Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss

Chương 29





EDIT: Morticia - Vee Chimtee.

Năm sau, Lâm Tô thí nghiệm ra khoai lang đỏ và bắp, thu hoạch liên tục, sau khi dâng lên cho Nguyên Hòa Đế, Nguyên Hòa Đế khen không dứt miệng, lại ba hoa chích chòe khen Lâm Tô một hồi.

Số còn lại được triều đình phân phát xuống các huyện trấn, lần đầu tiên mở rộng thí nghiệm loại giống này.

Nếu thu hoạch tốt, Lâm Tô chắc chắn được thăng quan.

Điều này khiến những người khác đứng ngồi không yên, Lâm Tô dùng vận tốc ánh sáng thăng chức, liên lụy đến lợi ích của bọn họ.

Đám hoàng tử biết cô là đại hồng nhân trước mặt Nguyên Hòa Đế, thánh sủng không suy, nháo nhào kéo cô về trận doanh của mình, tăng lợi thế cho bản thân.

Nhưng Lâm Tô là đảng Hoàng trung thành, lôi kéo thế nào cũng không thành, không thể sử dụng, vậy chỉ có thể chèn ép xuống.

Trừ những người này, phe thái sư cũng không muốn cô xuân phong đắc ý.

Vốn dĩ cho rằng bông và khoai tây là vận cứt chó, trùng hợp bị cô phát hiện nên mới thăng quan, lại không ngờ vận cứt chó của Lâm đại nhân này mãi không hết!
Nếu cứ theo đà này, có khả năng ngồi lên chức quan to nhất không chừng! Tuyệt đối không được! Càng lên cao, chức quan càng ít, chức nhất nhị phẩm chỉ có một ghế, nếu cô lên ngồi, thì người khác phải xuống.

Thế lực triều đình, đều đã ăn sâu bén rễ, đột nhiên một người thăng chức, thì thế lực khác mất đi một con bài tẩy, không ai muốn chia cho Lâm Tô một chén nước, nên tuyệt đối không được để cô ngồi lên.

Vì thế, đủ loại quan lại bắt đầu hành động, nhân lúc Hoàng Thượng chưa quyết định Lâm Tô thăng quan gì, phòng ngừa chu đáo, đánh đòn phủ đầu kiến nghị với Hoàng Thượng ——
"Lâm đại nhân dâng lên khoai lang đỏ và bông, là lợi quốc lợi dân, công ở cử chỉ thiên thu, có công với xã tắc, Hoàng Thượng không thể không khen.

Thần đề nghị, thăng Lâm thị lang làm tuần phủ Mân Nam(*), lấy đó làm khen."
(*) Tuần phủ là một chức quan tạm thời của người được phái về giám sát công việc một hoặc một bộ phận tỉnh lớn với vai trò như một khâm sai triều đình.


Về sau chức vụ này trở thành chính thức.

Về nguyên tắc, là một giám sát viên từ trung ương nên được xếp vào cơ cấu quan.

Sau này trở thành chức đứng đầu một tỉnh, có quyền bổ nhiệm, bãi nhiệm chức dưới, có quyền lãnh đạo hành chính, tài chính, ngoại giao của tỉnh, nếu tỉnh đó không có đề đốc thì kiêm luôn quân sự.

Nhưng những nơi có tổng đốc thì tuần phủ vẫn phải làm theo chỉ đạo của tổng đốc, có khi tổng đốc sẽ kiêm luôn tuần phủ.

(wikipedia.org)
Tuần phủ Mân Nam, chính nhị phẩm, so với chức chính tam phẩm hiện tại của Lâm Tô thì cao hơi hai bậc.

Nhưng đám người thái sư sẽ vui lòng giúp đỡ Lâm Tô bò lên à?
Tuần phủ tuy là chính nhị phẩm, nhưng chỉ là quan viên địa phương, không so được với quan kinh thành quyền cao chức trọng, Mân Nam lại là nơi dân phong chưa khai hóa đến chim cũng không thèm ỉa, khí hậu giống vùng bình nguyên, nhiều độc vật, tuần phủ tiền nhiệm ở đó bị chuẩn đoán mắc bệnh sốt rét, không trị mà chết.

Hơn nữa đám người Thái sư cho rằng, Lâm Tô được Hoàng Thượng coi trọng, toàn dựa vào bản lĩnh nịnh nọt.

Ném cô đến nơi xa, khiến cô rời xa Hoàng Thượng, không thể thổi gió bên tai, Hoàng Thượng sẽ dần dần quên nhân vật này.

Nếu không cẩn thận, giống như tuần phủ tiền nhiệm, mắc bệnh không thể trị, vậy niềm vui nhân đôi.

Đây mới là ý đồ thật sự của họ, đề nghị này, thật ra là minh thăng ám hàng, đối với bản thân Lâm Tô không có gì tốt.

Bọn họ đánh ra nước cờ hay, nhưng những người khác không ngu, không nói Lâm Tô có nguyện ý hay không, Nguyên Hòa Đế là người đầu tiên không vui.

