Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 66: [TG11] Thiết huyết kim phấn (phần 1)



Người trong giới thượng lưu ai cũng biết hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Phương gia cửu tiểu thư.

Phương gia là nhà nào, lão thái gia làm trong quân đội, trước khi qua đời để lại ba người con trai, trưởng tử làm quan lớn, con thứ hai làm công nghiệp, con út là hội trưởng thương hội Thượng Hải, con trai út tuy rằng tuổi nhỏ hơn các anh trai, nhưng trước khi chuyển sang làm thương nhân từng là bác sĩ, viện trưởng bệnh viện Bình Hòa. Cả ba đều là nhân vật nổi tiếng số một số hai, mà Phương gia cũng là danh môn nhất lưu quốc nội.

Mà vị Phương gia cửu tiểu thư này, tuy rằng là vãn bối nhỏ tuổi nhất Phương gia nhưng cũng lại là vị thu hút nhiều sự chú ý nhất.

Phương gia cửu tiểu thư là con gái duy nhất của Phương đại lão gia cùng vợ cả, 40 tuổi trai gia đẻ ngọc mới có được một nữ nhi, vạn phần sủng ái,  cửu tiểu thư này từ nhỏ thông tuệ, đã gặp qua là không quên được, hơn nữa học cái gì đều thực mau.

Phần thông minh lanh lợi này cũng làm phu nhân lão gia, Kiều lão gia tử yêu thích, còn tuyên bố, muốn lưu ra một thành gia sản cho cô cháu ngoại làm của hồi môn.

Lời vừa nói ra, mọi người cũng đều ồ lên.

Kiều lão gia tử là nhân vật nào, đó là thương nhân số một số hai cả nước, Kiều gia đại gia nghiệp, xếp vào hàng tấn thương hào phú, có người đánh giá thu nhập quốc gia nửa năm từ thuế chỉ sợ còn thua gia tài Kiều gia.

Lại nói Kiều gia trị gia nghiêm minh, kiều lão gia tử ở Kiều gia một lời đã định, con cháu phía dưới cũng không dám vọng ngôn bác bỏ, một câu này cũng xác định vị trí của Phương cửu tiểu thư, cùng thanh danh của nàng với bên ngoài.

Mà cưới được Phương cửu tiểu thư về nhà, chính là cưới về một tòa kim sơn, Phương gia mấy năm nay người đến cầu thân nườm nượp nhưng đều bị Phương đại lão gia cũng Phương đại phu nhân uyển chuyển từ chối.

Hiện giờ Phương cửu tiểu thư sắp thành niên, chỉ sợ là thời điểm suy xét hôn sự, không biết bao nhiêu người chuẩn bị xoa tay hầm hè.

Phương gia cửu tiểu thư bị không ít người gim trong lòng, Phương Cẩm Vinh, đang ngồi nghe nha hoàn đọc báo.

Đương đến đoạn tin tức "Tân tổng thống lên nắm quyền", Cẩm Vinh nhắm mắt, ngữ khí nhàn nhạt nói "Dừng lại đi."

Nha hoàn Tiểu Anh có chút vô thố, không biết vì sao hôm nay tiểu thư chỉ nghe một nửa liền để nàng dừng lại.

Phương Cẩm Vinh mở mắt ra, lại mỉm cười nói, "Giúp ta đi xem, mẹ ở dưới lầu đang làm gì."

Phảng phất như ánh mắt lạnh lẽo vừa rồi Tiểu Anh ảo giác ra, nàng gật gật đầu, đem tờ báo đặt lên bàn trang điểm rồi lui xuống.

Phương Cẩm Vinh nghiêng đầu, ánh mắt liếc qua ảnh chụp tổng thống kế nhiệm trên bàn, lại nhìn về phía trước, thấy được chính mình trong gương, Cẩm Vinh lại lần nữa sinh qua, hơn nữa cũng đã sống ở thế giới này mười tám năm.

Cẩm Vinh không để ý dung nhan thiếu nữ trẻ tuổi trong gương, mà là thấy được nhuệ khí đã bị mài mòn trong mắt. Cô khẽ cười, sống thoải mái quá lại thật đúng là ăn mòn nhân tâm, xương cốt kiên cường cũng biến thành nước.

Trong tiểu thuyết cũng vậy, nguyên chủ sống xa xỉ, ngàn vạn sủng ái một thân dưỡng ra tính tình kiêu căng ngang ngược, nhân sinh trôi chảy nhưng bản thân lại không hiểu được cái gọi là đối đáp giữa người với người, cũng vì này cả đời trả giá đại giới, sống cô độc bị người khác xa lánh.

