Văn lão phu nhân càng là cả giận nói, "Vinh tỷ nhi, sao dám vô lễ với chân nhân?"
Huyền Liên chân nhân lại một chút cũng không tức giận, ngược lại ôn hòa cười, "Bởi vì người trên đời này, đều muốn ta đoán mệnh cho bọn họ."
"Nhưng luận huyền, ta so với lão lợi hại hơn." Cẩm Vinh trên cao nhìn xuống nói.
Vương ma ma bỗng nhiên tay mềm nhũn, Nhị tiểu thư ôm trong lòng ngực liền từ trên người bà trượt xuống dưới, đi đến chõ Huyền Liên chân nhân đi đến.
Huyền Liên chân nhân thần sắc nghiêm lại, chân chính thấy rõ tướng mạo tiểu cô nương, rốt cuộc không có cách nào coi nàng là người thường, ngược lại trịnh trọng cầm lễ nói, "Thỉnh ——"
Huyền Liên hỏi: "Cái gì gọi là đức, khí, sinh, tinh, thần, hồn, phách, tâm, ý, chí, tư, trí, lự?"
Cẩm Vinh đáp: "Thiên chi tại ngã giả đức dã, địa chi tại ngã giả khí dã. đức lưu khí bạc nhi sinh giả dã. cố sinh chi lai vị chi tinh; lưỡng tinh tương bác vị chi thần; tùy thần vãng lai giả vị chi hồn; tịnh tinh nhi xuất nhập giả vị chi phách; sở dĩ nhậm vật giả vị chi tâm; tâm hữu sở ức vị chi ý; ý chi sở tồn vị chi chí; nhân chí nhi tồn biến vị chi tư; nhân tư nhi viễn mộ vị chi lự; nhân lự nhi xử vật vị chi trí."
" Quan kỳ kha lạn, phạt mộc đinh đinh, vân biên cốc khẩu từ hành, mại tân cô tửu, cuồng tiếu tự đào tình. thương kính thu cao, đối nguyệt chẩm tùng căn, nhất giác thiên minh. nhận cựu lâm, đăng nhai quá lĩnh, trì phủ đoạn khô đằng. thu lai thành nhất đam, hành ca thị thượng, dịch mễ tam thăng. canh vô ta tử tranh cạnh, thì giới bình bình, bất hội cơ mưu xảo toán, một vinh nhục, điềm đạm diên sinh. tương phùng xử, phi tiên tức đạo, tĩnh tọa giảng hoàng đình......" Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad icedcoffee0011, các bản reup bên ngoài đều là bản đăng thiếu chưa beta, truy cập trang chủ để đọc truyện sớm và chính xác nhất www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Cẩm Vinh cùng Huyền Liên chân nhân ông một lời ta một câu, người khác nhìn cảnh một đạo trưởng đầu bạc hạc nhan đối đáp cùng một đứa bé bảy tuổi, theo lý mà nói một cảnh tượng thoạt nhìn quái dị như thế, lại khiến người không dám quấy rầy, mạc danh có cảm giác uy nghiêm.
Cẩm Vinh trả lời đĩnh đạc, hạ bút thành văn sắc mặt, Huyền Liên chân nhân càng thêm ngưng trọng.
_____
Này ngày qua đi, người trong thiên hạ đều biết đường đường là Huyền Liên chân nhân lại luận huyền học bại dưới tay một bé gái bảy tuổi.
Hoàng đế trong cung nghe xong cũng không khỏi giật mình, "Huyền Liên chân nhân cư nhiên thua?"
Nội thị trả lời, "Huyền Liên chân nhân chính miệng nhận thua."
"Chà." Hoàng đế không khỏi hứng thú, "Đó là cô nương nhà ai?"
"Thứ đích nữ Văn thị lang, năm nay bảy tuổi." Nội thị cung kính nói.
Vừa lúc gặp Vương Quý Phi cùng Tam hoàng tử, hoàng đế đem chuyện này nói cho bọn họ, Vương Quý Phi cong môi cười, "Nghe bệ hạ nói vậy, thần thiếp thật tò mò muốn gặp tiểu cô nương có thể vượt mặt Huyền Liên chân nhân kia, xem rốt cuộc nàng là đứa trẻ như thế nào."
Hoàng đế cười nói, "Có thể trông như thế nào, đã không phải là yêu ma quỷ quái, trẫm cũng có ý này."
