Gia phó Liễu gia đập mở cửa miếu hoang, thấy bên trong không có một bóng người, sau khi nghiêm túc lục soát từng góc miếu thờ, Liễu gia người đành phải rời đi.
Liễu Phỉ cùng Liễu Toàn Cơ từ sau tượng thần đi ra, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, Liễu Toàn Cơ đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, "Bọn họ thật sự không có phát hiện chúng ta."
Chỗ hai người các nàng trốn cũng không bí ẩn, hơn nữa đã làm tốt chuẩn bị, một khi bị phát hiện liền tự sát, nhưng người hầu Liễu gia dường như không phát hiện ra bọn họ, Liễu Phỉ không ngốc, rất nhanh liền đoán được, lôi kéo chất nữ quỳ trước tượng tiên.
"Đa tạ thần tiên cứu mạng."
"Thần tiên thật sự cứu chúng ta, để chúng ta có thể sống sót." Liễu Toàn Cơ nhịn không được vui sướng òa khóc.
Hai người quỳ trước tượng thần liên tục lễ bái, cái trán đều đỏ bừng cũng không thèm để ý.
Không bao lâu, mưa bên ngoài cũng ngừng, trời lại sáng, Liễu Phỉ cùng Liễu Toàn Cơ lại không có đi ra ngoài, nói thật, bọn họ cũng không biết nên đi đâu, tuy rằng tránh được một kiếp, nhưng người Liễu gia khẳng định còn ở nơi nơi tìm các nàng.
Rời đi khỏi miếu thần tiên, chỉ sợ cũng cơ hội sống sót của bọn họ cũng chắc được bao nhiêu.
Liễu Phỉ cùng Liễu Toàn Cơ sau khi quỳ lạy, liền bắt đầu dọn dẹp tòa miếu thờ, cũng là hồi báo nho nhỏ ơn phù hộ của thần tiên.
Hai người đều là thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước, nhưng không có một tia kêu khổ, nghiêm túc quét tước tro bụi trong miếu thờ, phí nửa ngày công phu, xử lý coi như cũng tạm ổn, không hoang vắng rách nát như lúc trước.
Quét tước lâu như vậy, Liễu Phỉ cùng Liễu Toàn Cơ vừa mệt vừa đói, vừa dừng lại lau mồ hôi, lại bỗng nhiên nghe thấy một giọng nữ ôn nhuận thanh lãnh:
"Các ngươi cần phải đi."
Là tượng thần mở miệng nói chuyện, phảng phất giống như chân nhân, quanh thân tán nhàn nhạt oánh quang.
Liễu Phỉ cùng Liễu Toàn Cơ vội vàng lần nữa quỳ lạy, mặt lộ vẻ thành kính.
Thần tượng đương nhiên không biết nói, nói chuyện lànCẩm Vinh, cô dùng tiên lực mượn dạng tượng thần nói, "Nơi này không phải là chỗ cho các ngươi ở lâu."
Một toà miếu hoang, chỉ là cho người qua đường chỗ nghỉ tạm, trời quang mây tạnh, cũng nên rời đi.
"Thần tiên tại thượng, hai người chúng con tứ cố vô thân, mong rằng thần tiên rũ lòng thương." Liễu Phỉ bất đắc dĩ nói.
Cẩm Vinh tự nhận không phải là một vị thần tiên nhân từ, nếu không cô đã ngày ngày đi phổ độ chúng sinh, chứ không phải ngày ngày ở Bồng Lai tiên đảo, ngẫu nhiên mới đi nhân gian dạo một vòng.
Nhưng Cẩm Vinh thuận mắt, cũng không ngại cứu vài người, phù hộ một lần.
Thần tượng mở miệng nói, "Ta có thể giúp đỡ các ngươi một lần, nhưng ta muốn các ngươi vì ta thủ miếu mười năm, hết hạn mười năm, các ngươi tùy thời có thể đi, nhưng ta sẽ không giúp thêm một lần nào nữa."
Liễu Phỉ cùng Liễu Toàn Cơ nhìn nhau một cái, được kiên định trong mắt đối phương.