"Mân Nam? Không được không được, quá xa, trẫm bây giờ một ngày không thấy Lâm khanh thì không ổn, nếu phái Lâm khanh đi Mân Nam, trẫm ưu tư thành tật."
(Sao càng nghe càng thấy giống dammy? =))
Lâm Tô lập tức thuận theo bò lên, cảm động rơi nước mắt nói, "Hoàng Thượng, thần cũng thế."

Các vị quan mặt vô biểu tình, cũng thế là cái mẹ gì!
Nếu Lâm khanh là bảo vật, thế những người khác là cây cối à? Phái người khác đi thì không đau lòng, phái Lâm đại nhân đi thì luyến tiếc???
Mặc dù không muốn thừa nhân, nhưng tự nhiên cảm thấy hơi đau lòng? Tốt xấu gì cũng là đại nguyên lão hai triều đại theo Hoàng Thượng vài thập niên, so ra còn kém hơn người mới mới xuất hiện ba năm!
Nguyên – không hiểu tâm ý đại thần – Hòa Đế còn thêm thiên vị hỏi, "Lại Bộ thượng thư Trần ái khanh tuổi già thể nhược, đã dâng tấu xin về hưu, định từ quan về quê.

Trẫm tính để Lâm khanh thế Trần đại nhân, đảm nhiệm chức Lại Bộ thượng thư, các khanh nghĩ sao?"
Đừng nói là quan lại, đến cả mấy vị hoàng tử cũng đứng ngồi không yên.

Lại Bộ, chưởng quản quan viên, quản lí chiến tích và khảo hạch các quan viên dưới tam phẩm, có thể nói là chỉ cần nắm giữ Lại Bộ, thì nắm trọn mạch máu quan viên trung tầng dưới.

Một khi có biến, có thể mượn sức giữ lại đại bộ phận quan viên.

Cho nên cái ghế Lại Bộ thượng thư này, đã sớm bị mọi người lăm le.

Trong tối ngoài sáng đều chờ Trần đại nhân đi, thì đem người nhà đẩy lên vị trí này, người được đề cử không thiếu.

Kết quả Hoàng Thượng nói một câu, muốn đưa cái ghế này cho Lâm Tô ngồi, còn có thể nhịn à? Chắc chắn là không rồi!
EDIT: Morticia - Vee Chimtee.

"Hoàng Thượng, Lâm thị lang tuổi còn trẻ, tư lịch lại ít, đảm nhiệm chức Lại Bộ thượng thư, không khiến người khác phục.

Thần tiến cử Lại Bộ tả thị lang Trình Nghị, đảm nhiệm chức thượng thư."
"Thần tán thành, nhưng thần không tán đồng Trình đại nhân nhận chức thượng thư, thần tiến cử Lại bộ hữu thị lang Vương Lực Học.

Vương đại nhân chiến tích lỗi lạc, tư lịch lại nhiều, đảm nhiệm chức thượng thư, là người thích hợp nhất."
...!

Quan viên các đảng phái hoàng tử sôi nổi tiến cử đồng đội bên mình, mỗi người phát biểu ý kiến cá nhân, tranh chấp không thôi, trên triều đình nhanh chóng sảo thành đoàn.

Nguyên Hòa Đế đau đầu, "Trẫm biết các ngươi vì chuyện này mà tranh chấp không thôi, cho nên mới để Lâm khanh nhận chức vị này!"
Những lời này có nhiều hàm ý, vị nào ở đây mà không phải người thành tinh, cân nhắc một chút thì hiểu ra.

Hoàng Thượng biết các hoàng tử chia bè kéo cánh, âm thầm phân cao thấp, hắn không ngăn không cản, cũng không thiên vị ai, không đưa vị trí Lại Bộ thượng thư này vào tay ai, ngược lại giao cho trung lập Lâm Tô.

Chính mình không có được, thì người khác cũng đừng mong có, Lâm Tô chỉ trung thành với Hoàng Thượng, cũng không lo cô đầu quân vào trận doanh nào, kết quả cũng không tính khó chấp nhận.

Cho nên đám hoàng tử không tranh nữa, xem như cam chịu.

Vì thế, Lâm Tô lại một lần nữa đạp mây thăng quan, thăng thành thượng thư, từ nhất phẩm.

"Lâm khanh này, Giang Châu đại hạn, bá tánh không thu hoạch được, quốc khố cũng rỗng, trẫm phát sầu rồi."
Từ sau khi Lâm Tô giúp Nguyên Hòa Đế giải quyết vấn đề thiếu hụt tài chính, Nguyên Hòa Đế ba ngày thì hết hai ngày khóc than với cô.

Thật sự thì cũng không phải cố ý, mà thật sự nghèo.

Nguyên Hòa Đế coi như nhân quân hiếm có, thuế má thiếu không nói, miễn mấy năm thuế má do thiên tai động đất, để bá tánh nghỉ ngơi lấy sức.

