Đồng ý chị Từ, Khúc Thanh Thanh ra khỏi văn phòng, mỉm cười chào hỏi đồng nghiệp mới, sau đó đi ra khỏi đoàn làm phim, rời khỏi rạp chiếu phim.
Cô không đi tàu điện ngầm hay xe buýt.
Nhìn qua cửa sổ xe để xem phong cảnh và con người khác nhau, không thể không nhìn vào kịch bản và thẻ làm việc trong tay, kích động, vui vẻ và tự tin.
Cô có một công việc.
Cô có thể kiếm tiền.
Cô cũng trở thành một phụ nữ độc lập.
Cảm giác không cần phải gắn bó với người khác đúng là tuyệt.
Khóe miệng cô mang theo ý cười.
Một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, các tòa nhà cao tầng, người đi bộ, vành đai cây xanh ngay cả đèn giao thông là đẹp như vậy.
Loại tốt đẹp này vẫn tiếp tục kéo dài đến nhà họ Phó.
“Mợ ơi!” Bì Bì, Đường Đường vừa thấy Khúc Thanh Thanh vào sân liền chạy tới hô.
“Mợ đây!” Khúc Thanh Thanh đáp một tiếng.
“Mợ ơi, mợ đi đâu vậy? Sao lại về muộn như vậy?” Bì Bì trông rất nghiêm túc, nói, “Trời đã tối rồi đó mợ.”
“Thấy rồi.” Khúc Thanh Thanh cũng mang theo giọng điệu “rồi đó.”
“Vậy sao mợ lại về trễ như vậy?”
“Bởi vì mợ đang làm việc.”
“Thanh Thanh, cháu đi làm việc à?” Không đợi Bì Bì hỏi thêm, ông Phó ngồi trong sân nhìn Bì Bì, Đường Đường chơi đùa kinh ngạc hỏi.
Khúc Thanh Thanh lúc này mới nhìn về phía Ông Phó nói: “Đúng vậy, ông nội.”
Ông Phó hỏi: “Làm việc ở đâu?”
“Tạm thời ở thành phố điện ảnh Nam Châu.”
Bộ phim truyền hình “Thập Lý Trường Ca” này được quay tại thành phố điện ảnh Và Truyền hình Nam Châu, cô làm việc ở thành phố điện ảnh Và Truyền hình Nam Châu, quay đầu lại nhận kịch bản khác, nếu đi nơi khác, cô cũng phải đi theo.
Ông Phó hỏi: “Làm diễn viên à?”
“Không phải, là thầy đạo cụ.”
“Thầy đạo cụ?” Ông Phó suy nghĩ một chút, nói: “Ông nhớ là cháu đang học diễn xuất tại học viện điện ảnh có phải không?”
“Vâng. Nhưng diễn xuất của cháu không tốt, cháu cũng không thích lắm.” Khúc Thanh Thanh rất chân thành nói: “Bây giờ cháu chỉ là làm một số trang phục cho dòng phim cổ trang.”
“Thích không?” Ông Phó hỏi.
“Thích.” Khúc Thanh Thanh nở nụ cười, trong nụ cười là một tiểu bối thành khẩn với trưởng bối.