Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 221: Công Chúa Đọc Tâm 9





(9)
Màn đêm buông xuống, Chu Cảnh Đế đã tỉnh, có lẽ là được chăm sóc cẩn thận, cơ thể chuyển biến tốt, thời gian tỉnh lại sớm hơn mọi người nghĩ rất nhiều.

Cả Thẩm Tín lẫn Chu Hoài đều thở phào nhẹ nhõm, bệ hạ không có việc gì, mới là kết quả tốt nhất.

Chu Cảnh Đế tỉnh lại, nhìn thấy những người đang có mặt trong điện, cũng đại khái đoán được tình huống, ánh mắt nhìn Cẩm Vinh lộ ra vui mừng, "Con vất vả rồi."
Cẩm Vinh lắc lắc đầu, cô cũng đâu có làm chuyện gì, bất quá nói nói mấy câu, cô đưa tay trả lại kim lệnh, Chu Cảnh đế lại vẫy vẫy tay, "Từ giờ con tiếp tục cầm đi."
Thẩm Tín trong lòng cả kinh, nhưng vẫn cúi đầu không dám nhiều lời, chỉ nghe thấy Cửu công chúa cực kỳ bình tĩnh nói, "Vậy được, con tạm thời giúp phụ hoàng bảo quản thứ này."
Thẩm Tín không hiểu rốt cục Chu Cảnh Đế cùng Cửu công chúa có ý định gì, phải nói không hổ là cha con sao? Còn có thể đối xử với kim lệnh nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, phải biết trước nay chỉ có đế vương và thái tử mới có thể chạm tay đến kim lệnh.

Chu Cảnh Đế không còn hôn mê, nhưng hiện tại tinh thần không được tốt, uống thuốc xong liền tiếp tục nghỉ ngơi.

Cẩm Vinh cũng trở về Vĩnh Ninh Cung, phụ hoàng đã tỉnh, những chuyện khác không cần cô nữa.

Tuy nhiên ngày thứ hai lại không nhẹ nhàng như vậy.

Cửa cung mở, chuyện xảy ra chạng vạng ngày hôm qua tự nhiên cũng bị phát tán, chúng hoàng tử mới biết được, nguyên lai người trong cung đều đã bị Kim Đốc Vệ bắt đi, mà người ra lệnh lại là Cửu công chúa.

Lục hoàng tử lấy danh nghĩa tới Vĩnh Ninh Cung bái kiến mẫu phi, tìm được Cẩm Vinh, vừa kinh vừa giận, "Tiểu Cửu, ta không ngờ lá gan muội cư nhiên lớn như vậy."
Cẩm Vinh hơi nhướng mày, "Muội chỉ hành sự theo ý chỉ của phụ hoàng mà thôi."
Lục hoàng tử tuy có chút do dự, lại cũng tin hơn phân nửa,
【 Tiểu Cửu nói cũng đúng, rốt cuộc muội ấy cũng không có khả năng phát hiện thám tử trong cung, trừ bỏ phụ hoàng, còn ai có năng lực làm như vậy.



【 xem ra phụ hoàng không có việc gì.


Ánh mắt Lục hoàng tử lại khôi phục vẻ ôn hòa, mang theo một chút bất đắc dĩ nói, "Tiểu Cửu, muội có biết lần này mọi chuyện nghiêm trọng đến mức nào không, đám người đại ca khó tránh mà ghi hận với muội."
Nghĩ lại, lần này tổn thất không chỉ có một mình Lục hoàng tử, mà còn có đám người Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử Ngũ hoàng tử, thậm chí tổn thất so với hắn còn nhiều hơn vài phần, rốt cuộc người của hắn phần lớn là ở bên ngoài, nghĩ lại cũng không đáng tiếc.

"Muội có biết những cung nhân đó hiện tại ở đâu hay không?" Lục hoàng tử hỏi dò,
Cẩm Vinh nhìn chăm chú vào mắt Lục hoàng tử, cười cười, "Đều ở chỗ Kim Đốc Vệ kia."
Lục hoàng tử hơi nhíu nhíu mày, đã rơi vào tay Kim Đốc Vệ, không biết có thể lộ ra kẻ đứng sau là hắn hay không, nghĩ vậy, Lục hoàng tử cũng không rảnh nói chuyện với Cẩm Vinh mãi, nói nói mấy câu rồi liền rời đi.

Vì tránh phiền toái, Cẩm Vinh quyết đoán đem nồi đẩy cho Chu Cảnh Đế, mà Chu Cảnh Đế cũng cam chịu đội cái nồi này, che dấu hành vi to gan lớn mật của con gái.

