“Đây là thánh chỉ phụ hoàng ban ra, nhi thần không đương nhiên sẽ không trái lệnh”
Hoàng đế nghe vậy cười lạnh.
“Con còn tàn nhẫn hơn cả trẫm”
“Phụ hoàng quá khen”
“Trẫm đã nghĩ rằng nếu con là hoàng tử, có thể trẫm sẽ cho con vào triều, nhưng có lẽ trẫm nên suy nghĩ lại rồi”
“Ý người là sao?”
“Trẫm đây ngày càng không nhìn thấu con. Lý do con muốn hủy bỏ hôn ước với Tần tướng quân là gì? Trẫm không nghĩ cái lý do vì hạnh phúc cả đời của con là đúng đâu!”
Vi Nhã vẫn giữ một nụ cười tiêu chuẩn: “Phụ hoàng sai rồi, lý do đó là thật, không phải ai con cũng sẽ cưới. Nhưng nếu cưới Tần tướng quân, với Tần gia, con sẽ bị họ cưỡi trên đầu mất”
“Con đừng nói khoác, với tính tình kiêu ngạo, không để ai vào mắt của con, ai dám cưỡi trên đầu con cơ chứ?”
Lão hoàng đế quả nhiên không vừa.
“Vậy thì con sẽ đổi một lý do khác!”
“Ồ, đến lý do con cũng đã chuẩn bị tận mấy cái rồi đấy. Được rồi, trẫm muốn xem, con còn có thể bịa ra lý do gì”
“Con có người trong lòng rồi”
Hoàng đế im lặng một hồi.
“Trẫm biết con đã ái mộ Tần Kiệt nhiều năm, tự dưng con lại nói mình có người trong lòng, con có biết lừa dối vua là tội gì không?”
“Con nói thật”
“Ồ, trẫm thật muốn xem người nào có bản lĩnh như vậy”
“Đến lúc thích hợp con sẽ tâu với người”
Mấy hôm sau, Vi Nhã nhận được thánh chỉ thu hồi hôn ước giữa cô và Tần Kiệt.
Thế là không cần lo chuyện hôn ước nữa rồi.
“Công chúa, có người muốn gặp người” Phỉ Thúy tâu
“Ai vậy?” Vi Nhã nằm trên ghế dài uống trà đọc sách.
“Là vị công tử cùng tên thuộc hạ công chúa từng gặp. Hắn nói đến lấy thuốc giải”
Vi Nhã gập bộp sách lại.
Quả nhiên!
“Mời vào!”
Phỉ Thúy ra ngoài mời khách.
Vi Nhã sửa soạn một chút rồi bước ra ngoài phòng khách.
Một lúc sau, vị công tử áo trắng bước vào.
Phủ công chúa rất lớn, xung quanh là vườn hoa với đủ các loại hoa đua nhau khoe sắc.
Vi Nhã đang ngồi trong phòng khách.
“Đến rồi à?” Vi Nhã hếch mắt nhìn
Tên thuộc hạ tức giận: “Thuốc giải đâu? Cô mau đưa ra”
Hắn không thể tin được, cô nương luôn mồm nói yêu thích chủ tử nhà hắn lại cho chủ tử uống thuốc độc, hơn nữa đại phu khám không ra là độc gì.
Phỉ Thúy đứng bên cạnh: “To gan, đứng trước công chúa không mau hành lễ, lại còn xuất khẩu cuồng ngôn”
Vị công tử hơi nhíu mày.
Tên thuộc hạ lớn giọng: “Cô... chẳng phải cô yêu thích công tử sao, sao có thể bắt công tử hành lễ trước cô được?”
Hắn bất mãn định nói ra thân phận của chủ tử, nhưng bất quá hoàn cảnh không cho phép. Sao hắn có thể để chủ tử hành lễ được chứ?
“Lúc đó là ta đang vi phục xuất tuần, không muốn để lộ thân phận nên cho phép, nhưng bây giờ, người ngồi trước mặt các ngươi là Hòa An công chúa, các ngươi không định hành lễ thật sao? Hay là, các ngươi không để hoàng thất Nam quốc vào trong mắt?” Giọng cô trở nên nguy hiểm
[Ký chủ à, cô làm vậy có khác nào vũ nhục hắn, không sợ hắn ghét cô à?]
Để ép hắn nói ra thân phận, đành mạo hiểm một lần.
Tên thuộc hạ bùng nổ, định đi tới chỗ Vi Nhã thì bị ngăn lại.
Vị công tử quỳ một chân xuống: “Tham kiến công chúa”
Tên thuộc hạ cũng hậm hực hành lễ.
Vi Nhã nhìn thấy một màn này, nhíu mày.
Không đạt được kết quả cô mong muốn.
Cô phải thả chiêu khác.
“Đứng lên đi”
“Tạ công chúa”
“Ta đã tâu với phụ hoàng sẽ chọn huynh làm phò mã rồi. Thánh chỉ nay mai sẽ đưa tới”
Vị công tử chắp tay: “Công chúa, ta không xứng với người, mong công chúa hãy chọn người khác”
“Chọn người không phải là xứng hay không xứng, mà là ta thích huynh nên chọn huynh, vậy thôi”
Hoàng đế nuông chiều Hòa An công chúa đến mức nào vậy? Đến hôn nhân đại sự cũng tùy theo tâm trạng của cô.
“Công chúa, hai người thành thân với nhau mà không có tình cảm thì cuộc sống sẽ trở nên nhàm chán”
“Huynh nói huynh không có tình cảm với ta? Vậy tối hôm đó...”
“Công chúa!” Vị công tử thất thố, việc cô chiếm tiện nghi của hắn hôm đó, hắn luôn giấu người khác, nếu không hình tượng của hắn trong mắt người dưới sẽ bay sạch.
“Ta còn chưa nói gì, huynh khẩn trương gì thế, sợ ta nói điều không nên nói sao?”
“Công chúa, ta sống không quá 1 năm nữa” Vị công tử nói
Vi Nhã bật cười.
Đến lý do này hắn cũng chuẩn bị rồi.
“Không sao, ta sẽ mời tất cả đại phu giỏi nhất chữa cho huynh, nếu không chữa được, ta sẽ mai táng cho huynh, rồi cùng huynh chung huyệt”
Phỉ Thúy nghe xong nổi da gà.
Vị công tử hơi cảm động. Nhưng hắn không thể tiếp nhận tâm ý này.
“Công chúa hà tất phải vậy? Người là công chúa, nam nhân theo đuổi người không ít, không nên phí tâm sức trên người ta”
Vi Nhã phất tay: “Người bổn công chúa đã chọn, đương nhiên hơn người. Huynh đừng phí sức nữa”
Đến nước này, hắn đành phải nói thật: “Công chúa, ta và người tuyệt đối không thể thành thân”
“Lý do?”
“Ta là hoàng thúc của người”
Đệt!
Hệ thống! Sao mi cho ta cái kịch bản cẩu huyết thế!
“Vậy huynh chính là...”
Hắn nói: “Mộ Lâm, Cửu vương gia, hoàng đệ của hoàng đế Khương quốc. Mẫu phi của người chính là hoàng tỷ của ta”