Cái chai bay theo hình vòng cung, Lâm Dũng vừa nhặt xong rác liền thấy được.
Ước tính rằng cái chai sẽ không vào thùng rác. Ông vội vàng đưa tay ra muốn bắt lấy.
Đáng tiếc là chậm một bước, cái chai đập vào cạnh thùng rác, phát ra một tiếng phịch.
Lâm Dũng bắt hụt nên nó rơi xuống đất, bởi vì nắp chai không đóng chặt nên nước còn lại cũng đổ ra ướt đầy đất.
Ông ngơ ngác một chút nhưng cũng không nói gì, xoay người nhặt bình lên, về phần mặt đất bị ướt cũng không cần phải để ý tới, thời tiết nóng bức thế này một hồi nữa sẽ khô, chỉ là mặt đất sạch sẽ lại có một vũng nước nhỏ, nhìn qua thì có chút chướng mắt.
Lúc này tiếng còi xe phía sau lưng truyền đến.
Một người đàn ông từ ghế lái thò đầu ra hối thúc: - "Lâm Dũng à rác đã dọn xong chưa? xong rồi thì mau tranh thủ thời gian, tôi đang gấp đấy".
Có lẽ là chờ quá lâu nên giọng điệu của người đàn ông có chút nóng nảy.
Lâm Dũng vội vàng xoay người, trên gương mặt đôn hậu nở một nụ cười, nói: - "Tới ngay đây, tới ngay đây".
Ông vội vàng đem túi rác đầy buộc thật chặt, kéo túi rác đi về hướng xe rác.
Nhìn kỹ thì chân Lâm Dũng có chút khập khiễng, lúc đi dường như có chút nhấp nhô, còn kéo lê một chút, so với người bình thường cũng chậm hơn.
Cái này cũng không do chuyện gì ngoài ý muốn mà đã có từ lúc ông ra đời.
Chân phải của ông bị teo bẩm sinh không có cách nào chữa trị mà cũng không có tiền để trị, may thay không phải trường hợp đặt biệt nghiêm trọng, không đến nổi không thể đi được nhưng bị thọt thì chắc chắn có.
Cũng vì chân bị thọt mà rất nhiều nơi làm việc không nhận ông, họ cảm thấy ảnh hưởng đến hình ảnh chỗ làm của mình. Mà bản thân ông cũng không có đi học, nên càng không kiếm được công việc tốt.
Thời điểm mang theo con gái nhỏ đến thành phố xa lạ này là do Lâm Dũng đi công trường chuyển gạch, khi đó ông vì nuôi con mà làm việc không biết ngày đêm, thời gian đó cũng kiếm được nhiều tiền một chút nhưng lại mệt mỏi quá độ, về sau không may bị cục gạch đập vào eo.
Lúc ấy ông đã bị thương tổn tới xương sống nhưng ông sợ phải tốn tiền, vì là không phải quá nghiêm trọng nên cũng không nằm viện trị liệu nhưng sau này này thỉnh thoảng lại tái phát, đau đến độ trong thời gian dài không thể cúi người được.
Về sau không còn cách nào chuyển gạch nữa liền chuyển qua làm công nhân vệ sinh sống qua ngày, cứ như vậy mà trôi qua nhiều năm, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
"Nhanh lên".
"Đến rồi, đến rồi". - Lâm Dũng bước vội mấy bước đến đằng sau xe rác.
Đằng sau xe đã chất đầy rác, số rác còn lại chỉ có thể để chồng lên.
Lâm Dũng lê đôi chân thọt kéo bao rác, cuối cùng lôi mấy bao rác lớn lên xe, lúc xuống xe nghiễm nhiên cũng bị ám mùi hôi.
Thời điểm ông kéo bao rác lên xe, ở bên đường có một cặp tình nhân đi ngang qua.
Ngửi được mùi rác hôi thối liền bịt kín mặt mũi.
Cô gái trẻ tuổi cau mày, trực tiếp phun kẹo cao su đang nhai trên miệng nhổ xuống đất.
Cô lôi kéo tay áo ban trai, nói: - "Thúi chết mất, chúng ta đi nhanh đi, em sắp bị hôi chết rồi".
"Ừm, chúng ta đi nhanh thôi".
Hai người ôm nhau bước nhanh rời đi, để lại miếng kẹo cao su dính trên mặt đất.
Lâm Dũng đem tất cả rác kéo lên xe, sau khi xe rác lái đi trở về mới phát hiện trên mặt đất có một miếng kẹo cao su.