Mộ Liên Bình được Từ Nguyên Thanh an trí trêи giường, Bạch Vân Phỉ nhìn Mộ Liên Bình cả người đỏ đậm, nhịn không được mà nhăn chặt mày.
Hai tròng mắt của Mộ Liên Bình đỏ oánh, hai tay, hai chân đều bị dây xích khóa lại, biểu tình trêи mặt thập phần dữ tợn, nhìn qua đã không còn giống người nữa, lại có chút giống dã thú hơn.
Bạch Sĩ Nguyên nghi hoặc nhìn Từ Nguyên Thanh: “Từ đạo trưởng, Mộ thiếu đây là làm sao vậy?”
“Luyện công tẩu hỏa nhập ma.” Từ Nguyên Thanh đáp.
“Vậy Mộ thiếu sẽ luôn như vậy sao?” Bạch Sĩ Nguyên cẩn thận hỏi.
Từ Nguyên Thanh tràn đầy lo lắng sờ lên cái trán nóng bỏng của Mộ Liên Bình: “Thời điểm phát bệnh sẽ như vậy.”
“Từ đạo trưởng, không biết bệnh này của Mộ thiếu có biện pháp nào trị liệu không, ta có thể giúp được gì?”
Bạch Sĩ Nguyên cùng Từ Nguyên Thanh tương giao nhiều năm, biết Từ Nguyên Thanh chỉ có một nhi nữ, coi như hòn ngọc quý trêи tay, nữ nhi này gả vào một gia tộc cổ võ thần bí, mấy năm trước đã qua đời, chỉ để lại một đứa cháu ngoại cho Từ Nguyên Thanh, địa vị của đứa cháu ngoại này trong lòng Từ Nguyên Thanh không cần nghĩ cũng biết.
“Lần này ta tới chính là để tìm ngươi hỗ trợ.” Từ Nguyên Thanh lấy ra một tờ danh sách:
(dreamhouse2255)
“Bạch lão, ta không khách khí với ngươi, dược liệu được viết trêи này, mong ngươi có thể nhanh chóng thu thập về cho ta.”
Bạch Sĩ Nguyên vội vàng gật đầu: “Được, ta lập tức đi làm.”
“Từ gia gia, ta có một loại phù phòng bệnh, không biết có tác dụng với bệnh của Mộ thiếu hay không?” Bạch Vân Phỉ nói.
“Phù phòng bệnh? Cho ta xem một chút.”
Bạch Vân Phỉ vội lấy phù ra, Diệp Phàm ra tay rất hào phóng, trước đây lúc Bạch Vân Phỉ tới cửa muốn phù, Diệp Phàm liền cho Bạch Vân Phỉ mười tấm, để ngừa vạn nhất, phù phòng bệnh còn lại Bạch Vân Phỉ vẫn luôn mang bên người.
“Linh quang của phù chú này thật nồng đậm!”
Bạch Vân Phỉ nhịn không được nói thêm: “Ta chính mắt thấy phù chú này chửa khỏi bệnh cho một người, vô cùng linh nghiệm.”
“Vậy thử xem một chút đi.” Từ Nguyên Thanh nói.
“Phá!” Bạch Vân Phỉ ném phù lên người Mộ Liên Bình, Mộ Liên Bình hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Vân Phỉ một cái, nhe hàm răng sắc bén về phía Bạch Vân Phỉ, Bạch Vân Phỉ bị dọa cho ra một thân mồ hôi lạnh.
Thấy phù chú không có hiệu quả, Bạch Vân Phỉ lập tức hoảng thần, “Sao lại không có hiệu quả chứ, rõ ràng trước đấy……”
(dreamhouse2255)
Từ Nguyên Thanh thở dài một hơi, thần sắc ảm đạm giải thích: “Có lẽ là trị không đúng bệnh đi, Liên Bình cũng không tính là sinh bệnh.”
“Ta cũng có một tấm phù, có thể thử một lần!” Bạch Vân Cẩn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lên tiếng nói.
“Phù gì?” Từ Nguyên Thanh hỏi.
“Tĩnh tâm an thần phù, có thể khiến cho người khác đi vào giấc ngủ.” Bạch Vân Cẩn vội đáp.
