Chiếc taxi chạy được không bao xa, thì bác tài bắt đầu khơi chuyện tạo thêm bầu không khí:
"Cô đến ngoại ô chơi sao??".
"À, vâng!! Anh chạy ra khỏi thành phố này là được!".
...
Anh ta không nói gì trực tiếp đạp mạnh chân ga. Đường đi cũng dần thay đổi, rẻ vào đường hẻm nhỏ tách biệt với thành phố.
Chạy càng ngày nhanh nhưng mãi không thấy ánh đèn của nhà dân nào, Liên Kiều bắt đầu nhận ra, có gì đó không đúng:
"Anh muốn đưa tôi đi đâu??".
"Có người cần tìm cô!!".
"Thả tôi xuống...!!".
Liên Kiều cố gắng cạy mở cửa xe nhưng hắn ta đã khóa từ lâu. Chưa đầy một phút, xe dừng lại trong một xưởng cơ khí bỏ hoang ngoài bìa rừng.
Nơi này vừa u ám vừa đáng sợ khiến cho Liên Kiều có phần e dè. Cô bị ném xuống xe một cách thô bạo. Bản thân cũng muốn xem xem người đứng sau tất cả vụ này là ai.
"Lâm Liên Kiều!! Cô vẫn khỏe chứ??".
"Bước ra đây đi!!".
Trong góc tối, ba người đứng yên lặng từ lâu bước ra. Đó là ba trong số những cô nữ sinh lúc sáng bắt nạt Liên Kiều. Cô cũng không mấy sợ hãi mĩm cười:
"Các cô muốn gì?? Nói thẳng luôn đi!!".
"Con nhỏ này láo vậy?? Bọn tao muốn mày ly hôn với học trưởng Vũ của bọn tao!!".
"Ừm...!! Chắc là hong được rồi đó!!".
"Mày!!?".
"Đó là do hắn, không phải tôi!! Vậy nhé, chào!!".
Cô nhanh chân bước nhanh về phía cổng ra. Cứ tưởng bọn họ sẽ bỏ qua cho nữ phụ nhỏ bé như mình. Nhưng đời nó không có như ta nghĩ.
Bốn tên cao to đen hôi chặn đường đẩy ngã Liên Kiều xuống đất:
"Đi đâu vậy cô em!! Để bọn anh chơi với em nha!!".
"Dựa vào bốn đứa mày à??".
Ba đứa nữ sinh kia tuy là cầm đầu nhưng lại nấp sau một góc chỉ tay cảnh cáo:
"Nó biết võ, đánh bọn em gãy tay đấy Anh Hào!!".
Thì ra, bốn tên này là người yêu của ba con bé đó. Liên Kiều chầm chậm đứng dậy, phủi phủi ít bụi bẩn trên chân váy của mình, khinh bỉ xoa xoa nắm đấm:
"Giỏi thì bá vào đây mà cắn!!".
"Ha...!! Vì em là con gái, nên bọn anh sẽ nhẹ tay thôi!!".
Tên Anh Hào đó cử một người lên trước. Tên này cơ bắp rắn rỏi. Nhìn sơ qua chắn chắn không tầm thường. Liên Kiều thủ chắc tấn, tay nắm chặt, ánh mắt kiên định, chủ động tấn công.
Hắn ta có vẻ rất khinh thường cô, một nữ nhân thì làm được gì. Nhưng thực lực của Liên Kiều đâu phải chỉ được đánh giá bằng mắt. Từng chiêu thức cô tung ra đều đánh tới điểm chí mạng.
Thế thượng phong nhanh chóng giành lấy. Đạp một đạp khiến hắn lăn tròn trên nền đất. Hai tên kia thấy vậy thì cùng lúc nhảy vào tấn công. Kết quả càng thảm hại hơn tên đầu tiên.
Trước mắt chỉ còn lại một người được xưng là Anh Hào. Trông có vẻ rất anh tú nhưng ỷ đông hiếp yếu, thì có đẹp đến đâu nhân cách cũng thối nát mà thôi. Hắn chỉ mĩm cười nhạt nhìn cô:
"Em có vẻ khá quá nhỉ?? Có cần tôi bổ túc cho em một khóa không??".
