Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 266: [Final] Công chúa mất nước (phần 1)



Cẩm Vinh mở mắt, thân mình nghiêng ngả trong chiếc xe ngựa bị chém phá nặng nề, tưởng như sắp ngã xuống đất, ngoài cửa sổ là tiếng đao kiếm chém giết không dứt.

Cẩm Vinh khụ khụ ho ra máu, phát hiện bụng trúng một mũi tên, máu chảy ướt đẫm vạt áo, khó trách đau đớn như vậy, chỉ sợ nguyên thân đã chết sau khi trúng tên.

"Công tử!" Giữa tiếng chém giết bên ngoài xuất hiện một tiếng gào đầy phẫn nộ bi thương,

Lại vang lên từng hồi tù và thét dài, người mai phục bên ngoài tựa hồ đang rời đi, bên ngoài bớt dần tiếng gươm giáo, nhưng mùi máu tươi dày đặc vẫn làm người khó có thể làm ngơ.

Cẩm Vinh một tay che miệng vết thương cầm máu, một tay dùng sức đẩy, từ trong xe ngựa nhô đầu ra, đập vào mắt là khung cảnh tựa chiến trường, nơi nơi là thi thể, Cẩm Vinh đi nhiều nhìn nhiều, thấy một màn như vậy cũng bất giác cảm thấy chán ghét.

Mười mấy người thân thể loang lổ vết máu giơ kiếm vây quanh nam nhân áo vải thô, cơ hồ nửa quỳ, trên mặt bi thống không thôi, liên thanh nói, "Công tử."

Cẩm Vinh nhìn thấy người được xưng công tử trên mặt đất, bạch y thiếu niên da thịt nguội lạnh, người trúng tên lỗ chỗ, trong đầu hiện lên những mảnh ký ức không rõ ràng.

Cung điện hoa lệ, cung nhân cung kính cúi đầu, vàng bạc quý khí nhanh chóng sụp đổ, thủ đô bị công phá, những kẻ tiến vào đốt giết cướp bóc tàn sát dân trong thành.

Trong đầu có ký ức của nguyên thân, mà bên tai tiếng khóc của những người kia vẫn chưa ngừng, mười mấy đại hán tử cao lớn khóc rống sướt mướt, Cẩm Vinh nhịn không được quát một tiếng,

"Nín đi."

Đám thị vệ rốt cuộc nhận ra sự tồn tại của Cẩm Vinh, không khỏi kinh ngạc, lại mừng rỡ nói, "Công chúa."

Bọn họ không thể tưởng tượng được công chúa may mắn sống sót, rốt cuộc xe ngựa bị đâm thành cái sàng, còn bị trúng mũi tên, bọn họ vì hộ công tử không kịp đi xem kỹ tình huống của công chúa.

Những người này đều là tử sĩ trung thành với hoàng thất, vừa thấy công chúa còn sống, lập tức đứng dậy thật cẩn thận đem nàng ôm ra ngoài, bằng không lấy thân thể nhỏ bé đang bị thương này trèo khỏi xe ngựa không khỏi có phần gian nan.

Những người khác vẫn mặt mang bi thương, quỳ rạp trên đất thượng, "Nô tài bất lực, không thể bảo hộ tốt công tử cùng công chúa."

Cẩm Vinh lôi kéo áo nam tử trung niên, ý bảo muốn đi xem thiếu niên bạch y, cũng chính là ca ca nguyên thân, Công Tử Thăng.

Nam nhân chần chờ một chút, nhưng vẫn nghe mệnh lệnh công chúa, ôm nàng qua, để nàng trước bạch y thiếu niên rồi chủ động quỳ xuống, mà Cẩm Vinh cũng thấy rõ bộ dáng thiếu niên, trạc mười bốn lăm tuổi, cũng chỉ lớn hơn nguyên nhân một chút.

Hiện giờ lại đột tử nơi sơn dã.

Cẩm Vinh thu lại cánh tay đặt trên động mạch của hắn, đã chết, thần tiên cũng cứu không lại.

Ở trong mắt những người khác, tiểu công chúa thấy huynh trưởng tử vong mà đau buồn lạc hồn lạc phách. Không thể bảo vệ tốt huyết mạch vương thất Công Tử Thăng, bọn thị vệ càng áy náy, thậm chí có ý nghĩ tự vẫn tạ tội.