"Liễu Phỉ / Liễu Toàn Cơ hôm nay thề, vì tiên nhân thủ miếu mười năm, không rời không bỏ."
Lời thề đã định, hai đạo tiên quang rơi xuống trên người Liễu Phỉ cùng Liễu Toàn Cơ, đem dung mạo các nàng hóa thành bộ dáng của hai nam tử xa lạ.
Không chờ hai người hồi thần, thần tượng lại khôi phục nguyên dạng, không nói chuyện nữa.
Không bao lâu, gia phó Liễu gia lại quay lại, bọn họ tìm tất cả các nhà dân phụ cận, đều không thấy tung tích người đâu, bèn quay lại miếu hoang.
Vừa tiến đến này, lại phát hiện miếu thờ so với trước sạch sẽ hơn nhiều, còn nhiều thêm hai nam tử trẻ tuổi, gia phó Liễu gia liền hỏi, "Các ngươi là người phương nào?"
Liễu Phỉ hóa thành nho sinh mặc trường sam, nhanh trí học theo cử chỉ các nho nhân thường gặp bên đường, chắp tay nói, "Chúng ta là ông từ mới tới."
* "Ông từ" theo cách gọi dân gian trước đây là để chỉ những người trông coi, hương khói ở các nơi thờ tự.
Liễu Toàn Cơ cũng gật gật đầu theo.
Gia phó Liễu gia tuy cảm thấy hai người kia có chút kỳ quái, miếu thờ hoang vắng như vậy lại có người nguyện làm ông từ tới chăm coi, nhưng đối phương là thư sinh, là người đọc sách, cũng không dễ bắt nạt, liền nói: "Xin hỏi nhị vị có thấy hai cô nương trẻ tuổi đi qua đây."
Vô luận là Liễu Phỉ, hay là Liễu Toàn Cơ đều quả quyết nói, "Chưa từng gặp qua."
Gia phó Liễu gia thấy thế đành phải trở về phục mệnh, lúc gần đi còn không yên tâm nói thêm một câu, "Hai cô nương kia là nô tì trốn khỏi Liễu phủ chúng ta, phạm vào tội lớn, hai vị nếu có thấy, cứ việc nói cho Liễu phủ, lão gia nhà ta nhất định có thưởng."
Nghe vậy, Liễu Phỉ cùng Liễu Toàn Cơ trong lòng không khỏi lạnh lẽo, xem ra Liễu gia muốn hủy diệt hai người nàng hoàn toàn.
Sau khi tiên nhân biến hai người nàng thành nam tử, ở lại miếu làm ông từ, đích xác giải quyết được không ít nỗi lo của hai người, nhưng Liễu Toàn Cơ không thể nào ngừng lo lắng cho ngạch nương vẫn đang ở Liễu phủ.
Sau khi dàn xếp xong, Liễu Phỉ liền mang theo Toàn Cơ đi Liễu phủ, đương nhiên không có đi vào, chỉ là ở bên ngoài xa xa nhìn thoáng qua, lại hỏi người gần đó, mọi người đều nói hai vị tiểu thư Liễu gia chết bệnh trên đường đến kinh thành, Liễu gia đại phu nhân nghe tin dữ liền sinh bệnh, sau nhiều ngày cuối cùng cũng chuyển biến tốt, hai người cũng yên lòng.
Chỉ sợ, đời này vô duyên gặp mặt mẫu thân thêm một lần.
Băn khoăn duy nhất của Liễu Phỉ cùng Liễu Toàn Cơ cũng đã không còn, liền an tâm bắt đầu làm ông từ, vô luận là vấn đề hộ tịch, vẫn là chuyện kiếm tiền ăn cơm, tuy rằng vất vả, hai người cũng đều kiên trì xuống.
Còn sửa tên thành Vu Phỉ, Vu Toàn.
Sau khi thăm viếng nhiều nhà dân, hai người rốt cuộc biết được một chút lai lịch của miếu thần, nghe nói miếu trước kia cung phụng Huyền Nữ.
Năm đó Huyền Nữ làm mưa giải trừ tình hình hạn hán, hương khói cường thịnh nhất thời, nhưng không biết vì sao chọc giận hoàng đế, hạ lệnh hủy miếu, đoạn hương khói.