"Đánh thắng tôi rồi nói tiếp!!".
Liên Kiều vung nắm đấm, Anh Hào liên tục đỡ được, linh hoạt né được tất cả đòn đánh của cô. Lòng bắt đầu hoảng loạn khiến cô mất tập trung:
"Nguy rồi, hắn biết được chiêu thức của mình!!".
"Nè cô em!! Đánh nay mà nghĩ đi đâu đấy!!".
"Ha...!!".
Kéo dài cả năm phút, cả hai cân tài cân sức không phân thắng bại. Tuy có chút hèn hạ nhưng người con gái như Liên Kiều khiến Anh Hào cảm thấy hứng thú:
"Em thú vị lắm!! Làm người yêu anh đi!!".
"Còn lâu, mơ đi!!".
Cô lao đến muốn tiếp tục phân thắng bại thì một khúc gỗ đập thẳng vào đầu của Liên Kiều. Hình ảnh trước mắt cô nhòe đi, màu đỏ tươi của máu chảy ròng ròng xuống cằm:
"Tôi...!!".
Ngất lịm xuống nền đất, máu chảy dài trên sàn nhà. Ba cô ả kia thấy mình lỡ tay gây ra tội giết người thì hốt hoảng nắm lấy tay của Anh Hào cầu xin:
"Anh Hào!! Cứu bọn em đi!! Bọn em không muốn đi tù...!!".
"Tôi có cho phép các cô động tay động chân chưa??".
"Anh Hào, em là bạn gái của anh mà!! Anh phải bao dung cho em chứ?".
"Chiatay đi!! Loại người như cô tôi chơi chán rồi!!".
"Hào...!! Hào...!!".
Lúc này định vị IOS của Đắc Vũ đã tìm đến nơi. Anh bước xuống xe sốt sắn bế Liên Kiều lên ôm vào lòng đau đớn. Máu cứ không ngừng chảy ra, Đắc Vũ hoảng loạn:
"Chú Quản!! Gọi cứu thương đến ngay!!".
"Dạ!!".
Nhìn thấy người quen cũ, Anh Hào không mấy gì mừng rỡ mà chào hỏi cho có:
"Lâu rồi không gặp!? Cứ tưởng cậu chết rồi chứ!!".
"Đừng để tôi biết chuyện này có anh nhúng tay vào!?".
"Ừm...!! Tôi cũng có một chút!! Bọn họ, tùy anh xử trí!!".
"Không cần, tự xử đi, bẩn tay tôi!!".
"Bye...!!".
Hai người họ dường như có mối thù nào đó nhưng không nỡ cấu xé nhau. Liên Kiều lờ mờ nghe được gì đó nhưng không để tâm mà thiếp đi.
Đợi lúc cô tỉnh lại, thì đã là ngày hôm sau rồi. Đầu bị băng bó khá nhiều. Vừa mở mắt thì tiếng gọi quen thuộc của Đắc Vũ đã khiến cô tĩnh lại:
"Em không sao chứ Liên Kiều...!!".
"À...ừm...tôi khát nước!!".
"Uống đi!!".
"Cám ơn!!".
Liên Kiều có hơi đề phòng, sao tính cách của anh ta lại thay đổi nữa rồi. Không lẽ mỗi lần cô suýt chết thì nhân cách của bọn họ sẽ tráo với nhau sao?. Nhận định đó vẫn còn là một ẩn số.
Đắc Vũ tuy dịu dàng nhưng cũng rất lạnh lùng. Bón nước cho cô xong thì mặt lại không cảm xúc khoát áo lên:
"Em nghĩ ngơi đi!! Cần gì thì gọi người giúp!! Bệnh viện này là của chúng ta!?".
"Anh đừng nói với tôi, anh lại mua bứt bênh viện này nữa nhá??".
....
Không thèm trả lời mà xách điện thoại rời đi. Lòng Liên Kiều có chút rung động, thương xót cho anh ta. Cha mẹ mất sớm còn bị nhà nữ phụ độc ác cướp mất một nữa gia sản, phải giành lại chắc trong lòng cũng không vui vẻ gì.