"Ta còn chưa chết đâu." Cẩm Vinh che lại vết thương đã dừng chảy máu, sắc mặt tái nhợt.

"Mang theo thi thể huynh trưởng, chúng ta tức tốc rời khỏi đây."

......

Ở một y quán nọ tại Lâm Thành, một lão già đầu bạc băng bó miệng vết thương cho người bệnh, trừ bỏ vết thương do trúng tên bên hông, còn có vết nứt xương cùng vết thương trên trán, quả thực là thảm không nỡ nhìn,

"Tiểu nương tử thật là kiên cường, miệng vết thương lớn như vậy, một tiếng đau cũng không kêu." Lão giả thở dài.

Cẩm Vinh sắc mặt dần tốt hơn, cười không đáp, không có biểu hiện bất thường không hợp tuổi, nhìn qua như một tiểu thư nhà giàu có thông thường.

Đám thị vệ đã sớm vây quanh y quán, canh giữ trong ngoài, lúc đại phu đổi thuốc cho công chúa cũng cảnh giác không thôi, thời thời khắc khắc chú ý của công chúa.

Rốt cuộc công chúa là chủ nhân duy nhất còn lại của bọn họ.

Thân là tử sĩ được bồi dưỡng từ nhỏ, bọn họ được dạy cho tư tưởng dùng tính mạng bảo hộ vương thất.

Thời khắc quốc gia lâm nguy, mục tiêu của bọn họ đổi thành bảo hộ hoàng tử Công Tử Thăng cùng tiểu công chúa.

Thời khắc Công Tử Thăng chết, bọn họ nên tuẫn táng theo, nếu không có câu kia của công chúa.

Tiểu công chúa còn ở đây, bọn họ còn phải bảo vệ tiểu công chúa sống sót.

Cẩm Vinh cho bọn họ hy vọng, đám thị vệ sau khi đắm chìm ở bi thương thực mau tỉnh lại, nam nhân ôm Cẩm Vinh từ trong xe ngựa là Võ Thành, hắn lập tức an bài mọi chuyện.

Tìm xe ngựa chở thi thể Công Tử Thăng, lấy lí do trên đường đi gặp cướp, bị thương nghiêm trọng, vào ở y quán chữa trị.

Lối vào thành đã được chuẩn bị trước, hiện tại cũng chỉ có Lâm Thành là nơi thích hợp, không bị nhà Tần kiểm soát, chỉ là một tiểu quốc, chẳng sợ bị phát hiện thân phận, cũng sẽ không có người đi mật báo.

Những thị vệ còn lại cũng thực trung tâm, sau khi Công Tử Thăng mất, công chúa chính là người duy nhất có thể ra lệnh cho bọn họ. Cẩm Vinh ra lệnh cho bọn họ đi chết, bọn họ cũng sẽ không chớp mắt nghe theo.

Cẩm Vinh thở dài, cô rất rõ ràng, bản thân chỉ là mượn xác hoàn hồn, dùng nhờ thân thể công chúa, nhưng nói cho bọn hiện cả hai vị chủ tử bọn họ phải bảo vệ đều chết dưới tay sát thủ, bọn họ cũng chẳng sống nổi nữa.

Từ trong trí nhớ nguyên thân có thể biết, tình cảnh hiện tại là chư quốc hỗn chiến, thời đại mạng người như cỏ rác, nước Triệu của nguyên thân là quốc gia đương thời cường thịnh nhất trong những quốc gia ở đây, cùng nước Tần giao chiến, kết quả đại bại, bị công phá thủ đô.

Nguyên thân họ Cơ, mẫu phi xuất thân không cao cũng không được sủng ái, cho nên chưa đặt tên, cùng huynh trưởng Cơ Thăng từ địa đạo chạy trốn, đi cùng bọn họ cũng có các vương thất quý tộc khác, chỉ là người tần muốn nhổ cỏ tận gốc, không tha một ai. Thích khách nhìn xe ngựa tàn tạ chỉ có một bé gái trúng tên thoi thóp thở, căn bản không có khả năng sống sót, lại bắn chết Công Tử Thăng sau đó lập tức rời đi, đuổi theo những hoàng thân hoàng tộc nước Triệu khác.