Tĩnh tâm an thần phù này là lần trước Diệp Phàm đưa cho Bạch Vân Hi, dùng khi lão gia tử lại nổi điên, Bạch Vân Hi không muốn, qua tay lại cho hắn.
Lần trước Diệp Phàm dán tấm phù này lên đầu lão gia tử, lão gia tử lập tức ngủ một ngày một đêm, thiếu chút nữa dọa sợ người trong nhà.
“Tĩnh tâm an thần phù, có thể thử xem.” Từ Nguyên Thanh nói.
Bạch Vân Cẩn dán phù lên trán Mộ Liên Bình, Mộ Liên Bình rất nhanh liền an tĩnh lại, huyết sắc trong mắt cũng dần rút đi.
Nhìn thấy Mộ Liên Bình ngủ, Từ Nguyên Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Từ đạo trưởng, Mộ thiếu không có việc gì chứ?”
Từ Nguyên Thanh xoa đầu Mộ Liên Bình: “Ngủ rồi, hắn đã không được ngủ rất lâu.” Từ Nguyên Thanh thầm nghĩ: Tuy tĩnh tâm an thần phù này có chút hiệu quả, nhưng cũng chỉ có thể làm Mộ Liên Bình ngủ mà thôi, chờ đến khi Mộ Liên Bình tỉnh lại, tình trạng lại như cũ.
Bạch Sĩ Nguyên khó hiểu nhìn Từ Nguyên Thanh: “Từ đạo trưởng, cháu ngoại ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?”
Từ Nguyên Thanh thở dài lắc đầu: “Oan nghiệt a!”
Bạch Sĩ Nguyên thấy Từ Nguyên Thanh không muốn nhiều lời, cũng không tiếp tục truy vấn.
……
Giang gia.
(dreamhouse2255)
“Gia gia, ngươi tìm ta?” Giang Thục Nhã đi vào phòng hỏi.
Giang Thừa Nghĩa gật đầu: “Đúng vậy, Từ Nguyên Thanh đến Bạch gia, cháu ngoại của hắn đã xảy ra chuyện, cần lượng lớn dược thảo cứu mạng.”
Giang Thục Nhã có chút ngạc nhiên hỏi: “Vị Từ đạo trưởng kia?” Thanh danh Từ Nguyên Thanh rất vang dội, khi Giang Thục Nhã còn nhỏ đã từng nghe qua.
Giang Thừa Nghĩa gật đầu: “Đúng vậy, thủ đoạn của vị Từ đạo trưởng kia rất bất phàm, năm đó Bạch lão gia tử chính là được hắn tương trợ mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn, phát triển Bạch gia đến tình trạng bây giờ, hiện tại hắn có việc cầu người, nếu chúng ta có thể giúp đỡ, không chừng có thể làm vị Từ đạo trưởng kia thiếu một phần nhân tình.”
“Cần dược thảo sao? Trêи vấn đề y dược này, Giang gia chúng ta đã vượt xa Bạch gia, có lẽ lần này sẽ có cơ hội.”
Giang Thừa Nghĩa gật đầu: “Lần này số lượng dược thảo Từ đạo trưởng yêu cầu có chút nhiều, có mấy vị dược ngay cả Bạch gia cũng không lấy ra được, Bạch Sĩ Nguyên triệu tập không ít người nghĩ cách, chúng ta cũng nên lo sớm một chút đi, đừng để chậm trễ.”
……
Thời điểm Bạch Vân Hi trở về, trong Bạch gia đã tụ tập không ít đại nhân vật.
Bạch Vân Cẩn nhìn thấy Bạch Vân Hi mang theo Diệp Phàm về, không khỏi có chút ngoài ý muốn.
(dreamhouse2255)
“Vân Hi, sao ngươi lại mang hắn về?” Bạch Vân Cẩn lo lắng hỏi.
Bạch Vân Hi nhíu mày: “Diệp Phàm nói hắn muốn gặp cao nhân.”
Bạch Vân Cẩn: “……”
“Sao lại có nhiều người vậy?” Bạch Vân Hi hỏi.
Bạch Vân Cẩn đè thấp thanh âm giải thích: “Đều là tới hỗ trợ, cháu ngoại của Từ đạo trưởng xảy ra chuyện, cần không ít dược thảo quý trọng chế tác giải dược, gia gia tìm mấy lão bằng hữu hỗ trợ, kết quả, tin tức lộ ra, nhiều người nghe được tin đều tới.”