Cẩm Vinh cũng không có để ý nhiều vận mệnh đã định, bối cảnh thời đại ở đây, so với một thời kỳ gian nan đã từng trải qua một đời kia, chỉ có hơn chứ không kém.

Cẩm Vinh xuyên qua lại đây khi vẫn một đứa trẻ, thực thuận lợi thích ứng thân phận cửu tiểu thư, có đại tộc quyền thế phương bắc, nhà ngoại Kiều gia là Sơn Tây hào phú.

Đầu thai là môn kỹ thuật sống.

Mặc dù là cùng sinh ra ở loạn thế, nhưng có người chỉ vì đói rét lạnh lẽo mà chết, Phương gia nữ quyến lại có thể dùng sữa bò tắm rửa, còn ghét bỏ quần áo đặc chế không đủ nhiều. Trong khi thanh niên trai tráng đều bị bắt nhập ngũ, hi sinh huyết nhục, người trẻ tuổi Phương gia lại có thể đi xe ngoại nhập cùng bằng hữu du ngoạn khắp nơi, hơn nữa không cần lo lắng bị giao cảnh ngăn lại, bởi vì thân phận bọn họ cùng bằng hữu không phú thì quý, không quan nhị đại thì là phú tam đại.

Khoảng cách giàu nghèo giữa các tầng lớp phân hóa rõ rệt, mà phân hóa càng rõ đồng nghĩa với mâu thuẫn giai cấp càng ngày càng gia tăng, chờ đến khi chính quyền không còn khả năng kiểm soát dân chúng, những người có tiền sẽ nhạy bén mà dời tài sản di dân ra nước ngoài, tiếp tục sinh hoạt xa xỉ an nhàn, kết cục của Phương gia trong tiểu thuyết cũng là như vậy.

Nguyên thân một đời trôi qua êm đềm, sóng gió cũng bất quá là chút phong hoa tuyết nguyệt, yêu hận tình thù, chưa từng phải lo lắng chuyện cơm no áo ấm, hay vì chiến tranh mà phát sầu.

Cẩm Vinh cũng không phải có ý chỉ trích, bởi vì không chỉ có mình Phương gia như vậy, lựa chọn của bọn họ là hết sức bình thường, con người ích kỷ thành bản tính, không quá khó hiểu.

Cẩm Vinh cũng rất hưởng thụ sinh hoạt như vậy, hưởng thụ mười tám năm, vốn cho rằng bản thân có thể bình tĩnh nhìn bánh xe lịch sử đi thong thả đi theo quỹ đạo được "trời định". Nhưng hiện tại Cẩm Vinh minh bạch, vô luận xuyên qua bao nhiêu lần, cô có thất tình lục dục của bản thân, có những ý nghĩ không hề thay đổi. Nếu đã xuyên qua, đã nắm được một phần "thiên cơ" trong tay, vì sao không thử nhúng tay vào những thứ gọi là quỹ đạo đó, thế giới khi xuất hiện một Phương Cẩm Vinh mới, vốn đã bất đồng.

Mà cái gọi là "sợ hãi", Cẩm Vinh trước nay đều không có.

Phương Cẩm Vinh khóe miệng cong cong, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền như hoa, thuần khiết mà đáng yêu. Mặc dù Cẩm Vinh biết, nội tâm mình chẳng có cái gì liên quan đến hai từ đáng yêu này.

"Cẩm Vinh, muội đang cười cái gì, vui vẻ như vậy?"

Từ bên ngoài tiến vào một người, mặc sườn xám thêu hoa văn con bướm bằng chỉ bạc, dáng vẻ yểu điệu yêu kiều bước đến gần Cẩm Vinh, là Tam tỷ Phương Nghi Dung, cùng một mẹ đẻ với Phương Cẩm Vinh, đã xuất giá.

Nàng cười, thấp eo ôm bả vai Cẩm Vinh, nhìn gương nói, "Cẩm Vinh tiểu mỹ nhân thiên sinh lệ chất nhà chúng ta, cũng không biết sẽ vì vị thanh niên tài tuấn nào mà động tâm a."

Cẩm Vinh cong cong khóe miệng, giống như ngượng ngùng cười, "Tam tỷ nói đùa."

"Ta nghe mẹ chúng ta nói đã chọn được vài người vừa mắt, còn có tam công tử Vương gia chơi cùng muội từ nhỏ, hắn vừa đi du học về, hôm nay cũng tới tham gia tiệc sinh nhật muội"

Phương Nghi Dung nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thấy muội muội nhà mình đặc biệt thân cận với vị công tử nào, đều là lãnh đạm giống nhau, có thể nhớ rõ cũng chỉ có một vị như vậy.