Chương Nghi Điện, không khí ngập mùi thuốc nhàn nhạt,
Chu Cảnh Đế đôi mắt hơi rũ, nói, "Bọn họ nên đa tạ Tiểu Cửu mới đúng."
Đại hoàng tử kết thông gia cùng tả tướng, Tứ hoàng tử bí mật liên kết với cấm quân, và ngay cả Thất hoàng tử, cũng không biết từ khi nào đã âm thầm thúc đẩy Ninh Quốc công phủ, cho dù Thất hoàng tử phi vốn chỉ là con vợ lẽ Ninh Quốc Công gia.

Có lẽ bọn họ chỉ là tò mò bệnh tình của Chu Cảnh đế, nhưng một khi bọn họ biết rõ tình hình, ở hoàng gia tinh phong huyết vũ này, chẳng ai đoán được hành động tiếp theo của bọn họ sẽ là gì.

Đến khi các thế lực đồng thời muốn ra tay, cục diễn sẽ rơi vào hỗn loạn, mất khống chế,
Trong mặt người khác, hành vi của Cửu công chúa có phần xúc động quá mức, nhưng nhưng Chu Cảnh Đế biết, hành động của công chúa đã bắt được thời cơ tốt nhất để ổn định cục diện, khiến các bên rơi vào hoang mang, đẩy lùi nguy cơ lần này.


Cho dù là Chu Cảnh đế nguyện ý khoan dung đối với nhi tử của mình, nhưng với tông thất cùng triều thần thì không, cho nên Chu Cảnh Đế mới có thể nói, các hoàng tử hẳn là phải cảm tạ Tiểu Cửu mới đúng.

Chu Hoài cúi đầu, không dám xen mồm vào bình luận quan hệ giữa các hoàng tử cùng tông thất.

Kim Đốc Vệ bắt nhiều người như vậy, còn là theo lệnh của công chúa, vậy mà Chu Cảnh Đế cũng không hề tức giận, ngược lại thuận theo nàng.

Hắn nghĩ thầm, các vị các hoàng tử có lẽ là thật sự khiến bệ hạ thất vọng rồi.

Chu Cảnh Đế ở Chương Nghi Điện tiếp kiến một ít triều thần, trấn an tinh thần của một bộ phận người, mà các hoàng tử lại không khỏi lo lắng cho những người đã bị Kim Đốc Vệ bắt đi, bọn họ chỉ cần để lộ nửa câu, các hoàng tử liền phải cầu mong Chu Cảnh Đế rộng lượng tha thứ.

Nhưng chưa đến hai ngày, Chu Cảnh Đế lệnh thả các cung nhân về quê, hắn rốt cuộc không muốn nhiều mạng người như vậy.

Một khi ra khỏi cung, những người này cũng không còn giá trị lợi dụng đối với các hoàng tử.

Trừ cái này ra, Chu Cảnh Đế cũng liền mượn cớ trừng phạt liên tiếp vài vị hoàng tử, ngay cả Thất hoàng tử trước giờ nhìn như không liên quan cũng không tránh khỏi trừng phạt..

Nhất thời, chúng hoàng tử đều an phận không ít, trong triều cũng một mảnh gió êm sóng lặng, dẫu sao quan viên lần này bị trừng phạt cũng rất nhiều, phần lớn là phe cánh của các hoàng tử.

Lần này Chu Cảnh Đế không hề nương tay, nhưng cũng âm thầm lướt qua việc Cẩm Vinh có liên lụy đến sự vụ lần này,
________

Đại hoàng tử quay về phủ, tức giận không thôi, "Phụ hoàng một câu liền khiến đại học sĩ cáo lão hồi hương, người thật sự không muốn đem vị trí kia cho ta hay sao? ta là con vợ cả, lại là trưởng tử, ta mới là người có tư cách nhất."
Ai không biết, tiền đại học sĩ vẫn luôn duy trì lập trường, đưa đích trưởng tử lên làm Thái Tử.

"Điện hạ bớt giận, này bất quá là bệ hạ cho ngài một cái giáo huấn mà thôi, các hoàng tử khác cũng vậy." Tạ Trác phi bình tĩnh nói.

Đại hoàng tử dám ở trước mặt nàng ta nói những lời này, đủ thấy hắn có bao nhiêu tín nhiệm đối với Tạ Diệu Âm.

"Rút sạch người mà ta an bài trong cung còn chưa đủ hay sao?" Đại hoàng tử sắc mặt âm trầm, ẩn hàm tức giận.

Tạ Diệu Âm đôi mắt hơi lóe nói, "sự kiện có lẽ chưa chắc là bệ hạ làm, mà là......"
Đại hoàng tử lập tức đánh gãy cái phỏng đoán này, "Sao có thể? Nàng bất quá một công chúa mà thôi."
Nếu là bình thường công chúa, bệ hạ sẽ đem chấp kim lệnh giao vào tay nàng hay sao? Nhưng Tạ Diệu Âm không phản bác Đại hoàng tử, rốt cuộc nàng cũng muốn nhờ cậy tới Đại hoàng tử sủng ái.

