Xuyên Nhanh: Tìm Lại Linh Hồn

Chương 5: Thế giới 1



Sáng hôm sau, mẹ Trần gọi điện thoại: “A lô! Bà Tống à? Bà khỏe không?... Tôi khỏe. Cuối tuần này bà rảnh không? Gia đình tôi muốn mời ông bà cùng Tiểu Nguyên bữa cơm, coi như cảm ơn, tiện thể ông nhà tôi muốn bàn bạc với ông Tống chuyện đầu tư mở rộng bệnh viện. Được, được, ông bà và Tiểu Nguyên nhớ sang nhé”

- ---------------------------------------------------------------------------------------

Một tuần nay, Vi Nhã bận rộn tìm hiểu công ty tài chính của ba cùng với tình hình giới giải trí hiện nay. Đến cuối tuần, cô mặc một chiếc váy màu hồng phấn, tóc buộc một nửa, trang điểm nhẹ, nhìn thùy mị hơn hẳn. Ba mẹ Trần và dì Đỗ nhìn thấy mà thấy mà bật cười.

Ba mẹ Tống khoác tay nhau đi trước, để Tống Nguyên xách quà đi sau.

Hôm nay hắn mặc một chiếc sơ mi trắng cùng với một chiếc quần jean xanh, bên dưới đi một đôi giày thể thao màu trắng, phong cách trẻ trung khác hẳn với khi đi làm ở bệnh viện: áo sơ mi, áo vest, cà vạt, giày tây đen.

Ba Tống chào hỏi: “Ông bà Trần, cảm ơn hai người đã mời chúng tôi đến ăn cơm. Vừa hay có mang đây một chai rượu nếp quê, thơm vô cùng, muốn mang sang đây mời ông bà cùng thưởng thức”

Ba Trần cười: “Ông bà tới là chúng tôi vui rồi, còn quà cáp khách sáo làm gì. Mau vào nhà”

Mẹ Tống: “Nhã Nhi giờ sao rồi, sau mổ không có cảm thấy bất tiện gì chứ”

“Cảm ơn hai bác quan tâm. Tay nghề bác sĩ Tống rất tốt. Bây giờ cháu có thể nhảy nhót bình thường rồi” Vi Nhã nhu thuận đáp lại.

[Ký chủ! Cô thảo mai quá đấy]

Mi thì hiểu gì chứ! Muốn nắm được người yêu thì phải nắm được những người xung quanh hắn.

“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!” Mẹ Tống vỗ vỗ mu bàn tay Vi Nhã, càng nhìn càng thấy hài lòng.

Hai gia đình ngồi trên bàn ăn. Ba Trần ngồi vị trí đầu bàn, một bên là mẹ Trần và Vi Nhã, bên kia là ông bà Tống và Tống Nguyên. Ba Trần nói: “Bữa cơm hôm nay tôi muốn cám ơn Tiểu Nguyên đã giúp con gái phẫu thuật, Tiểu Nguyên thật là một bác sĩ giỏi, thật không hổ là con trai viện trưởng Tống”

“Ông bà Trần! Đây là việc Tiểu Nguyên nên làm. Nó là bác sĩ, chữa bệnh là công việc của nó, huống hồ đây là Nhã Nhi, nó càng phải làm hết sức”

Mọi người nâng chén uống rượu. Trong bữa cơm, Vi Nhã để ý Tống Nguyên chỉ ăn vài món, nhưng tuyệt không động đến món cá. Đúng là thói quen của người yêu cô, tật ghét ăn cá ngấm vào xương tủy.

Xong bữa cơm, ba mẹ Trần sai Vi Nhã dẫn Tống Nguyên đi thăm nhà. Ba Trần và ba Tống bàn chuyện mở rộng bệnh viện, mẹ Trần và mẹ Tống nói chuyện phiếm.

- -------------------------------------------------------------------------------------

“Bác sĩ Tống, anh thấy nhà tôi thế nào? Đẹp chứ?”

“Đẹp! Kiến trúc cổ điển pha hiện đại, bên ngoài là vườn hoa, phải nói ba mẹ cô tốn không ít công sức”

“Hì hì! Tất nhiên rồi! Nhà là nơi để về... dụng tâm một chút... cũng đáng”

“Bác sĩ Tống!”



“Gọi tôi là Tống Nguyên được rồi. Ở đây không phải bệnh viện”

“Vậy anh cũng đừng gọi tôi là cô Trần, cô Trần nữa. Anh gọi tôi là Nhã Nhi đi, giống ba mẹ anh và ba mẹ tôi gọi ấy!”

“Chuyện này...”

“Không được à?”

“Cũng không phải là không được”

“Vậy anh gọi thử xem!”

“Nh... Nhã... Nhã Nhi”

Người yêu cô lại có thuộc tính này. Đúng là đáng yêu nha!

- -------------------------------------------------------------------------------------

Trong phòng khách, sau khi bàn bạc về việc mở rộng bệnh viện, ba mẹ Trần mới nói: “Ông bà Tống à, thực ra trong thời gian điều trị ở bệnh viện, con gái tôi rất thích Tiểu Nguyên, muốn hai đứa phát triển tình cảm, nhưng không biết ý Tiểu Nguyên thế nào?”