Bất quá xem bộ dáng Cẩm Vinh cười mà không nói, nàng liền biết nàng khẳng định đã đoán sai, muội muội tiểu quỷ quái thông minh lanh lợi, nàng không muốn người khác biết, vậy ai cũng không thể đoán ra tâm tư tiểu quỷ này.

"Ta cũng không đoán mò nữa, tóm lại ba mẹ nhất định sẽ cho tìm cho muội một vị hôn phu tốt nhất."

Phương Nghi Dung cũng là thiệt tình ngóng trông tiểu muội sớm thành gia, năm đó nàng bàn chuyện cưới hỏi, nếu không phải tiểu muội mới mười hai tuổi giúp nàng nhận ra bản tính nam tử nàng từng ái mộ, thực chất là một kẻ trăng hoa thích lừa gạt nữ nhân, giúp nàng tránh được một ngôi sao quả tạ (kiểu đen đủi, sao chổi).

Cẩm Vinh như cũ cười cười không nói, Phương gia Tam tỷ cũng chỉ nghĩ Cẩm Vinh ngượng ngùng, vị muội muội này xưa nay lớn mật bình tĩnh lại thông minh đến kỳ cục, khó được có giống một hôm nàng thẹn thùng như thế này.

"Muội xem hoa tai còn chưa mang vào này, ta giúp muội chọn một đôi."Phương Nghi Dung nói rồi, duỗi tay về phía hộp trang sức thì ánh mắt rơi vào tờ báo cũng đang để trên bàn trang điểm, ngạc nhiên,

"Muội lại đang xem tin tức hả, bên ngoài cũng đang vì việc này mà nháo loạn hết lên, nói vị kia không phải làm tổng thống, vẫn là làm hoàng đế bù nhìn bán nước cho đế quốc. Tuyên Thành cùng ba cũng đang nói việc này, ta nghe mà đau cả đầu, mẹ còn mắng bọn họ một câu, nói hôm nay là sinh nhật muội, mang chuyện bên ngoài về nhà nói làm gì."

Tuyên Thành trong miệng Phương Nghi Dung là trượng phu nàng.

Cố Tuyên Thành, quan ngoại giao, kết hôn với Phương Nghi Dung cũng được mấy năm, phu thê ân ái, tình cảm mặn nồng.

"Chuyện quốc gia đại sự nào cần chúng ta lo lắng đâu." Trong lời nói Phương Nghi Dung bất giác toát ra phần thiên chân không hiểu chuyện trong con người nàng, mặc dù lớn hơn Cẩm Vinh vài tuổi, nàng cũng là thiên kim tiểu thư kiêu dưỡng lớn lên, trước sau xuất giá đều được người che chở yêu thương, đối với thế sự khinh thường, cũng chẳng có gì lạ.

Cẩm Vinh cười cười, cầm lấy tờ báo tùy ý cất xuống phía dưới trong ngăn tủ, "Muội cũng nhìn xem mà thôi, nhàn rỗi quá không có gì làm."

"Muội còn nhàn." Phương Nghi Dung oán trách một tiếng, "Ta nghe Hoài Vân, Duẫn Lam bọn họ nói, đánh bài cưỡi ngựa không một ai có thể so với muội, cũng chẳng có ai dám cùng muội thách đấu chơi bời."

Phương Nghi Dung từ hộp trang sức từ cầm lấy một đôi hoa tai phỉ thúy, lại bỏ xuống, chọn lấy một đôi hoa tai trân châu, trong miệng còn nói, "Muội ấy, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, học cái gì cũng nhanh, dễ như trở bàn tay có thể vượt qua người khác, về sau dọa vị hôn phu chạy mất dép thì phải làm sao?"

Đương nhiên, lời nàng nói là nói như vậy, lại cũng không tin muội muội nhà bọn họ như vậy, có thể ăn cái gì khổ.

Cho dù là gả chồng có Phương gia có nhà ngoại Kiều gia, Phương Cẩm Vinh thích ai, sinh hoạt như thế nào cũng không thể để nàng ủy khuất.

"Liền cái này đi." Phương Nghi Dung lấy ra một đôi hoa tai trân châu mượt mà trơn bóng, cười nói, "Mẹ chuẩn bị cho muội một vòng cổ vàng đính trân châu, cái này vừa xứng."

"Tam tỷ mang lên cho ta đi." Cẩm Vinh ôn nhu cười nói.

