Ôn Nhu nằm trên bàn phẫu thuật tay nắm chặt tay của Đắc Vũ run sợ:
"Anh Vũ, mọi thứ sẽ ổn chứ?".
"Sẽ ổn".
"Làm như vậy Kiều sẽ....Có tàn nhẫn quá không?".
"Là cô ta nợ em đôi mắt, có nợ thì phải trả!!!".
Ca phẫu thuật kéo dài 8 tiếng đồng hồ, nhìn lượng máu mà Liên Kiều mất khiến ai cũng phải rùng mình. Không ai dám lên tiếng bảo vệ cô. Cuối cùng đôi mắt đã được đưa sang Ôn Nhu.
Liên Kiều nằm đó, người cứng đờ như khúc gỗ. Đắc Vũ khẽ cau mài hỏi bác sĩ:
"Cô ta ổn chứ?".
"Vẫn ổn, chỉ là nếu sau khi tỉnh lại không nhìn thấy ánh sáng sẽ bị hoãn loạn một thời gian ngắn!!".
"Bao lâu?".
"Tầm vài tuần, nhưng nếu nặng có thể gây dư chấn tâm lý sau này!!".
Đắc Vũ do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định giữ Liên Kiều ở lại. Sắp xếp cho cô ở một căn biệt thự nhỏ nằm ven biển. Tất nhiên anh ta cũng giấu nhẹm với Ôn Nhu chuyện này.
Ngày hôm sau, Ôn Nhu được tháo băng mắt, cô ta đưa ánh mắt nhìn xung quanh. Người lần mò ánh sáng trong đêm tối, kẻ lại mượn nhờ mắt ngắm bình minh. Cô ta vui mừng chạy đến ôm lấy Đắc Vũ:
"Em nhìn thấy được anh rồi!!".
"Ôn Nhu, ngoan lắm!!".
"Em đã đợi ngày này ba năm rồi, em yêu anh!!".
Ôn Nhu tiến đến, muốn hôn vào môi của Đắc Vũ, nhưng anh lại né tránh một cách bất thường. Giả bộ nghe điện thoại rồi rời đi nhanh chóng,.Ôn Nhu chết lặng tại chỗ, chỉ kịp mĩm cười tiễn anh ra cửa:
"Anh đi cẩn thận nha Vũ!!".
"Ừm!!Về ăn cơm với em sau nhé!!!".
Bóng xe của Đắc Vũ rời đi. Cơn thịnh nộ của cô ta mới bắt đầu bộc phát. Ôn Nhu hiền lành yếu đuối đã biến mất, cô ta gạt đỗ hết những món đồ thủy tinh trên bàn:
" Lâm Liên Kiều!! Cô là cái thá gì chứ??".
"Thiếu Phu Nhân bớt giận!!".
Đắc Phàm đứng một bên tay châm nhẹ điếu thuốc. Hít một hơi thật dài rồi phả khói vào mặt của Ôn Nhu. Kì lạ thay, người như Ôn Nhu không hề cảm thấy khó chịu mà còn rất hưởng thụ:
"Mùi Valoin Loại mới à?".
"Đánh hơi thính đấy, em yêu!!".
"Ngậm miệng lại đi, đây không phải cái tầng hầm hôi hám đó mà muốn gọi gì thì gọi!!".
"Anh chỉ gọi đúng thôi mà!!".
Anh ta không hề kiên dè mà ôm chặt lấy eo của Ôn Nhu. Động tác trông rất dứt khoát tức có nghĩa họ vụn trộm không phải ngày một ngày hai. Anh ta thỏ thẻ vào tai cô:
"Kế hoạch của chúng ta coi như thành công một nữa rồi!!".
"Tôi có lại đôi mắt và Anh Vũ, Anh có được tài sản Đinh Gia. Nhưng giao kèo hợp đồng là 700 triệu đô tôi cần tiền trước!!".
"Sao mà quay mặt lẹ vậy? Chúng ta còn hứng thú với nhanh mà nhỉ?".
Đắc Phàm thuận tay kéo dây áo của Ôn Nhu xuống. Trước mặt biết bao nhiêu người không kiên dè mà bế cô ta lên phòng mây mưa. Đám người hầu có đôi lần muốn mở miệng nhưng chưa kịp hé môi thì đã bị thủ tiêu sạch sẽ.
Vì không an tâm Ôn Nhu ở nhà, nên Đắc Vũ đã bật camera quan sát hết tất cả ngóc ngách. Trên xe, Quản Gia có chuyện nên đã hỏi anh:
"Thiếu Gia!! Mỗi lần cậu Phàm đến thì camera trong nhà đều bị nhiễu sóng một cách lại thường và không thấy cô Nhu đâu nữa!!".
"Vậy sao?!".
"Cậu có cần tôi...".
"Âm thầm điều tra họ, Anh ta đưa Ôn Nhu quay về, chắc chắn không chỉ đơn giản để tôi đền ơn cô ấy!!!".
"Vâng thưa Thiếu Gia!!".
"Kiều!! Em ấy sao rồi?".
"Cô Kiều đã tỉnh dậy từ hôm qua, nhưng không có dấu hiệu loạn thần. Chỉ là luôn im lặng, không muốn trò chuyện với ai!!".