Tần Lão phu nhân thấy thân hình nhỏ bé run rẩy của cô mà hiện lên ánh mắt thương xót " người ta đều đồn đại rằng tứ tiểu thư Hoàng Quốc Công vừa xấu xí vừa cay độc nên không đem ra ngoài, xem ra...haizzzzz "
Tần lão phu nhân đỡ lấy hai tay cô, giọng nói dịu dàng lên tiếng:
- Đứng lên đi đứa nhỏ ngốc, ta thấy viện tử của con cũng khá đơn sơ, mộc mạc, con thích yên tĩnh sao.
Hoàng lão phu nhân lúc này đã tái mặt, chỉ sợ bại lộ chuyện trong nhà, cô lại dịu dàng lễ phép lên tiếng:
- Viện tử của con tuy nhỏ hơn mấy tỉ muội, nhưng là con muốn thế, con từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, lại thích an tĩnh nên cha sắp xếp cho con viện này, tuy xa một chút nhưng lại mộc mạc yên tĩnh, đối với con mà nói thì lại vô cùng hài lòng.
- Lão thân gia, bà có một tứ nha đầu thật biết cách ăn nói nha, tuy dung nhan chưa bao giờ lộ diện nhưng qua cách nói này là biết một người tri thư đạt lí rồi.
Bỗng nhiên, Kim Liên quỳ xuống khóc lóc:
- Tổ mẫu, cô ta ăn trộm trâm ngọc của con, tứ muội nếu thích thì nói với ta, ta có thể tặng cho muội, tại sao muội lại làm thế chứ. Con cũng chỉ là nhất thời tức giận nên mới đánh muội ấy mà thôi, con không cố ý đâu.
Kim Liên cũng có vài phần tư sắc nên khi khoac trông cũng diễm lệ hơn, khiến cho ai nhìn cũng mủn lòng. A Man thấy Kim Liên nói thế liền quỳ xuống dập đầu:. truyện đam mỹ
- Không có, lão phu nhân thực sự không có, một tuần trước, nhị tiểu thư...
- A Man
Cô nhìn A Man khẽ lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ cất lên kèm thêm chút yếu ớt:
- Tổ mẫu, con có thể....
- Tổ mẫu, muốn biết muội ấy có lấy hay không thì tra phòng là được mà, nếu muội ấy có lấy thì con tặng cho muội ấy, con....
- Nhị tỉ, hôm nay Tần lão phu nhân tới chơi sao tỉ lại....
- Được rồi - cô thở hắt ra một hơi - tổ mẫu nếu người của tỉ ấy không tra ra được xin người làm chủ cho con.
Tần lão phu nhân cũng nhíu mày lên tiếng:
- Được, nếu tra không có ta cùng lão muội sẽ làm chủ cho con.
- Đa tạ Tần lão phu nhân, tổ mẫu, để cho công bằng xin Lưu ma ma vào lục soát.
- Lưu ma ma, bà vào đi, tìm xem có cây trâm ngọc bích của nhị tiểu thư không?
Lão phu nhân nghiêm nghị đứng đó, ra lệnh cho Lưu ma ma vào lục soát. Vì cơn đau mà thân hình mảnh mai của cô cứ bất giác run lên nghiêng ngả. Cô cố gắng siết chặt lấy tay A Man cố gắng đứng vững, thấy tình cảnh ấy Tần lão phu nhân cũng không kiềm được mà sai người lấy cho cô một chiếc ghế và sai mời đại phu.
- Đa tạ Tần lão phu nhân đã hậu ái.
Một lúc sau, Lưu ma ma bước ra ngoài cầm theo một hộp trang sức nhỏ. Kim Liên nở ra một nụ cười đắc ý, dường như cô ả nghĩ rằng mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của ả.
- Hai vị chủ tử, đã lục soát kĩ càng tìm thấy một hộp trang sức nhỏ trong hộc bàn.
Kim Liên nhanh chóng đứng dậy, giọng điệu ủy khuất mà lên tiếng:
- Muội muội, tang chứng vật chứng đầy đủ, nếu như muội có thiếu thốn có thể nói với tỉ, tỉ có thể...
- Nhị tiểu thư, lão còn chưa nói xong.