________
Chu Cảnh Đế bệnh tình tuy rằng bệnh đã tiến triển tốt, nhưng giang thái y vẫn khuyên bệ hạ không nên quá mệt nhọc.

Phê chữa tấu chương, Chu Cảnh Đế xoa xoa mi tâm, bỗng nhiên nói, "Tiểu Cửu, ngươi tới giúp phụ hoàng đi."
Cẩm Vinh hơi hơi sửng sốt, sau lại ngoan ngoãn đáp, "Vâng, phụ hoàng."
Phê tấu chương, ban đầu Cẩm Vinh đơn thuần cầm bút, Chu Cảnh Đế nói cái gì, cô liền viết cái đó.

Sau cô cũng bắt đầu đúng lúc mà đưa ra kiến nghị, Chu Cảnh Đế không phản bác gì.

Về sau dần dần biến thành Cẩm Vinh tự mình phê chữa, rồi đọc lại nội dung cho Chu Cảnh đế.

Hơn một năm này, Cẩm Vinh cũng bắt đầu thay đổi thói quen viết thư pháp, việc bắt chước chữ viết của Chu Cảnh Đế đối với cô đã là dễ như trở bàn tay.


Cho nên vô luận là triều thần hay là các hoàng tử cũng không phát hiện người phê chữa tấu chương đã thay đổi, mà Chu Hoài bên cạnh Chu cảnh đế, càng là ngậm chặt miệng, thái độ đối với Cửu công chúa càng thêm kính cẩn, có lẽ cũng đã nhận ra điều gì.

________
Giang Nam năm nay lũ lụt, vùng đê Trường Giang nhiều lần vỡ, khiến nước tràn vào làm ngập vô số châu huyện, tai họa buông xuống đầu mấy chục vạn lê dân bá tánh.

Chu Cảnh Đế cau mày, khó được điều dưỡng một đoạn thời gian, lại bắt đầu ngày đêm không thôi cùng triều thần thương nghị như thế nào giải quyết hồng thủy vỡ đê, cùng với việc cứu tế trấn an nạn dân.

Cuối cùng quyết định, ở lan sơn, ngọc long, phượng đài ba châu này sơ tán nạn dân, còn về việc giám sát sơ tán và cứu tế cho người dân,
"Thần cho rằng, trước tiên phái một vị khâm sai đi là phù hợp." Lục các lão đề nghị, các triều thần cũng tán thành, vì thế lại biến thành chọn xem là ai đi.

Các vị hoàng tử liên tục đề nghị người của phe mình, Giang Nam là nơi nhạy cảm, hơn nữa nếu như công việc cứu tế này rơi vào tay người khác, nếu như lập được công, bọn họ sẽ rơi vào thế bất lợi.

"Việc này dừng lại ở đây đi." Chu Cảnh Đế một câu liền kết thúc buổi triều hôm nay.

Cẩm Vinh cũng nghe nói đến lũ lụt ở Giang Nam, thậm chí cũng nghiên cứu qua địa hình sống trên bản đồ, trong triều đình cũng không thiếu người tài ba, có thể xử lý vấn đề lần này
Chỉ là không nghĩ tới Chu Cảnh Đế bỗng nhiên nói với cô, "Tiểu Cửu, con có bằng lòng đảm nhiệm chức khâm sai hay không?"
Cẩm Vinh chớp chớp mắt, minh bạch ý tứ của Chu Cảnh Đế, liền đáp, "Phụ hoàng chi mệnh, nhi thần tự nhiên nguyện ý."
Chu Cảnh Đế tuyên bố Cửu công chúa sẽ đảm nhiệm chức khâm sai đi Giang Nam, khâm sai nói nhẹ nhàng thì không hẳn, nói khó cũng không khó, nhưng để một công chúa đi trị thủy không thể không nói là chấn kinh triều dã, nhưng các ý kiến phản đối cuối cùng cũng đều bị Chu Cảnh Đế đè ép xuống.

Không ít người nghe nói bệ hạ phái Cửu công chúa đi Giang Nam nhậm khâm sai, đều nhẹ nhàng thở ra, Cửu công chúa có lẽ chỉ là mang cái danh, nào có biết gì về trị thủy, liền cũng không quá coi trọng.

Dung quý phi cũng kỳ quái, cảm thấy không ổn, nhưng thánh chỉ đã hạ, nàng cũng không dám nói cái gì.

Chỉ phải nghe Chu Cảnh Đế phân phó thu thập hành lí cho Cẩm Vinh, an bài người đi theo..


— QUẢNG CÁO —