" A~a~...ước gì mình được xuyên vào Doraemon nhỉ.."
Và đó là điều ước của tôi...
Xin chào, tôi là Fujikawa Araka, 25 tuổi. Là một nhân viên bán hàng bình thường. Kể từ lúc còn rất nhỏ, tôi đã yêu thích cuốn truyện tranh Doraemon.
Tiền tiêu vặt mỗi tháng mà mẹ cho, tôi đều để dành lên, mục đích của tôi là sưu tầm những cuốn truyện Doraemon mới nhất.
Trong một lần vô tình, tôi đã từ một Otaku chuyển sang trạch nam. Và nhờ đó tôi mới biết, trên thế giới này thật sự có cái gọi là " Xuyên không ".
Trong tôi dần dần hình thành một ước mơ viễn vong...
..Xuyên vào cuốn truyện Doraemon..
Tuy nó chỉ là ước mơ, nhưng đồng thời cũng là một động lực thúc đẩy tôi học tập, đọc thật nhiều sách, hiểu biết thật nhiều điều...vì tôi nghĩ...lỡ một ngày nào đó tôi xuyên qua thật, sự hiểu biết này của tôi sẽ dễ dàng làm bạn với nhóm Nobita, Shizuka, Jaien, Suneo và Doraemon...
....
" aiz...." nhưng lâu như vậy rồi...mình có nên từ bỏ nó hay không đây?...
Bất tri bất giác, tôi chìm vào giấc ngủ, một ngày vất vả đã khiến tôi không chống cự lại được sự mê hoặc....
Tôi không hề hay biết rằng, trên tay tôi vẫn còn cầm quyển truyện Doraemon, và càng không biết rằng, nó khẽ phát ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt rồi biến mất...
...phải chăng nó chính là cánh cổng thời - không?...
......
Khi tôi tỉnh lại, thì đó đã là ngày hôm sau. Toàn thân tôi đau ê ẩm như mới vừa có xe tải cán qua, bụng thì đói, xung quanh tràn ngập mùi thối, móc, tiếng kèn xe, tiếng người ồn ào làm tôi khó chịu.
Khẽ mở ra mí mắt nặng trĩu, đập vào mắt tôi không phải là nóc tường phòng màu trắng có treo trùm đèn trong trí nhớ, thay vào đó là một bấu trời dát vàng nhỏ hẹp hai bên là tường nhà cũ kĩ màu hơi xám đã tróc sơn.
Tui đờ người ra một chút rồi hoảng hốt bật dậy, cơn đau nhứt khiến tôi hoạt động có chút khó khăn, miễn cưỡng.
Đưa tay vịnh bức tường để lấy sức đứng lên, nhưng tôi chợt nhận ra...bàn tay này..vốn không phải của tôi..
Bàn tay tôi màu mật, có phần thô ráp vì lao động, móng tay ngắn ngủn không đẹp mắt cho lắm.
Nhưng bàn tay trước mắt này lại khác..nó khá nhỏ nhắn, làn da trắng noãn, mịn màng, các đốt ngón tay thon dài, móng tay xinh đẹp, nhìn qua là đã biết không cần phải lao động nhiều.
Chẳng lẽ là xuyên qua?
Trong đầu tôi dần hiện ra ý nghĩ mà tôi không chắc lắm. Để chứng minh điều đó, tôi bước chân ra khỏi con hẻm nhỏ hẹp hôi hám, đi tìm một vật phản chiếu được để xem dung nhan của mình hiện giờ.
Đi ra khỏi con hẻm, tôi quả thật giật mình. Trước mắt tôi là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, những con người được phát họa y như trong phim hoạt hình, nhà cửa tuy rằng không đẹp lắm nhưng cũng không cũ kĩ như ngoài đời thật.
Vì có lẽ là buổi chiều nên số người đi đường vẫn là ít, chủ yếu là những nhân viên công tác đang trên đường về nhà.
Nhìn dòng chữ trên tấm biển cửa hàng, tôi chắc rằng mình vẫn còn trên mảnh đất Nhật Bản quê hương, điều đó làm tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Có lẽ tôi không cần phải lo lắng vấn đề ngôn ngữ giao tiếp.
Lại đi một lát, tôi rốt cuộc thấy một cửa hàng bánh ngọt có kính phản chiếu, vì quá mừng rỡ nên tôi vội vàng chạy tới.
...
Nhìn cậu bé khoảng ba, bốn tuổi trong gương, lần đầu tiên trong đời tôi ngẩn người ra.
Không phải vì tôi thấy thân thể này nhỏ tuổi, cũng không phải thất vọng về dung mạo hiện giờ của mình...
Điều khiến tôi ngẩn ra là...cái bóng người được phản chiếu trong gương đó...thật sự quá đẹp...