Lưu ma ma lên tiếng, cung kính cầm chiếc hộp nhỏ đưa lên cho lão phu nhân xem:
- Ngoài những trang sức này, nô tì không hề tìm thấy bất kì một thứ gì làm bằng ngọc bích cả, có lẽ lần này nhị tiểu thư đã lầm rồi chăng.
- Không thể nào, rõ ràng....
- Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà, người sao thế tiểu thư.
A Man thấy cô ngất đi sợ hãi lay người cô, đôi chân khụy xuống quỳ lậy lão phu nhân:
- Lão phu nhân, tiểu thư ngất rồi, xin người cho mời đại phu, dù sao tiểu thư cũng là cháu của người... nô tì....
- Đại phu đến rồi, đến rồi
Vị đại phu trông đã nhiều tuổi, phúc hậu hiền từ, nhìn thấy trạng thái của cô mà nổi giận sai người nhanh chóng đưa cô vào trong. Sau khi kiểm tra một loạt thì dặn dò nô tì đi sắc thuốc rồi bước ra ngoài.
- Tần lão phu nhân vẫn khỏe chứ.
- Lão vẫn khỏe, An lão thái gia vẫn sung sức như ngày nào, tình hình của đứa trẻ đó....
- Vị tiểu thư này không chỉ bị tổn thương nghiêm trong phần bên ngoài mà còn ảnh hưởng đến tinh thần bên trong. Những vết thương trên lưng vết cũ chồng lên vết mới, những vết sẹo trông thật thương, cô ấy bị suy nhược nghiêm trọng, hơn nữa....
- Ông nói linh tinh gì thế?
Kim Liên chột dạ hét lên:
- Ta là lần đầu tiên phạt muội ấy, sao có thể có vết thương cũ chứ, ông nói xằng bậy, ông....
- An lão là thái y trong cung, há cho con có thể nói xằng nói bậy, con quỳ xuống cho ta.
Kim Liên nét mặt sợ hãi quỳ rạp xuống, tuy rằng những tỉ muội khác cũng bắt nạt cô nhưng họ đều kiêng kị không xuống tay với cô. Còn ả dựa vào mẹ được phụ thân sủng ái, bản thân được yêu chiều, dưới trưởng tỉ chưa có ai ngang được với ả nên lộng hành, mỗi lần đánh đều cho người canh chừng không để chuyện này lọt ra ngoài nên không có ai hay mà cho dù có họ cũng chẳng dám nói.
An Lão nhìn cô gái đang quỳ dưới đất thì nhăn mặt, cây roi để ngang eo làm ông chướng mắt:
- Hoàng lão phu nhân, bà quả là phước đức khi có một đứa cháu mặt người dạ thú, khuôn mặt đẹp như thế mà lại đánh người ta thành thế kia, làm xong còn không dám nhận. Những vết thương ấy nào có phải vũ khí khác gây ra, nhìn qua thì chắc chắn nó từ roi da ngựa ngang hông của cô ta rồi.
- Thứ cho lão già tôi lắm lời, tôi thấy cô gái trong phòng cứ thế này thì dăm bữa nửa tháng cũng nằm trong quan mà thôi.
Cô nằm trong phòng đã tỉnh từ lâu nhưng vẫn nằm đó, ở trong không gian thông qua màn hình mà xem kịch, Miêu Miêu cũng được dịp mà cười nắc nẻ:
- Ôi trời, trước khi biện minh cô ta phải dấu hung khí đi chứ, sao có thể để vũ khí bên người mà phủ định như không vậy.
- Cô ta sai ở điểm đó, vả lại ngươi nên hiểu Tần lão phu nhân làm chủ cho ta là bởi vì dù sao ta cũng là cháu đàng ngoại của bà. Ngoại tổ mẫu của ta và bà ấy là chị em, mẹ ta gọi bà ấy là dì vậy ngươi nói xem, cháu của mình bị đánh ngay trước mặt chẳng phải cũng chả coi bà ấy ra gì sao.
- Nên từ đầu cô không công lược tổ mẫu của mình mà là bà ấy sao.
- Ngoại tổ mẫu mất sớm, bà ấy và ngoại tổ mẫu là tỉ muội tình thâm, mẹ ta cũng do một tay bà ấy nuôi lớn, ngươi nghĩ xem thế nào.