Cùng tử sĩ liều mình đánh nhau ở nơi hiểm yếu là việc vô nghĩa, một khi mục tiêu bảo vệ chết, tử sĩ cũng sẽ không sống sót.2

......

Thị vệ mua một tòa nhà ở cạnh y quán, để tiện cho công chúa dưỡng thương,

Ở đây mấy ngày, phía Võ Thành cuối cùng truyền tin tức đến,

Nước Triệu vong, hoàng thân quốc thích chạy thoát là số ít, phần lớn bị quân tần xâm nhập rồi gi3t chết ở trong cung, nghe nói một đứa bé cũng không thoát, tất cả chết sạch.

Tông miếu cung điện đều bị thiêu hủy, quốc thổ nhập vào nước Tần.

Cho nên nói, lần này Cẩm Vinh xuyên thành công chúa mất nước, Cẩm Vinh chưa kịp suy nghĩ gì về thân phận mới này, đã thấy ánh mắt Võ Thành cùng các thị vệ chăm chú nhìn chính mình, tựa hồ đem công chúa trở thành hi vọng cuối cùng.

Không đợi Cẩm Vinh mở lời, bọn họ đã nhất trí động tác, cùng nhau quỳ xuống, "Chúng nô tài nguyện dùng tính mạng này hộ công chúa phục quốc."

Chẳng sợ đổi thành một người khác, tỷ như Công Tử Thăng, bọn họ cũng sẽ làm như vậy, Cẩm Vinh nghĩ nghĩ, vẫn là gật đầu nói một tiếng, "Được."

Không phải Cẩm Vinh có ý tưởng này từ đầu, chỉ là cô biết, nếu muốn người sống sót, phải cho người ta một mục tiêu.

......

Sau khi Cẩm Vinh dưỡng thương tốt, kiểm kê lại tài sản trên người, bên cạnh còn một thị vệ cùng mười ba tử sĩ, đừng tưởng rằng vậy là nhiều, lúc trốn ra ngoài mang theo 50 tử sĩ, trong đó hơn phân nửa đều đã bị giết như Công Tử Thăng trong tay lính Tần.

Số tiền còn lại trong tay, ở gia đình bình thường xài ba bốn đời không hết, nhưng muốn làm nên nghiệp lớn thì lại chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, trong tay có mười bốn cấp dưới, còn định ra mục tiêu phục quốc, Cẩm Vinh cũng cảm thấy có chút hoang đường.

Dù sao nhiều việc trên đời lúc bắt đầu cũng rất hoang đường, làm người không tưởng được.

Lâm Thành là nơi an bình, nhưng không thích hợp ở lâu, Cẩm Vinh để Võ Thành vẽ một cái bản đồ đơn giản, chủ yếu có ba nước lớn Tần, Sở, Ngụy, nước Triệu cũng từng là một trong ba nước lớn, hiện giờ đã bị diệt, xung quanh còn các tiểu quốc, tỷ như Vệ quốc nơi có Lâm Thành.

Các tiểu quốc sinh tồn trong kẽ hở, dựa vào các nước lớn, Vệ quốc nhìn tuy nhỏ, nhưng cũng không coi là an ổn, vô luận là Triệu Tần, hay là Sở Ngụy, muốn nhất thống thiên hạ, thâu tóm các nước, dã tâm đều không nhỏ.

Cẩm Vinh nói phải đi, những người khác tự nhiên răm rắp nghe lệnh, Võ Thành hỏi, "Công tử, chúng ta đi đâu?"

Lúc này Cẩm Vinh đã thay đổi một thân trang phục thiếu niên, cưỡi ngựa lên đường, cũng để đám Võ Thành sửa lại xưng hô, hiện giờ đã không thích hợp xưng hô công chúa.

Cô hơi hơi mỉm cười, "Đi Uyển Trạch ở nước Tần."

Ai sẽ ngờ được, huyết mạch vương thất duy nhất còn lại của nước Triệu sẽ ẩn náu ngay trên đất của kẻ thù diệt quốc là nước Tần.