Tam hoàng tử ở bên cạnh nghe xong lại động tâm tư, lên tiếng nói, "Phụ hoàng, mẫu phi, Văn gia Nhị tiểu thư cho dù xuất sắc hơn nữa cũng chỉ là một đứa bé vô tri, có thể có gì đặc sắc, cho dù là biện qua Huyền Liên chân nhân, nhưng đồng ngôn trĩ ngữ liền nàng chính mình đều phân không rõ, chi bằng thỉnh tỷ tỷ nàng tới nói rõ việc ngày đó."
"Tỷ tỷ nàng? Văn gia đích trưởng nữ?" Vương Quý Phi sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ nói, "Ta nhưng thật ra nghe nói nàng tài tình nhạy bén, lại thất khiếu linh lung, hoàng nhi ngươi còn gặp qua nàng không thành."
*七窍玲珑心Thất khiếu linh lung tâm (tim có 7 lỗ): chỉ người rất thông minh tài ba, nói chung là nhân tài về cả nhân cách lẫn khả năng làm việc.
Tam hoàng tử bên tai ửng đỏ, "Dạ, nhi thần ở chỗ trưởng công chúa gặp mặt nàng một lần, tài đức song toàn, danh xứng với thực."
Hoàng đế nhìn ra tâm tư của nhi tử, nhưng cũng không chọn phá, nếu Tam Hoàng nhi muốn gặp, vậy để hắn thỏa mãn ý nguyện, gặp ai chả là gặp. Trầm ngâm một chút nói,
"Vậy tuyên Văn gia đích trưởng nữ vào cung."
Lại không biết một quyết định này làm hắn sau này tiếc nuối không thôi.
Văn phủ đột nhiên được hoàng đế triệu kiến, tuyên đại tiểu thư Văn Cẩm Tú vào cung, thụ sủng nhược kinh, Văn lão phu nhân giúp Văn Cẩm Tú tỉ mỉ trang điểm một phen, chớ nên ở trước mặt bệ hạ mạo phạm thất lễ.
Văn Cẩm Tú trong lòng có chút thấp thỏm, không biết hoàng đế vì sao triệu kiến nàng.
Chờ vào trong cung sau, đôi mắt cũng chỉ dám nhìn chằm chằm chân váy, không dám nhìn thẳng long nhan, chỉ nghe hoàng đế nói,
"Nghe nói bào muội bảy tuổi của ngươi biện huyền thắng Huyền Liên đại sư."
Nguyên lai là chuyện này, nàng xem thường lực ảnh hưởng của Huyền Liên chân nhân, Văn Cẩm Tú ổn ổn tâm thần, thanh âm bình tĩnh lại không mất vẻ dịu ngoan đem sự việc ngày đó một lần, chuyện Huyền Liên chân nhân đoán mệnh cho nàng cũng không dám giấu giếm.
"Huyền Liên chân nhân phê cho ngươi một chữ " quý "?" Hoàng đế ngạc nhiên nói.
"Đúng vậy, bệ hạ." Văn Cẩm Tú trả lời.
Hoàng đế không tiếp tục hỏi thêm, lại là để lại vài phần tâm tư.
Nghe thấy ngôn từ cuồng vọng của bé gái bảy tuổi kia, hoàng đế sang sảng cười to, "Không nghĩ tới Huyền Liên chân nhân cũng có thời điểm bị tiểu hài tử nghi ngờ."
Hoàng đế kỳ thật cũng có chút tiểu oán hận với Huyền Liên chân nhân, muốn nhờ hắn đo lường tính toán cũng không dễ dàng, vì Huyền Liên chân nhân luôn ra sức khước từ, nếu không phải Huyền Liên chân nhân đích xác rất lợi hại, lực ảnh hưởng lớn, hoàng đế đã sớm muốn đem hắn trói vào trong cung.
Văn Cẩm Tú giới thiệu muội muội ruột thịt, lời nói cho dù có chút tang bốc, bất quá tính ra cũng không phải vọng ngôn. Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad icedcoffee0011, truy cập trang chính chủ là tôn trọng công sức của editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Nàng trong lòng lại là nghĩ, huyền học thì sao, còn có thể xé trời sao? Cho dù vào cung cũng bất quá chỉ là một nữ quan mà thôi, còn có thể thăng thiên sao?
_____
Cẩm Vinh ở trong phủ không kiên nhẫn nhìn một đợt lại một đợt người đến quấy rầy, còn nhìn cô như sinh vật hi hữu. Văn Cẩm Tú thay cô đi vào cung, cô còn rất cao hứng, Cẩm Vinh mới không muốn khom lưng uốn gối với đế vương ở nhân gian.
