lại lấy một cây bàn chải khác bóp kem đánh răng rồi bắt đầu chải. Tống Nguyên cuối cùng đưa bàn chải lên miệng bắt đầu đánh răng.
Vệ sinh cá nhân xong, Vi Nhã vẫn đứng ở cửa nhà tắm.
“Em vẫn cần dùng nhà tắm à?”
“Không có!”
“Vậy sao còn đứng đây?”
“Anh làm gì thì làm đi! Em đứng đây đợi anh”
“Anh thay quần áo! Em mau ra ngoài đi!”
“Thì anh cứ thay đi! Em đứng đây đợi anh!” Vi Nhã tủm tỉm cười
Cô ở đây thì sao hắn thay quần áo được chứ!
Cuối cùng, cô bị hắn đẩy ra, đóng sập cửa lại.
Cô nói vọng vào: “Ngại ngùng gì chứ! Lúc anh hôn mê, em lau người cho anh, cái gì nên thấy, cái gì không nên thấy đều đã nhìn hết rồi”.
Tống Nguyên ở trong đang thay quần áo, nghe cô nói, người hắn đỏ như tôm luộc.
Sau một hồi chật vật, cuối cùng hai người cũng xuống dưới nhà. Hai tai Tống Nguyên vẫn đang còn phớt hồng. Vi Nhã nhìn thấy mà nhịn cười đau cả bụng.
Trong suốt bữa cơm, Vi Nhã và Tống Nguyên gắp cho nhau nào thịt, nào rau,... Ba mẹ Trần nhìn thấy mà muốn bỏ cả bát cơm đi luôn.
“Tiểu Nguyên, cháu cảm thấy khỏe rồi chứ?” Ba Trần hỏi.
“Cháu khỏe rồi ạ. Cảm ơn cô chú quan tâm” Tống Nguyên lễ phép đáp.
“Khỏe rồi thì mau làm đám cưới đi! Chứ con bé này nó thức chăm cháu suốt 2 đêm rồi đấy! Đừng phụ lòng nó!” Ba Trần đối với tiểu bối không kiêng nể gì.
“Cháu sẽ về nhà nói chuyện với ba mẹ”
“Ừm, tốt”
Ăn sáng xong, ba Trần đi làm, Tống Nguyên xin phép về nhà. Vi Nhã đưa hắn về rồi tới công ty.
“Chị Vi Nhã” Lê Tâm gọi.
Vi Nhã quay đầu nhìn.
Nữ chủ tới đây làm gì?
“Chị Vi Nhã, em có chuyện muốn nói với chị”
“Đứng cách xa tôi một chút, có gì cô nói luôn ở đây đi, ở đây nhiều người” Vi Nhã nhìn đề phòng.
Lê Tâm đang định bước tới, nghe Vi Nhã nói chợt khựng lại. Cô ta cười chua chát: “Xin lỗi chị, trước đây em luôn ghen tị với chị, từ khi em thấy tư liệu của chị trên bàn của Hoàng Minh Thành, em đã luôn ghen tị, tại sao chị lại được sinh ra trong gia đình giàu có, lại có nhan sắc nghịch thiên, đầu óc thông minh như vậy, còn em, nhà em nghèo, em luôn cố gắng để tiến lên, cho đến khi em gặp được Hoàng Minh Thành, hắn hứa cho em tài nguyên, cho em bệ đỡ, làm em cảm thấy hạnh phúc. Em đã nghĩ đây là người đàn ông mà ông trời ban cho em, cho đến khi thấy tư liệu của chị trên bàn làm việc của hắn.”
Nữ chủ đây là làm sao vậy?
Uống nhầm thuốc à?
Lê Tâm ngừng một chút: “Thời gian qua nằm ở trong bệnh viện, em đã suy nghĩ rất nhiều. Em bị tiền tài và quyền lực che mắt, bị lòng đố kị dẫn đường.”
[Ký chủ à, nữ chủ đây là hối cải rồi?]
Vi Nhã quan sát Lê Tâm, cảm thấy cô ta không giống diễn kịch, dù sao cô ta diễn tệ như vậy.
“Nói thật, tôi rất không thích loại bạch liên hoa như cô, lúc nào cũng than nghèo kể khổ. Tôi giàu thật đấy nhưng không có nghĩa là tôi sung sướng, để đứng được trên đỉnh cao hôm nay, cô có biết tôi đã phải trả giá những gì không? Cái cô thấy chỉ là sắc đẹp của tôi, tiền tài của tôi, danh vọng của tôi mà thôi.”
Lê Tâm cười nhạt: “Chị nói phải, cái em thấy là sắc đẹp, tiền tài, danh vọng của chị, em muốn có được chúng, không có được thì phải kéo chị xuống. Em đã nghĩ vậy đấy. Hôm nay em đến đây là muốn xin lỗi chị, đã gây phiền phức cho chị. Em quyết định rồi, em sẽ rời khỏi đây, làm lại từ đầu.”