Đây đều là truyện từ bao đời, đặt ở đại lịch hiện giờ, cũng không tính là cái gì.
Hai người ban ngày trong thành làm người viết thư tính sổ sách, ngẫu nhiên thu chút nhuận bút, so với lúc làm khuê nữ, bọn họ cố ý thay đổi bút tích một chút, nhưng ở trong vùng cũng là xuất sắc hiếm thấy. Buổi tối, bọn họ ở lại trong miếu, đốt đèn thủ miếu.
Dần dần có tiền dư, Vu Phỉ cùng Vu Toàn liền tu sửa Miếu Huyền Nữ, miếu có tên, cũng liền không thể tùy tiện gọi.
Dưới nỗ lực của hai người, Miếu Huyền Nữ cũng có hương khói.
Không mấy năm, bá tánh gần đó đều biết đến Miếu Huyền Nữ.
Cũng có thấy ông từ Miếu Huyền Nữ có tài, còn không bằng đi thi khoa cử, tranh tú tài cũng rất tốt. Vu Phỉ cùng Vu Toàn hai người đều cự tuyệt, bọn họ ở Huyền Nữ lập lời thề, trước khi thủ miếu đủ mười năm sẽ không rời đi, hơn nữa sinh hoạt hiện tại so với trước kia khá hơn nhiều, còn có thể đi hiệu sách mua kinh, sử, tử, tập, làm chuyện mình thích, kham khổ nhưng cũng tự tại.
Cẩm Vinh bất quá nhất thời hứng khởi, cũng không thèm để ý nếu các nàng hủy nặc, nếu đã có lòng thiệt tình báo đáp, thổ địa nơi đó cũng sẽ che chở các nàng một phân, không để các nàng rơi vào nguy hiểm.
Chờ đến khi Cẩm Vinh đi tham gia tụ hội ở địa phủ, mới nhớ tới cái hẹn ước mười năm này, lại đến Miếu Huyền Nữ thấy hai người kia vẫn ở đây, mười năm này hẳn là không dễ dàng, còn giúp Cẩm Vinh lại nổi lên hương khói, giúp bá tánh phụ cận làm không ít chuyện, Cẩm Vinh có thể nhìn thấy trên người bọn họ nhàn nhạt công đức kim quang.
"Các ngươi cũng là ngoài dự kiến của ta."
Cẩm Vinh hiển lộ chân thân, ngồi ở bên cạnh tượng thần, thở dài.
Vu Phỉ Vu Toàn đang đọc sách, đột nhiên thấy tiên nhân tương tự tượng thần xuất hiện, lập tức đoán ra thân phận đối phương, vội vàng quỳ lạy, Vu Phỉ nói: "Đều là thượng tiên phù hộ, chúng con vô cùng cảm kích."
Hắn nói lời này đều là thực lòng, không nói Cẩm Vinh cho bọn họ một nơi dung thân, lại thay đổi thân phận nam tử, mấy năm nay có mấy lần ngoài ý muốn tìm được đường sống trong chỗ chết, vận mệnh chú định, giống như có người ra tay cứu bọn họ.
Thổ địa công cũng là dốc sức làm, Cẩm Vinh ở trong lòng nói một câu.
Cẩm Vinh khó được ngữ khí ôn hòa nói, "Kỳ hạn mười năm đã đến, các ngươi có thể rời đi."
"Đa tạ Huyền Nữ." Vu Phỉ cùng Vu Toàn đã không phải bọn họ lúc trước, hiện tại bọn họ tự tin dù là nữ tử, cũng có năng lực bảo hộ chính mình, đi làm chuyện mình muốn làm.
Lần này Cẩm Vinh không thúc giục bọn họ rời đi, ngược lại sau khi lắng nghe hai người họ nói chuyện, càng có hứng thú hỏi, "Hai người các ngươi ngày sau có tính toán gì không?"
Vu Phỉ thản nhiên nói, "Chúng ta muốn vì nữ tử trong thiên hạ làm chủ, chẳng sợ không thể hoàn toàn thay đổi này thế đạo, nhưng nếu có thể bằng vào chúng ta nỗ lực, dù chỉ một chút cũng đủ rồi."
