“Giúp đỡ gì chứ, đây chính là công việc.” Chị Từ chuyển cho Khúc Thanh Thanh sáu trăm đồng, nhanh chóng mở màn hình điện thoại di động của Khúc Thanh Thanh, giúp Khúc Thanh Thanh nhận tiền, nói tiếp: “Khúc tiểu thư, chị có việc bận rồi, sau này chúng ta lại gặp.”
Không đợi Khúc Thanh Thanh nói chuyện, Chị Từ rời đi.
Khúc Thanh Thanh đứng tại chỗ.
Cúi đầu nhìn thấy trong ví WeChat xuất hiện dòng chữ “600.00”.
Đây, đây có phải là bạc không?
Ồ không, đó là tiền.
Cô kiếm được tiền rồi ư?
Cô kiếm được tiền rồi!
Cô thực sự kiếm được tiền!
Cô thực sự kiếm tiền từ công việc của mình!
Vừa mới tiêu hóa được thông tin của thời đại này, nảy sinh ý tưởng làm phụ nữ chuyên nghiệp, bởi vậy nội tâm Khúc Thanh Thanh sinh ra sự thấp thỏm và sợ hãi, không nghĩ tới hôm nay đã kiếm được sáu trăm đồng.
Sáu trăm đồng đó.
Không nhiều lắm.
Nhưng nó có rất nhiều ý nghĩa.
Khúc Thanh Thanh rất phấn khích.
Điều này so với năm đó cô được thăng lên Khúc phi nương nương còn kích động hơn.
Đúng lúc này điện thoại di động vang lên, là nhà họ Phó gọi tới.
Ở đầu kia vang lên giọng nói của bảo mẫu: “Phu nhân.”
“Dì Lý.” Âm thanh Khúc Thanh Thanh vui vẻ.
Bảo mẫu hỏi ở phía bên kia: “Phu nhân, cơm trưa cô có về nhà không phu nhân?”
“Hả?” Khúc Thanh Thanh một đường đi dạo nhìn khắp nơi, vẫn không chú ý thời gian, cũng không cảm thấy thời gian trôi qua nhanh, kinh ngạc hỏi: “Hiện tại đã là buổi trưa sao?”
“Không phải, mới qua mười giờ, là tôi chuẩn bị nấu cơm, nếu phu nhân trở về, thì tôi sẽ làm thêm chút thức ăn phu nhân thích ăn.”
“Cám ơn dì Lý, hôm nay ăn cơm lúc mấy giờ?” Khúc Thanh Thanh lại hỏi.
“Mười hai giờ, phu nhân, cô muốn trở về ăn cơm sao?”
Khúc Thanh Thanh do dự, hỏi: “Ông nội đều ở nhà ạ?”
“Ông chủ và Bì Bì, Đường Đường đều đang ở trong viện ngắm hoa, buổi chiều Phó tiên sinh sẽ về.”
“Phó tiên sinh về ư?” Khúc Thanh Thanh kinh ngạc đặt câu hỏi, cô nhớ rõ Phó Thương Niên từ trước đến nay đi sớm sớm về khuya: “Buổi chiều anh ấy trở về làm gì?”