Vi Nhã cũng không quan tâm lắm.
Nữ chủ đi đâu là việc của cô ta, miễn đừng có quay qua khóc lóc hãm hại cô là được.
Nói xong, Lê Tâm đi mất.
Từ đó, Vi Nhã không thấy Lê Tâm nữa.
Sau thành công của “Hậu cung Nam Khởi”, các quốc gia khác thi nhau mua bản quyền về phát sóng, có nhiều nước còn remake lại. Những người tham gia đoàn phim luôn được săn đón. Trần Vi Nhã nhờ vai cô công chúa hào sảng kiêu ngạo mà được làng giải trí quốc tế mời đóng phim.
Vi Nhã cùng Tống Nguyên kết hôn. Lễ kết hôn hai người chỉ mời một số người thân thiết.
“Giờ thì sao? Giờ em là vợ anh rồi, anh không còn bất an nữa chứ?” Vi Nhã ôm eo Tống Nguyên cười.
“Ừm. Không sợ nữa!”
“Anh xem, hôm nay là đêm đầu tiên sau khi chúng ta kết hôn, anh nghĩ xem bây giờ chúng ta nên làm gì?” Giọng nói của cô trở nên yêu mị quyến rũ.
“Ừm. Hay chúng ta đi dạo bãi biển đi. Nghe nói bãi biển ở đây nổi tiếng lắm!” Tống Nguyên auy nghĩ. Hắn cảm thấy ý kiến này không tồi.
“Đi dạo? Hay là để ngày mai đi. Em có việc khác muốn làm ngay bây giờ” Vi Nhã vừa nói vừa luồn tay vào trong áo Tống Nguyên sờ soạng. Sau đó cô vật hắn ra giường.
Sáng hôm sau.
[Ký chủ, đêm qua cô anh dũng lắm mà, sao bây giờ như con cá chết trôi vậy?]
Im mồm đi!
Làm sao ta biết được lần đầu lại đau thế chứ?
Muốn rút cạn hết cả tinh lực của ta luôn rồi!
Cô mệt mỏi nhìn sang Tống Nguyên.
Trời đất! Hắn dậy từ lúc nào rồi!
Nhìn hắn giống như cái cây mới được tưới nước vậy đó.
Thật không công bằng!
Tống Nguyên đang ngồi trên giường lướt ipad, thấy Vi Nhã tỉnh dậy, mỉm cười xoa đầu cô: “Tỉnh rồi hả, muốn ăn gì không?”
Vi Nhã nhìn thấy hắn lại tức, quyết định không thèm nói chuyện với hắn.
Tống Nguyên bật cười. Cô vợ nhỏ của hắn đúng là đáng yêu mà.
Vi Nhã và Tống Nguyên sau khi kết hôn sinh được 1 đứa con trai, ba mẹ Trần và ba mẹ Tống nâng niu như bảo bối, cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Nhưng Vi Nhã lại không như vậy, cô bắt cậu bé học hết võ thuật, toán học, quản trị, văn học,... khiến cậu bé khi nhìn thấy mẹ là như nhìn thấy hổ, chạy tốc bay tốc biến.
Mà Tống Nguyên lại cứ bênh con chằm chặp, nào thì học tập nhiều như vậy không tốt, nào thì trẻ em nên có tuổi thơ, nào thì chúng phải chơi với bạn bè...
Chồng với chả con!
Lộn hết cả ruột!
Tống Nguyên sống đến 50 tuổi thì qua đời. Sau khi hắn qua đời, hệ thống hút lấy mảnh linh hồn của hắn rồi đưa Vi Nhã rời khỏi vị diện.
Ta sống cũng dai nhỉ! Lại còn có thể sinh con đẻ cái nữa.
[Tuổi thọ của ký chủ phụ thuộc vào tuổi thọ của đối tượng, vì chỉ khi đối tượng chết thì hệ thống mới có thể rút linh hồn được. Còn nữa, đây là thân thể của nguyên chủ, sinh con là chức năng sinh lý tự nhiên]
À! Hiểu rồi!
“Vị diện này ta được bao nhiêu điểm?”
Hệ thống mở bảng ra.
Tên: Đường Vi Nhã
Tuổi:??
Điểm: 5.000/1.000.000
Vi Nhã thở dài: Mới có 5.000 điểm thôi à!
[Đây là điểm tôi đã trừ cả phần đạo cụ cô mua rồi đấy!]
“Ta đi gặp bảo bối một lát được không?” Cô nhớ hắn chết đi được.
[Hệ thống đang tiến hành chữa trị cho hắn, không thể gặp]
Ồ! Vậy ta chờ...
[Thời gian chữa trị rất lâu! Ký chủ vẫn nên đi làm nhiệm vụ đi. Bắt đầu truyền thống]