"Được." Phương Nghi Dung dụng tâm mà mang hoa tai lên cho cửu muội nhà mình, thiếu nữ trong gương mang hoa tai trân châu, váy dài ren màu trắng ánh bạc, trẻ trung xinh đẹp.

"Sinh nhật vui vẻ, Cẩm Vinh."

_____

Tiệc sinh nhật của cửu tiểu thư được sủng ái nhất Phương gia, khách tới tham dự đương nhiên không ít, có quan viên chính phủ giao hảo với nam nhân Phương gia, cũng có nhân vật nổi tiếng trong giới thương nghiệp, các lão gia giới thượng lưu...

Cũng may công quán Phương gia phi thường rộng rãi, lại có gần sáu mươi người hầu, đầu bếp cơm Tây đồ ăn Trung Quốc, thợ làm đồ ngọt, cũng đủ chiêu đãi khách nhân.

Phần lớn những người này Phương Cẩm Vinh đều không quen biết, trừ bỏ số ít Phương gia cô dì chú bác, còn có một ít con cháu cùng lứa.

Phương Cẩm Vinh không giống các ca ca tỷ tỷ, cô không đi học các trường học quý tộc như học viện Sùng Đức, học viện thánh Maria linh tinh cái gì gì đó, trước nay đều là cha Phương mời giáo viên về nhà dạy dỗ. Bởi vì chuyện này cho nên người ngoài còn tưởng Phương cửu tiểu thư học không tốt, mới phải "ở nhà giấu dốt" như vậy.

Nhưng không bao lâu những lời đồn đãi kia đều bị vả mặt, tài nghệ dương cầm cùng vẽ tranh của Phương cửu tiểu thư thậm chí còn được các giáo phụ giáo mẫu ở học viện thánh Maria khích lệ, thậm chí nói nguyện ý đề cử nàng đi Châu Âu du học, đáng tiếc phương cửu tiểu thư cũng không có ý này, Phương gia cũng không bắt buộc, trong mắt bọn họ, này bất quá là thú vui giải trí tiêu khiển của nữ nhi, nữ nhi có tài hoa làm cho bọn họ kiêu ngạo, còn lãng phí hay không cũng không quan trọng.

Cũng bởi vì Cẩm Vinh không đi học, cho nên trong yến hội cũng không có bạn học đến tham dự, nhiều lắm là bạn bè các ca ca tỷ tỷ giới thiệu cho, hiện tại phần lớn cũng là bọn họ.

Cẩm Vinh cảm thấy không thú vị, nhưng cũng ngoan ngoãn đứng ở bên người phương thái thái, nghe bà khoe khoang.

Yến hội nơi nơi ăn uống linh đình, thục nữ thân sĩ ve vãn đưa tình.

Bên ngoài chiến hỏa bay tán loạn, nơi này như cũ ca vũ thăng bình, uống rượu mua vui.

Cho dù Cẩm Vinh và đại đa số những người ở đây không quen biết, nhưng rốt cuộc mục đích chính bọn họ tới đây cũng không phải vì cô, trừ bỏ kia danh tiếng hão huyền bên ngoài, hồi môn phong phú cùng Phương gia quyền thế, Phương Cẩm Vinh có cái gì đáng giá với bọn họ? Tới nơi này chỉ là vì nhìn mặt cô sao? Ở trong mắt người khác, Phương Cẩm Vinh mới mười tám tuổi, chỉ là hạ kiều tiểu thư được quyền thế Phương gia phù hộ, không hơn. Những người kia là loại người có quyền thế, tài nguyên, cơ hội người khác tha thiết ước mơ đến, những người sẽ không làm ra bất kì quyết định nào không có lợi cho bản thân.

Cẩm Vinh trước nay đều rất tỉnh táo, bao gồm cái gọi là ngợp trong vàng son, phấn hồng chi hương mười tám năm này, chung quy một ngày cũng phải tỉnh lại.

Cẩm Vinh nhìn qua cửa sổ bị nước mưa phun ướt nhẹp, mơ hồ có thể thấy được bầu trời u ám ngoài kia, khẽ cười.

*Tác giả có lời muốn nói: tiểu thuyết dân quốc bối cảnh giả tưởng, nguyên bản là yêu hận tình thù của nam nữ chủ giữa loạn thế, ngạnh sinh sinh bị Phương Cẩm Vinh đổi thành ái quốc truyền kỳ. Thế giới nữ thanh niên tri thức lần trước còn có một chút dựa vào sự thật lịch sử, nhưng thế giới dân quốc lần này là giả tưởng hoàn toàn.

Nguyên bản có suy xét viết đề tài dân quốc tra nam nhưng rối rắm tới rối rắm đi, ngược cặn bã lần sau lại viết.