Sau khi Văn gia Nhị tiểu thư biện huyền thắng Huyền Liên chân nhân, Văn phủ khách đến đầy nhà, người nối tới cửa liền không dứt, Cẩm Vinh phiền phức dứt khoát đóng gói đi Thiên Phong Sơn.
Nghe cô nói muốn đi đạo quan của Huyền Liên, Văn lão phu nhân cũng không dám cản trở, Huyền Liên chân nhân càng không cự tuyệt, ngày ấy biện huyền, lão là tâm phục khẩu phục nhận thua, trong lòng biết văn Nhị tiểu thư không những tướng mạo khó dò, càng là trời sinh tuệ căn, ngộ tính ở phía trên lão.
Huyền Liên tự nhiên quét dọn giường chiếu hoan nghênh, còn dặn đồng tử chăm sóc Văn nhị tiểu thư thật tốt.
Cẩm Vinh ở đạo quan trôi qua một đoạn sinh hoạt thanh tịnh, còn thấy được Đạo gia điển tịch đã lâu không gặp, Huyền Liên còn phi thường tự hào nói, đây là lão vơ vét khắp thiên hạ đoạt được, chỉ sợ không có ai thu thập được đầy đủ Đạo gia điển tịch như lão.
Huyền Liên người này Cẩm Vinh xem qua mệnh lý, đắc đạo gian nan, nhưng tích lũy thêm hai ba thế có lẽ sẽ thành.
Huyền Liên trong lòng cũng có sở liệu, lão đo lường tính toán quá nhiều mệnh cách, lại liên lụy đến khí vận hoàng gia, khó có thể thoát khỏi hồng trần kiếp này.
Chuyện Văn phủ có một thần đồng trời sinh nhanh nhạy nhanh chóng bị một sự kiện khác lấn át, càng thu hút ánh mắt người hơn, chính là chuyện Văn Cẩm Tú sau khi vào cung yết kiến hoàng đế được Tam hoàng tử tự mình đưa về. Có thể nói chuyện tình tình ái ái lại có tính tác động thực tế đến tương lai Văn phủ càng khiến người để ý hơn.
Văn phủ cũng bắt đầu sinh tâm tư riêng, bệ hạ tuy niên phú lực tráng, nhưng Tam hoàng tử là do Quý Phi sinh, được hoàng đế yêu thích, tuổi tương hợp với Văn Cẩm Tú, đại tiểu thư chưa chắc không thể bắt được cái ghế hoàng tử phi.
Văn nhị lão gia cũng nhịn không được đi tìm mẫu thân, dò hỏi chuyện này, nếu cùng hoàng gia kết thân, kia chính là thiên đại vinh quang, Tam hoàng tử có ưu thế rõ ràng, Văn gia chắc chắn có thể cao hơn một tầng.
Văn lão phu nhân trước kia một mực chấp nhất với vinh quang của Văn gia lúc này lại chần chờ, bà nhớ tới lời Huyền Liên chân nhân, không nên nghị hôn sự sớm, nếu không đồ sinh nhấp nhô.
Trong cung Vương Quý Phi cũng rối rắm, tâm tư Tam hoàng tử quá mức rõ ràng, nhưng nàng lại có chút không muốn.
Văn gia đại cô nương tuy tốt, người cũng mẫn tú, nhưng gia thế thấp, không huynh đệ ruột thịt nâng đỡ, Văn gia mấy năm nay không được bệ hạ coi trọng, hàng con cháu cũng không có người tài ba, càng ngày càng xuống dốc, Vương Quý Phi sao có thể nguyện ý để bảo bối nhi tử cột lên một cái thuyền đang chìm như vậy, mà không phải lựa chọn thiên kim danh môn bối cảnh vững vàng.
Chính là Vương Quý Phi lại đau lòng nhi tử, nàng nhìn nhi tử động tâm, muốn hắn buông tha Văn gia tiểu thư, chỉ sợ hắn sẽ sinh ngăn cách với nàng.
Nghĩ vậy, Vương Quý Phi lại đau đầu, có chút tức giận Văn gia lăn lộn nhiều chuyện như vậy ra làm cái gì.
Ma ma bên cạnh thấy thế, liền mở miệng đề nghị, "Không bằng khuyên nhủ Tam điện hạ, nạp Văn gia cô nương làm trắc phi."
Vương Quý Phi nghe vậy âm thầm suy nghĩ, trắc phi của hoàng tử, cũng không bôi nhọ thân phận Văn gia đích trưởng nữ, chần chờ một chút, "Chỉ sợ hoàng nhi bên kia......"