Thân thể nhỏ nhắn, làn da trắng như gốm sứ, mái tóc nâu mềm mại sáng bóng, mày lá liễu, đôi mi dài cong cong như cánh bướm, bao phủ hơn nữa đôi mắt tím to long lanh, cái mũi nhỏ xinh, đôi môi đo đỏ nhỏ nhắn. Nhìn kiểu nào cũng ra một thiên sứ.
Trên người vận bộ y phục nhăn nhúm, có vài chỗ bị dơ, nhưng không làm giảm nét đẹp tí nào, ngược lại, nó càng khiến thân thể nhỏ nhắn tăng thêm phần yếu ớt đáng thương, khiến người ta muốn ôm ấp trong lòng hảo hảo che chở.
Tôi vô thức đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt mình, trong lòng tự hỏi chẳng lẽ mình xuyên nhằm thân xác của thiên sứ?
Trong lúc tôi đang thẫn thờ thì một giọng nói hiền từ vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ vẫn vơ của tôi.
" sao giờ này cháu còn chưa về gia? Bị lạc à? "
Tôi giật mình quay sang nhìn chủ nhân của giọng nói. Đập vào mắt tôi là một bà cụ khoảng hơn sáu mươi tuổi, khuôn mặt hiền từ nhìn về phía tôi.
" chào bà ạ..." bỗng trong đầu tôi hiện ra một ý nghĩ.
Làm cho bà cụ này thu nhận mình. Nhìn mình như thế này, tôi đoán không chín cũng mười là một thiếu gia "hết thời" bị ruồng bỏ, nếu không tốt nắm bắt cơ hội trước mắt, e là một ngày nào đó cũng sẽ vào cô nhi viện.
Nhưng mà...sao nhìn mặt bà lão này quen quen thế nhỉ? Hình như mình đã gặp qua ở đâu rồi thì phải...
" chào cháu, cháu bị lạc à? Sao giờ này còn chưa trở về gia? " bà cụ mĩm cười hiền từ, không hề cảm thấy phiền mà lặp lại câu hỏi.
Araka giả bộ ngẫn người một chút, sau đó rũ mắt xuống, khóe môi nâng lên nụ cười khổ.
" thưa bà, cháu không có nhà để về..." nói xong còn khẽ gục đầu xuống, vai rung rung, làm người ta thương tiếc.
Quả như dự đoán của Araka, bà lão thở dài thương tiếc, ngồi xõm xuống trước mặt cậu, hai tay nâng vai, hiền từ hỏi.
" sao cháu lại không có nhà để về? "
" cháu.." Đóng kịch phải đóng cho chót, Araka hốc mắt đỏ hoe, ngập ngừng mở miệng.
" đừng lo, nói cho bà nghe, lỡ đâu bà có thể giúp được cháu " bà lão cười hiền từ, an ủi xoa xoa đầu cậu.
" cháu...cháu tên Fujiwara Araka, là con của Fujiwara Souto - tổng giám đốc một công ty nhỏ, ba cháu vì ham mê cờ bạc rượu chè mà làm công ty bị phá sản, mang theo một món nợ khổng lồ, ba cháu tinh thần sa sút suốt ngày đánh đập mẹ cháu, mẹ cháu vì bảo vệ cháu không bị ba đánh đập mà không lâu sau qua đời, ba cháu liền đem cháu đi bán để có tiền trả nợ, cháu thoát được rồi vô tình bị đưa vào cô nhi viện, vào đó cuộc sống cũng chẳng tốt hơn, cháu suốt ngày hết bị đánh đập rồi bị ăn hiếp..." Araka không ngại ngùng mà bịa ra một câu chuyện đáng thương, nói xong còn đưa khuôn mặt tinh xảo đã chảy vài giọt nước mắt nhìn bà lão "...bà ơi..bà sẽ không đêm cháu trở lại nơi đáng sợ đó chứ?.." giọng nói Araka càng ngày càng nhỏ, khiến bà lão là lầm tưởng cậu đang sợ hãi, vội vàng ôm cậu vào lòng, bà thương tiếc nói.
" bà sẽ không đem con trở lại nơi đó, bà sẽ nhận nuôi con, con chịu chứ? Ở nhà bà còn có một đứa cháu, thằng bé bằng tuổi của con, tên Nobi Nobita. Thằng bé là con một nên rất cô đơn, thường xuyên bị ăn hiếp, con sẽ đồng ý trở thành anh trai của Nobita chứ? "
Nobi Nobita!!! Cái tên như sét đánh vào trong lòng Araka.
Cậu là xuyên vào Doraemon!!!!
" vâng..." trừ bỏ kinh ngạc, nổi niềm vui sướng khôn cùng ập đến.