Cẩm Vinh đương nhiên không có ý định nằm gai nếm mật ngày đêm không quên nợ nước thù nhà, chỉ là sau khi suy xét một hồi liền cảm thấy nơi này là phù hợp nhất mà thôi

Thời đại này tôn ti cấp bậc ăn vào xương cốt, đặc biệt là với tử sĩ mà nói, cho dù chủ nhân là một tiểu cô nương hơn mười tuổi, nàng nói gì bọn họ sẽ nghe nấy, không dám trái mệnh, càng không dám nghi ngờ.

Uyển Trạch căn bản là vùng sơn dã, nói dễ nghe là một mảnh đào nguyên, không thể so với thủ đô phồn hoa, ít người mà hoang vắng, đám người Cẩm Vinh ở đây mua rất nhiều đất, sau đó xử lý hộ tịch địa chỉ, lấy danh nghĩa tiểu quý tộc Vệ quốc mà ở lại Uyển Trạch.

Vô luận là làm gì, ở loạn thế thành lập thế lực bảo vệ chính mình là tất yếu.

Sau khi trầm tư, Cẩm Vinh đề bút viết lên lụa trắng một chữ - "Mặc".

........

Trên mảng đất trống địa hình lòng chảo giữa núi, có trăm kiếm khách hoặc đứng nghỉ ngơi, hoặc là so chiêu với nhau, còn lại đa số đang hướng mắt chú ý về hai người đối kiếm ở giữa sân tập.

Chiêu thức sắc bén, hai bên nhắm đến điểm yếu của nhau, ngay cả người xem cũng nín thở không chớp mắt.

Ngươi công ta lui, một lát sau, kiếm khách áo xanh trẻ tuổi rơi vào thế hạ phong, một chiêu nữa, kiếm liền bị đánh bật, trên mặt anh ta là vẻ bất ngờ lại mất mát.

Đánh bại anh ta là một thiếu niên còn trẻ tuổi hơn, chàng thiếu niên dung nhan tú lệ, mặc dù chỉ là dùng dây vấn tóc đơn giản, cung không giấu nổi khí độ của chàng, quần áo cũng đơn giản, chàng thiếu niên lãnh đạm, "Lại tới."

Kiếm khách trẻ tuổi vừa rồi thu hồi vẻ mất mát trên mặt, trịnh trọng nói, "Vâng, công tử."

Nhưng anh ta cũng không thể chiếm lại ưu thế từ tay chàng trai trẻ kia, ngược lại càng thêm chật vật, y phục phủ đầy tro bụi, mồ hôi túa ra như mưa, nhưng ánh mắt kiếm khách trẻ lại càng thêm kiên nghị, không có chút sinh ra gánh nặng vì bị đối thủ lấn át mà nghiêm túc đối đầu từng chiêu kiếm, chẳng sợ đối phương nhanh đến chóng mặt, cũng nỗ lực bắt giữ kiếm pháp.

Kiếm khách kiên trì, bắt đầu có điểm thấu hiểu với từng chiêu thức, mà thiếu niên trẻ tuổi kia cũng có ý chỉ điểm, không phải cố tình khi dễ người khác.

Bất quá thiếu niên trẻ tuổi Cẩm Vinh đích xác xem như khi dễ nhỏ yếu, dù hiện tại cô gần mười chín tuổi, nhưng số năm thực tế thì...

Đợi Cẩm Vinh thu kiếm, kết thúc tập luyện, kiếm khách chắp tay hành lễ, "Đa tạ công tử chỉ điểm."

Cẩm Vinh ánh mắt quét về phía chung quanh, những người khác cúi đầu thi lễ xong, cũng từng người tiếp tục đối luyện kiếm chiêu, tuy là tôn kính cảm kích, nhưng bọn họ cũng không có hành động muốn gần gũi thân thiết với thiếu niên hay có ý mạo phạm.

Đây là thời đại đặc thù, Cẩm Vinh cũng không cố ý đi thay đổi.

Bọn họ định cư ở Uyển Trạch đã tám năm, từ thôn trang đến trang viên, lại đến chiếm mấy trăm ngàn mẫu đất, cũng phí Cẩm Vinh không ít tâm lực, nhưng muốn sinh tồn ở loạn thế, có được một vị trí nhỏ, cái giá phải trả không tầm thường chút nào.

Thế giới này không có cơ hội tu luyện, dùng thân phận Cơ Cẩm Vinh, cô cũng đành phải tạm thời tiếp tục con đường này.