Ba mẹ Tống ngạc nhiên. Nhã Nhi là đứa bé hiểu chuyện, ba mẹ Tống rất thích cô, nhưng cái thằng đầu gỗ kia... EQ thấp quá! Chỉ sợ làm khổ con gái người ta thôi. Ba Tống ho khan một cái: “Nhã Nhi là một đứa bé tốt, chúng tôi rất thích con bé, nhưng mà chúng tôi cũng không biết ý Tiểu Nguyên thế nào. Từ nhỏ đến lớn mọi việc liên quan đến bản thân nó là tự nó quyết định hết. Nếu Tiểu Nguyên đồng ý thì chúng tôi cũng vui vẻ”.

Vậy là con gái mình đang theo đuổi bác sĩ Tống? Hai ông bà thương con gái, thở dài. Nếu cậu ta không thích con gái ông bà thì sao?

Mẹ Tống an ủi: “Nhã Nhi tốt như vậy, Tiểu Nguyên cũng không phải là không biết điều, chúng tôi sẽ cố gắng tác hợp hai đứa”.

Mẹ Trần cười: “Vậy cảm ơn ông bà, thôi thì tùy vào duyên số của chúng nó vậy”

Vi Nhã và Tống Nguyên bước vào.

Ba Tống nói: “Thôi, không còn sớm nữa, chúng tôi cũng nên về. Dự án này tôi sẽ về nghiên cứu thêm”

“Được, có gì ông cứ a lô cho tôi. Nhã Nhi, con tiễn ông bà Tống và Tiểu Nguyên ra xe đi”

Vi Nhã nhu thuận gật đầu.

“Để cháu tiễn hai bác ạ”

“Đứa bé ngoan, cháu mà là con dâu hai bác thì thật tốt”



Tống Nguyên ho khan một cái. Cô ngượng ngùng cúi đầu.

Hắc hắc! Cửa ải ba mẹ chồng đã xong!

- --------------------------------------------------------------------------------------

Chẳng mấy chốc đã hết hè. Vi Nhã chuẩn bị đi học.

Cô nói với ba Trần: “Ba, ba có dự định lấn sang ngành giải trí không?”

“Hửm... Con muốn ba lấn sang ngành giải trí?”

“Ba à, con dự định mở một công ty giải trí nhỏ dưới danh nghĩa tập đoàn tài chính Lệ Thiên”

“Con từ nhỏ đến giờ một lòng muốn làm diễn viên, chuyển sang làm kinh doanh có được không?”

“Được mà ba. Con là con gái ba, tất nhiên là thừa hưởng đầu óc kinh doanh tài ba của ba chứ? Ba cho con ra ngoài rèn dũa thì mới có thể cùng ba phân ưu được”

Thực ra, nguyên chủ như bông hoa nuôi trong lồng kính vậy, làm gì có óc kinh doanh, nếu không thì cũng không thảm như vậy. Nếu cô không lấy một cái đà, thì khi bộc lộ khả năng kinh doanh sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Vi Nhã tốn một phen nước bọt, ba Trần nghe cô xu nịnh đến mát lòng mát dạ: “Thôi được rồi, để ba gọi Tiểu Lưu sắp xếp, có gì con qua trao đổi trực tiếp với cậu ta, nhưng mà ban đầu ba sẽ giám sát con, nếu con làm tốt thì ba sẽ cho con tự chủ trương, nếu không thì ba sẽ thu hồi lại công ty”

Cô ôm ông một cái: “Cảm ơn ba”

- ---------------------------------------------------------------------------------------

Hôm nay là ngày đến trường. Vi Nhã tóc buộc đuôi gà, mặc một chiếc áo phông trắng cùng quần jean xanh, bên dưới đi một đôi giày thể thao, trông rất trẻ trung năng động.

Cả lớp gặp lại nhau tay bắt mặt mừng. Cứ như vậy đến khi chuông lớp reo.

Cô giáo bước vào: “Rất vui được gặp lại các em. Hôm nay đã là ngày đi học rồi. Tôi mong các em tập trung học. Ở đây tôi có một kịch bản. Mỗi bạn lên diễn một phần theo chỉ định, để xem khả năng của các em thế nào”

Nói xong, cô giáo phát cho mỗi sinh viên một tập kịch bản ngắn, cho sinh viên đọc trước 15 phút rồi gọi từng sinh viên lên, chỉ định đoạn kịch bản diễn.

Đến lượt Vi Nhã, sau khi diễn xong, cô giáo hài lòng nói: “Tuy động tác còn hơi cứng nhưng biểu cảm rất tốt. Hè vừa rồi có lẽ em đã tập luyện không ít đi”.

Đó là đương nhiên. Trước đây, cô phải diễn trước mặt hàng trăm con cáo già trên thương trường. Giờ đây hàng ngày làm con hiền cháu thảo lấy lòng ba mẹ cùng ba mẹ chồng tương lai, tuy không được như diễn viên chuyên nghiệp nhưng cũng gọi là chấp nhận được.

Cô bước xuống. Cả lớp nhìn cô với ánh mắt sáng rực: Không hổ là nữ thần, nghỉ hè mấy tháng, thành tích không những không giảm sút mà còn tăng lên nữa. Thật là trâu bò!

- ---------------------------------------------------------------------------------------