Nghe lo lắng Vương Quý Phi, ma ma lại cười nói, "Nam tử hiểu cái gì, chỉ cần có thể cưới được cô nương ái mộ, là thê là thiếp, nơi nào sẽ quản nhiều như vậy, nương nương khuyên nhiều một chút thì tốt rồi."
Vương Quý Phi khẽ gật đầu, cũng đúng, để ý những thứ này trước nay đều là nữ tử, cũng chỉ có nữ tử mới biết được, thê với thiếp khác nhau như trời với đất.
Nàng ngày xưa nếu không phải nghe bệ hạ lời ngon tiếng ngọt, cũng sẽ không từ bỏ vị trí Hoàng Hậu, cam tâm làm thiếp, cũng may mấy năm nay nàng hao tổn tâm cơ, cố sủng sinh con, tuy không có danh Hoàng Hậu nhưng lại có thực quyền, mà nữ nhân đã từng ở phía trên nàng, còn không phải ở trong cung điện lạnh như băng mòn mỏi cô độc.
Vương Quý Phi cười lạnh liên tục. Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad icedcoffee0011, truy cập trang chính chủ là tôn trọng công sức của editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Chờ lời đồn ở bên ngoài nguôi xuống, Cẩm Vinh lại về Văn phủ, mỗi ngày bị Huyền Liên lão đạo lôi kéo bàn luận, cô đã sớm mất hết kiên nhẫn.
Nam Nhị Viện quả nhiên lại trở về vẻ yên lặng ngày trước, Cẩm Vinh còn không an tĩnh bao lâu, Lý Cảnh Linh tiểu thiên tài lại tìm tới.
"Muội đi Thiên Phong Sơn lâu vậy, Văn phủ hôm nào cũng nói muội chưa trở về." Lý Cảnh Linh trong giọng nói lộ ra một tia ủy khuất.
Ma ma cùng bọn nha hoàn đều đứng ở xa xa, cũng không nghe ra Cẩm Vinh cùng Lý Cảnh Linh nói cái gì, cũng sẽ không quấy rầy đến bọn họ, nguyên bản nam nữ bảy tuổi bất đồng, nhưng ai bảo Nhị tiểu thư là thần đồng, hơn nữa lại có đại tiểu thư lên tiếng. Sau khi đại tiểu thư cùng Tam hoàng tử giao tế qua lại nhiều, địa vị đại tiểu thư ở trong phủ càng ngày càng cao, trực tiếp lấn át kế thái thái. Đại tiểu thư nói để Nhị tiểu thư cùng Lý tiểu công tử chơi, bọn họ sao còn dám ngăn cản.
Cẩm Vinh càng là sẽ không để ý này đó lề thói cũ lễ giáo, trắng ra nói, "Ngươi tìm ta làm gì?"
"Muội tu đạo gia, lại không chịu bàn luận với ta." Lý Cảnh Linh càng thêm ủy khuất, "Muội học, ta cũng muốn học."
Không đợi Cẩm Vinh nói chuyện, Lý Cảnh Linh liền bắt đầu chia sẻ mấy thứ cậu chuyên tâm nghiên cứu gần đây, "Ta đã đọc 《 Đạo Đức Kinh 》, còn có 《 nam hoa kinh điển 》, 《 hướng hư kinh 》......"
"Ngươi học đạo gia làm cái gì?"
Cẩm Vinh giật giật khóe miệng, đây là thứ một tiểu nam hài chín tuổi bình thường sẽ đọc ư? Lại nói tiếp cha mẹ Lý Cảnh Linh cũng quá khai sáng, trực tiếp mặc kệ hắn thích học gì thì học, vô luận là tạp học, tứ thư ngũ kinh, còn có y thuật địa lý chí binh thư, Lý Cảnh Linh từ nhỏ đã đọc quá, hiện tại còn muốn tu đạo học, quá phát rồ.
Lý Cảnh – si mê với học tập không thể tự kềm chế - Linh nghiêm túc nói, "Học tập chính là không có giới hạn, nhân sinh thọ mệnh có lẽ có hạn, nhưng theo đuổi học thức lại là vĩnh viễn vô hạn, con người tinh lực tuy rằng không nhiều, nhưng có thể sử dụng vào việc mình yêu thích, cũng là lạc thú......"
Cẩm Vinh yên lặng quay đầu đi chỗ khác, cô không muốn cùng học thần nói chuyện.