Đột nhiên vang lên một giọng nói non nớt: “Á! Quỷ quỷ!”
Tiếng cười nói đột nhiên dừng lại.
Tất cả mọi người trong phòng khách đồng loạt nhìn qua.
“Cô gái ở sảnh chính kia là ai?”
“Bà không biết à? Vợ của Thương Niên đấy, tên là Khúc Thanh Thanh.”
“Hả, sao cô ta lại ăn mặc như vậy?”
“Đây là phong cách của cô ta.”
“Khó trách bé con sẽ gọi là quỷ.”
“Nghe nói tính nết rất xấu đấy.”
“Làm việc cực kỳ không có chừng mực không lễ phép.”
“Nhìn ra rồi, chúng ta đừng chọc cô ta.”
“Cô ta sẽ không ầm ĩ gây chuyện ở chỗ này chứ?”
“Tôi sợ cô ta đánh Bì Bì.”
“...”
Những lời xì xào bàn tán của đám người trong phòng khách, đều rơi vào trong tai Khúc Thanh Thanh.
Cô biết thanh danh của nguyên chủ không tốt.
Nhưng không nghĩ tới thanh danh lại kém đến trình độ này.
Nghi ngờ cô sẽ gây rối trước công chúng, nghi ngờ cô sẽ đánh Bì Bì à?
Bì Bì là ai?
Có phải là cậu bé vừa gọi cô là “quỷ” không?
Khúc Thanh Thanh quay đầu nhìn về phía phòng khách.
Nhìn thấy một cậu bé ngồi trên bậc thềm phòng khách, khoảng ba tuổi, trắng trẻo mềm mại, rất đẹp, trong tay ôm bóng rổ nhỏ nhìn thẳng về phía cô, giống như người phía sau đều là chỗ dựa vững chắc của cậu bé, nhìn qua đúng là không hề sợ hãi cô.
“Bạn nhỏ à, chị không phải quỷ.” Khúc Thanh Thanh nhẹ nhàng nói.
“Là quỷ!” Cậu bé tuy sợ hãi, nhưng khí thế không kém.
“Chị thật sự không phải, em nghe này, âm thanh của chị hay như vậy, giống quỷ sao?”
Cậu bé lắng nghe, do dự hỏi, “Vậy chị là ai?”
“Chị là diễn viên.” Nguyên chủ là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành diễn xuất.
“Diễn viên?”
“Đúng.” Khúc Thanh Thanh gật đầu hỏi: “Em có biết diễn viên là gì không?”
“Em biết!” Cậu bé nói to.
“Giỏi như vậy sao? Vậy em nói xem diễn viên là gì.”
“Diễn viên là người đóng vai Ottoman và Sói Xám!”
“Đúng vậy, thật thông minh!”
Khúc Thanh Thanh biết trang điểm của mình khoa trương, không thích hợp mỉm cười, cô cố gắng làm cho giọng nói dịu dàng và có cảm xúc, nói: “Chị là diễn viên, phải đóng vai người khác, cho nên mới hóa trang đáng sợ như này.”