Cẩm Vinh muốn thành lập một thế lực mặc dù lớn mạnh cũng sẽ không chọc người kiêng kị, thế lực này lấy tên" Mặc Môn ".

Thời đại này không phải không xuất hiện những thế lực tương tự, nhưng so ra lại là bất đồng.

Làm cái gì cũng không thể thiếu tiền tài, buôn bán tiện lợi, là vỏ bọc tốt, có ý nghĩa trọng đại với thân phận của Cẩm Vinh, hơn nữa cùng Cẩm Vinh tới Uyển Trạch đều là những kẻ trung thành nhất, nói cái gì chính là cái đó, không có nửa phần nghi ngờ.

Bọn họ hối lộ, đổi quan phụ mẫu ở Uyển Trạch đổi hết thành người của mình để dễ bề hành sự. 

_____

Muốn dự trữ nuôi dưỡng quân đội ở nước Tần cũng không hề dễ dàng, một khi thanh thế lớn, khó có thể che lấp. Tuy nhiên không ai quản lý một gia tộc có bao nhiêu kiếm khách, đa số các gia tộc lớn đều có mưu sĩ và đấu sĩ riêng, điểm bất đồng duy nhất so với các gia tộc khác chính là, kiếm sĩ ở đây đều do Cẩm Vinh dạy dỗ.

Thời kỳ chiến loạn, cô nhi không cha không mẹ rất nhiều, Cẩm Vinh không chỉ nhận nuôi các bé trai mà còn nhận nuôi cả các bé gái, cho bọn họ học tập kiếm thuật, y thuật, học nghề mộc, học buôn bán, đa dạng các ngành nghề.

Các tử sĩ ban đầu đi theo Cẩm Vinh, nhìn thấy Mặc Môn phát triển được như hiện này, càng ôm lòng kính nể với công tử, càng hết lòng dốc sức vì sự nghiệp phục quốc. Lại không biết Cẩm Vinh chỉ là thói quen chuẩn bị chu toàn, vạn nhất có một ngày bị Tần Vương phát hiện thân phận cô nhi nước Triệu mà muốn nhổ cỏ tận gốc, ít nhất cũng có thể bình yên thoát thân, không cần lo lắng bị người khác uy hiếp.

Có lẽ nếu nguyên chủ là hoàng thân quốc thích nước Ngụy hoặc nước Sở, tình hình sẽ không đến mức này, nhưng ai bảo nước Ngụy với nước Sở chưa bị Tần vương cho lên thớt ác liệt như nước Triệu, mới mấy năm, nước Triệu là bị giết ác liệt nhất.

Nhưng này cũng chứng minh, quyết định ở lại Uyển Trạch của là không sai, nếu ở lại Ngụy hoặc Sở quốc, chẳng tránh nổi một phen chạy trốn khác.

Tần nhất thống thiên hạ, nhưng khắp nơi không có chỗ nào yên ổn, không nói quá trình thống nhất trung nguyên quá mạnh bạo, bá tánh các nước ở Sở quốc, Ngụy quốc, thậm chí là nước Triệu đều không muốn quy thuận, mà đương kim Tần vương thấy bọn họ có ý định phản kháng, cũng không hề muốn trấn an.

Nghe nói đương kim thánh thượng mới nhược quán, tự mình chấp chính không lâu.

Cẩm Vinh không hứng thú với việc tìm hiểu thêm về nước Tần cũng như người chấp chính hiện tại, cô chỉ cần bảo đảm thế lực của mình đủ mạnh mẽ để không cần kiêng dè bất kỳ ai, ngay cả khi người đó là thánh thượng, quốc quân một nước.

Từng ngồi trên hoàng vị, Cẩm Vinh có thể lý giải suy nghĩ của các vị hoàng đế, nhưng tình thế đã khác, Tần vương có bản lĩnh khuyên phục cô giải tán Mặc Môn, cô liền sảng khoái một mình tiêu dao khắp thiên hạ này cũng không sao.

Nhưng vị Tần Vương trẻ tuổi này có vẻ không hề có suy nghĩ chọn con đường hòa bình hợp tác hữu nghị, không thể trách cô có ý đồ làm phản.

Có chút giống Cẩm Vinh trước đây, chưa từng có ý đồ vì dân vì nước1

......