Y thuật của Từ Nguyên Thanh nổi tiếng trong vòng đại nhân vật ở kinh đô đã lâu, rất nhiều người từng được Từ Nguyên Thanh cứu trị, lần này Từ Nguyên Thanh cần giúp đỡ, bọn họ đều tới báo ân, còn có mấy người khác là muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt Từ Nguyên Thanh.
“Hình như gia gia ngươi rất coi trọng mặt mũi Từ đạo trưởng kia a!” Diệp Phàm nói.
Bạch Vân Cẩn gật đầu: “Đó là đương nhiên, Từ đạo trưởng đã cứu mạng gia gia ta, Bạch gia chúng ta có ngày hôm nay ít nhiều cũng nhờ có Từ đạo trưởng.”
“Gia gia ngươi thật kỳ quái, cầm chổi đánh đuổi cao nhân như ta ra khỏi cửa, lại chạy đi tôn kính một tên gà mờ, quả nhiên là lão hồ đồ.” Diệp Phàm lắc đầu than thở.
Bạch Vân Hi không vui nhìn Diệp Phàm: “Lúc tới ngươi đã bảo đảm cái gì?”
Diệp Phàm che miệng lại: “Ta câm miệng.”
Bạch Vân Cẩn: “……”
“Vân Hi, sao bây giờ ngươi mới trở về?” Bạch Vân Phỉ đi tới, kéo Bạch Vân Hi đi.
“Sao nhị tỷ không chào hỏi ta, nàng coi ta như không khí a!” Diệp Phàm rầu rĩ oán trách.
Bạch Vân Cẩn miễn cưỡng cười cười: “Đại khái là nàng không nhìn thấy ngươi đi……”
Diệp Phàm: “Sao lại không thấy chứ, ta lớn như vậy……”
Bạch Vân Cẩn: “……”
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm dùng khuỷu tay chọc chọc Bạch Vân Cẩn: “Gia gia ngươi tôn kính vị Từ đạo trưởng này như vậy có phải Từ đạo trưởng nói gì hắn cũng nghe theo không?”
Bạch Vân Cẩn cổ quái nhìn Diệp Phàm: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Đương nhiên, gia gia ta chắc chắn sẽ suy xét ý kiến của Từ đạo trưởng.” Bạch Vân Cẩn đáp.
Diệp Phàm gật đầu: “Như vậy sao!”
Diệp Phàm nhìn về phía Từ Nguyên Thanh: “Vị Từ đạo trưởng này đúng là được hoan nghênh! Nhiều thổ hào ngu ngốc xoay quanh hắn như vậy.” Đồng dạng là cao nhân, sao hắn lại không có đãi ngộ như vậy chứ!
……
Bạch Vân Hi rời đi một lát, khi trở về đã không thấy Diệp Phàm đâu.
“Đại ca, ngươi nhìn thấy Diệp Phàm đâu không?” Bạch Vân Hi hỏi.
Bạch Vân Cẩn nhíu mày: “Hắn vừa mới ở đây xong.”
Bạch Vân Hi hít sâu một hơi: “Không biết lại chạy đi đâu, hắn tốt nhất đừng có gặp phải rắc rối gì!”
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm đi vào phòng Mộ Liên Bình, kéo Mộ Liên Bình ra khỏi hôn mê.
“Ngươi là ai? Tới đây làm gì?” Mộ Liên Bình tràn đầy đề phòng nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm chớp chớp mắt nhìn Mộ Liên Bình: “Ngươi không cần kϊƈɦ động như vậy! Ta chỉ là có chút chuyện muốn nhờ ngoại gia gia ngươi hỗ trợ, cho nên tới đây xem ngươi một chút.”
Mộ Liên Bình lạnh lùng híp mắt lại: “Ngươi định dùng ta uy hϊế͙p͙ gia gia?”
Diệp Phàm lắc đầu: “Uy hϊế͙p͙ sao, như vậy dễ biến khéo thành vụng, chỉ là làm buôn bán mà thôi, ta chữa khỏi cho ngươi, ngoại gia gia ngươi giúp ta một chuyện.”
“Ngươi có thể chữa trị cho ta? Ngươi biết ta bị cái gì sao?”