"Chỉ hy vọng có thể giúp đỡ thật nhiều nữ tử, để các nàng tự mình nắm lấy sinh mệnh trong tay." Vu Toàn nghĩ đến vận mệnh chính mình, càng thêm kiên định nói.
Cẩm Vinh hơi hơi mỉm cười, "Thế đạo tổng sẽ không nhất thành bất biến, cũng phải có người đi trước đánh vỡ quy củ."
Cẩm Vinh lại nhìn về phía Vu Phỉ cùng Vu Toàn, cười nói: "Các ngươi vì ta thủ miếu mười năm, ta liền đưa các ngươi một kiện lễ vật, là thân nam nhi hay là thân nữ nhi, các ngươi động ý niệm là có thể thay đổi."
"Đa tạ Huyền Nữ." Vu Phỉ cùng Vu Toàn lại lần nữa cảm tạ, bọn họ biết Huyền Nữ đây là muốn giúp bọn họ hành sự bên ngoài càng thuận tiện. Thân nam nhi, có thể nhập sĩ làm quan, vì nữ tử trên đời này tranh thủ địa vị.
"Các ngươi không cần cảm tạ ta, có được hay mất đi cũng chỉ là nhất thời, tự mình bảo trọng."
Vu Phỉ cùng Vu Toàn rời đi, Cẩm Vinh ngồi trên đài thờ phụng, chân kiều bắt chéo, cắn quả táo, đôi mắt hơi lóe,
Hai người kia sẽ biến thành bộ dáng gì, mất đi bản tâm làm hại tác loạn, hay là tạo phúc vạn dân.
_____
Cẩm Vinh sau cũng có nghe nói sự tích Vu Phỉ Vu Toàn cứu thế tế dân, nhưng thế đạo đúng là không dễ thay đổi. Cũng sự tích này mà Miếu Huyền Nữ hương khói cường thịnh, có lẽ bọn họ cảm thấy đây là phương thức duy nhất có thể báo đáp Huyền Nữ đi.
Mấy trăm năm làm tiên, Cẩm Vinh cũng có lúc nhất thời hứng khởi giúp người, có như Vu Phỉ Vu Toàn lưu danh muôn đời, có kẻ để tiếng xấu muôn đời, dùng danh hào Huyền Nữ làm chuyện xấu, khiến tiên nhân hạ giới tra xét tình huống.
Tiên nhân hạ phàm tra xét là một tân tiên, tuổi trẻ khí thịnh, bằng không cũng sẽ không đáp ứng tiếp nhận chuyện như củ khoai lang phỏng tay này, nghĩ một phen kiến công lập nghiệp.
Trước tra xét của đối phương, Cẩm Vinh cười nhạo một tiếng, "Ngươi cho rằng bọn họ tin Huyền Nữ sao? Bọn họ tin chính là dục vọng trong lòng, liên quan gì đến thần tiên."
"Vậy thượng tiên vì sao không ra tay ngăn cản bọn họ, miễn cho bọn họ làm bẩn thanh danh thượng tiên."
"Thanh danh, ta không tu hương khói công đức, muốn thanh danh làm cái gì, vì tiên giả tiêu dao tự tại, hà tất nề hà phàm nhân ngu muội."
Cẩm Vinh cuối cùng nhàn nhạt nói một câu, "Ngươi trở về đi."
Tuổi trẻ tiên nhân cũng ẩn ẩn bị lời Cẩm Vinh thuyết phục, trở về Thiên Đình, nhưng Thiên Đình quan tâm không phải là Huyền Nữ vì sao liên lụy đến vận mệnh nhân tộc, mà là tu vi hiện tại của Huyền Nữ đã đến mức nào.
Cho nên vẫn nói tân tiên nữ kia tuổi trẻ chưa hiểu sự đời.
Đợi đến khi Thiên Đình tìm được đạo tràng của Cẩm Vinh trên Bồng Lai tiên đảo, người lại biến mất, bấm đốt tay, cũng không tìm thấy hồn phách trong thiên đạo này.