Chỉ là kể từ đó, quốc khố thường xuyên không đủ dùng.

Nguyên Hòa Đế cũng biết thương lượng với đại thần khác căn bản không đẻ ra cái gì, chỉ có Lâm Tô thật lòng giúp hắn giải quyết vấn đề, cho nên kết quả là, Nguyên Hòa Đế thiếu tiền, nghĩ tới đầu tiên là Lâm Tô.

Từ La Hưng "quyên tặng" một ngàn vạn lượng bạc, Hoàng Thượng bắt đầu dùng miệng vàng lời ngọc cho ra bảng hiệu "Trung nghĩa gia truyền".

Trong kinh thành, những thương nhân nhiều tiền xài không hết chỉ thiếu một thân phận mạ vàng liền tìm Lâm Tô cùng thông đồng.

Lúc biên quan thiếu binh khí, Lâm Tô "giật dây" phú thương Phùng Nhất Thiện quyên một ngàn vạn lượng bạc, sau đó để Hoàng Thượng đề bảng hiệu "Trung tâm khả gia"; lúc Thanh Châu bị lũ lụt cần cứu tế, Lâm Tô "giật dây" phú thương Vương Bách Vạn quyên tặng một ngàn vạn lượng bạc, để Hoàng Thượng đề "Bảo quốc an dân"...!
Người truyền ngàn dặm, xùy, là thiện duyên truyền ngàn dặm, toàn dựa vào con đường Lâm Tô này.


Nhóm phú thương giao nộp bạc thừa, đổi lấy một câu khen ngợi của Hoàng Thượng, mà Hoàng Thượng thì sao, chỉ tiện tay viết mấy chữ, đã có thể giải quyết vấn đề, có thể nói là mọi người đều vui.

Nhưng mà phương pháp này không thể dùng nhiều, dùng nhiều thì Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc không còn đáng giá, sẽ hạ thấp uy tín của Hoàng Thượng.

Lấy tiền đổi lấy lời khen của Hoàng Thượng, thế thì lời khen của Hoàng Thượng khác gì thương phẩm mua bán?
Lâm Tô phân tích nguyên nhân cho Nguyên Hòa Đế, Nguyên Hòa Đế mất trò "Bán chữ" đổi bạc, u sầu đầy mặt nói, "Vậy ái khanh có cách giải quyết nào khác?"
"Không phải không có cách, chẳng qua vi thần còn đang trong quá trình thực nghiệm, không thể có kết quả ngay." Lâm Tô cũng mặt mày ủ ê nói, "Nhưng chuyện cứu tế quá cấp bách, nếu Hoàng Thượng không trách tội vi thần, thần còn có một kế, không biết có nên nói hay không?"
Nguyên Hòa Đế vui vẻ, "Ái khanh mau nói, ngươi vì trẫm phân ưu, trẫm sao lại trách tội ngươi?"
Được những lời này, Lâm Tô mới do dự nói, "Hoàng Thượng, chúng ta không thể chỉ lấy lông ở một con dê, chúng ta có thể đổi con dê khác!"
"Chỉ giáo?" (Là sao?)
"Có tiền không phải chỉ có thương nhân, còn có một loại người nhiều tiền hơn cả thương nhân."
Có nhiều tiền hơn cả thương nhân, vậy chắc chắn là quan lại tham ô!
Hoàng Thượng xem xét một chút?
Vì thế, Nguyên Hòa Đế bị Lâm – đại gian thần – Tô xúi giục, đi lên con đường làm giàu, một đi không trở lại, có kéo cũng không về.

Trong nhất thời, triều đình, ai nấy bất an, mọi việc không sạch sẽ, tham ô nhận hối lộ, thịt cá bá tánh, làm quan chỉ để vớt tiền, đều bị Nguyên Hòa Đế theo dõi.

Nghiêm trọng thì cả nhà lưu đày, nhẹ thì bãi quan, nhẹ hơn xíu nữa thì bãi quan có trả phí.

Nguyên Hòa Đế tỏ vẻ, hắn vẫn rất nhân từ, bộ phận chính thì giữ lại, đám bạc rải rác này thì không cần so đo.

Rửa sạch một hồi sâu mọt triều đình, Hàn Lâm Viên có giống tốt nhưng không dùng tới, cuối cùng có cơ hội.

Một phần Lâm Tô bây giờ là chưởng quản Lại Bộ, quan viên điều động do cô định đoạt, cho nên mượn cơ hội này xếp vào người của mình.

Tuy chỉ là quan chức dưới tam phẩm, nhưng sau này phát triển, lực lượng này không thể khinh thường.

Lâm Tô giống như cây đại thụ, đưa rễ đóng chặt mỗi góc ở triều đình, căn cơ ổn định, không thể lay chuyển.

Chờ đến khi Nguyên Hòa Đế tẩy rửa xong, "thực nghiệm" của Lâm Tô đã đến lúc xuất ra, cuối cùng cũng có kết quả..