Diệp Phàm nghiêm túc gật đầu: “Ngươi ăn trái cây không nên ăn, không chịu nổi dược lực, Linh Diễm Quả là thứ tốt, ngươi tìm ở đâu không biết cách sử dụng, quá lãng phí!”
Linh Diễm Quả là một loại linh quả, có ích lợi vô cùng lớn đối với tu giả hỏa linh căn, nhưng người thường ăn vào, nhẹ thì tê liệt, nặng thì bỏ mạng.
Đáy mắt Mộ Liên Bình hiện lên vài phần ảm đạm, ngay sau đó, sắc mặt Mộ Liên Bình lại lạnh băng. “Ngươi là ai, sao lại biết chuyện này?”
Mộ Liên Bình xuất thân từ Mộ gia, là một gia tộc lánh đời, trong gia tộc có một cây Linh Diễm Quả, cây này sinh ra Linh Diễm Quả, người tu luyện cổ võ Mộ gia dùng loại trái cây này có hai loại kết cục, một loại là một bước lên trời, tu vi đại tiến, một loại là kinh mạch đứt từng khúc, trở thành phế nhân.
(dreamhouse2255)
Cây Linh Diễm Quả là cơ mật tối cao của Mộ Dung gia, người ngoài biết được rất ít.
Tuy rằng nguy cơ dùng Linh Diễm Quả rất lớn, nhưng người Mộ gia vẫn nguyện ý mạo hiểm dùng Linh Diễm Quả, số lượng Linh Diễm Quả thưa thớt, cho dù muốn dùng cũng không nhất định có được.
Diệp Phàm nhún vai: “Ngoại gia gia ngươi đang thương lượng chuyện thu mua dược vật cứu bệnh cho ngươi, bất quá, lấy trình độ của ngoại gia gia ngươi, sợ là không cứu được ngươi rồi!”
“Ngươi nói hươu nói vượn!” Mộ Liên Bình lạnh giọng mắng.
Mộ Liên Bình cau mày, hắn vẫn luôn vô cùng tôn kính ngoại gia gia.
Tư chất của Mộ Liên Bình bình thường, tuy rằng rất khắc khổ tu luyện nhưng thực lực trong đám người cùng thế hệ ở Mộ gia cũng chỉ có thể được xem là trung bình, gia chủ vì xem trêи phần mặt mũi Từ Nguyên Thanh mà vô cùng coi trọng hắn, trêи tay Từ Nguyên Thanh có mấy phương thuốc có tác dụng vô cùng lớn đối với tu giả cổ võ Mộ gia.
Trong lúc Mộ Liên Bình cùng Diệp Phàm nói chuyện, một ngọn lửa nổi lên bừa bãi tàn sát trong người Mộ Liên Bình, làn da màu đồng cổ của Mộ Liên Bình dần dần chuyển thành đỏ ửng, trêи mặt lộ ra vài phần thần sắc thống khổ.
“Phát bệnh a!”
“Ngươi đi mau, cũng nhanh chóng đưa những người ở gần đây rời đi, thời điểm ta phát bệnh sẽ không khống chế được bản thân đi đả thương người khác, nếu lỡ đánh chết ngươi rồi thì không tốt.” Mộ Liên Bình áp chế thống khổ thúc giục.
Diệp Phàm bĩu môi: “Ngươi mơ thật đẹp, chỉ bằng ngươi cũng muốn thương tổn ta?”
Diệp Phàm vươn tay, điểm trêи ấn đường Mộ Liên Bình, ngọn lửa trong cơ thể Mộ Liên Bình bị Diệp Phàm rút ra, chảy vào trong thân thể Diệp Phàm.
Ngọn lửa này đối với Mộ Liên Bình là độc dược, đối với Diệp Phàm lại là đại bổ đan.
“Cảm giác tốt hơn một chút rồi đi, ta rút một phần linh lực của Linh Diễm Quả trong cơ thể ngươi ra, phần còn lại sẽ không tiếp tục phá hủy thân thể của ngươi, ngươi cũng sẽ không thường xuyên nổi điên như vừa nãy nữa, ngoại gia gia ngươi có thể làm được như vậy sao?” Diệp Phàm kiêu căng ngạo mạn hỏi.
Mộ Liên Bình vừa muốn nói chuyện, cửa phòng lại bị đẩy ra, Bạch Vân Hi nổi giận đùng đùng đứng ở cửa.