“Từ đạo trưởng, cửu ngưỡng đại danh a! Ta nghe nói Bạch lão đầu rất nghe lời ngươi.” Hai mắt Diệp Phàm sáng quắc nhìn Từ Nguyên Thanh, bắt lấy tay Từ Nguyên Thanh, dùng sức lay hai cái.
“Ta cùng Bạch lão có chút giao tình, hắn ít nhiều cũng cho cho ta chút mặt mũi.” Từ Nguyên Thanh hàm súc nói.
Diệp Phàm tràn đầy cao hứng gật đầu: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Một nhà Bạch gia đều nghe lời lão nhân Bạch Sĩ Nguyên kia, cuối cùng cũng có một người đánh bại được Bạch lão đầu.”
Từ Nguyên Thanh: “……”
“Trước đó cảm ơn Diệp thiếu đã ra tay tương trợ cháu ngoại ta.” Từ Nguyên Thanh nói.
Diệp Phàm vẫy vẫy tay: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng nhắc đến!”
“Diệp thiếu xem, bệnh này của cháu ngoại ta nên giải quyết như thế nào?” Từ Nguyên Thanh hỏi.
Diệp Phàm nhún vai: “Hắn dùng Linh Diễm Quả, nhưng lại không thể hấp thu dược lực của nó, chỉ có thể rút hết dược lực ra mới được, nếu muốn rút hoàn toàn, chỉ sợ còn cần bốn lần nữa.”
“Diệp thiếu cũng nhìn ra được, cháu ngoại ta là tu giả cổ võ, nếu rút hết dược lực của Linh Diễm Quả ra, sau này hắn còn có thể tu luyện được không?”
Thời điểm Từ Nguyên Thanh mới nhìn thấy thảm trạng của Mộ Liên Bình, hắn nghĩ chỉ cần có thể giữ được tính mạng Mộ Liên Bình là đủ, dù sao Mộ gia cũng có không ít người không thể hấp thu được Linh Diễm Quả, mười người ăn đến tám người chết, nhưng thấy Mộ Liên Bình khôi phục bình thường, bệnh cũng không tiếp tục phát, hắn lại nhịn không được bắt đầu mong đợi nhiều hơn.
(dreamhouse2255)
Tư chất của cháu ngoại hắn không phải quá tốt, nhưng nó vẫn vô cùng khắc khổ, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục.
*Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục: một câu ngạn ngữ, “tam cửu” và “tam phục” lần lượt là hai thời điểm lạnh và nóng nhất trong năm, bởi vậy nên “đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục” ý chỉ người siêng năng thì kể cả vào thời điểm khắc nghiệt nhất cũng không bỏ qua rèn luyện.
Mộ Liên Bình ba tuổi bắt đầu tu luyện, cho tới bây giờ đã hơn hai mươi hai năm, công sức tu luyện hơn hai mươi năm trời trong nháy mắt đổ sông đổ bể, không cần nghĩ cũng biết Mộ Liên Bình chịu bao nhiêu đả kϊƈɦ.
Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Kỳ thật cũng không phải là không được, nhưng đây là một cọc sinh ý khác, chúng ta để lúc khác nói đi.”
Từ Nguyên Thanh nghe được Diệp Phàm nói, tức khắc liền vui vẻ, “Diệp thiếu, ngươi có biện pháp sao?”
Diệp Phàm vuốt cằm: “Chờ ta rút hết dược lực của Linh Diễm Quả trong người hắn ra liền có thể thử dùng Tục Kinh Đan nối kinh mạch lại xem.”
Từ Nguyên Thanh tràn đầy kϊƈɦ động nói: “Cái này liền dựa hết vào Diệp thiếu.”
Mộ Liên Bình nhìn Diệp Phàm, trong lòng hiện lên vài phần nghi hoặc, Mộ gia có không ít người vì dùng Linh Diễm Quả mà chết, vì thế Mộ gia cũng đã nghĩ rất nhiều biện pháp khắc phục, nhưng đều không có tác dụng, vấn đề gây bối rối nhiều năm trong gia tộc, Diệp Phàm thật sự có thể giải quyết sao?
Từ Nguyên Thanh nhịn không được hỏi thêm: “Diệp thiếu, Tục Kinh Đan này……”
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm vẫy vẫy tay: “Chuyện này khi khác lại nói, chúng ta nói chuyện ngươi nên khen ta trước mặt Bạch lão đầu như thế nào trước đi.”
Từ Nguyên Thanh: “……”
“Từ đạo trưởng, ngươi biết nên khen ta trước mặt Bạch lão đầu như thế nào chưa?” Diệp Phàm hai mắt sáng long lanh hỏi.
Từ Nguyên Thanh: “Cái này……” Hắn hoàn toàn là không thân không quen tiểu tử Diệp Phàm này, nên khen như thế nào cũng chưa từng nghĩ tới.
Diệp Phàm lấy một tờ giấy ra: “Ngươi không biết cũng không sao, ta sớm chuẩn bị rồi, ta đã viết toàn bộ ưu điểm của ta thành bản thảo, Từ đạo trưởng, khi ngươi gặp Bạch lão đầu, cứ chiếu theo cái này mà nói là được.”
Từ Nguyên Thanh: “……”
Diệp Phàm ho nhẹ hai tiếng, nghiêm trang đọc: “Đến lúc đó, ngươi cứ nói với hắn như vậy ——”
“Hướng lên trêи năm ngàn năm trước, nhìn xuống dưới năm ngàn năm sau, ngươi có tìm kiểu gì cũng không thấy được người nào khác anh tuấn tiêu sái, văn võ song toàn, thông minh tuyệt đỉnh, tuyệt thế vô song hơn Diệp Phàm, nếu như ngươi bỏ lỡ vị tôn tế Diệp Phàm này, vậy chỉ có thể chờ thêm năm ngàn năm nữa mới có thể thấy được thiên tài thứ hai giống như vậy, đến lúc đó, ngươi đã sớm chết rồi!”
Từ Nguyên Thanh: “……”
(dreamhouse2255)
“Diệp Phàm hắn dương quang, khỏe mạnh, hài hước, ấm áp, vừa cao lại vừa soái vừa phú, tính cách ổn trọng, có trách nhiệm, tài cao bát đẩu, tài tình nhạy bén, có tố chất lãnh đạo, qua thôn này liền không còn cửa hàng!”
Từ Nguyên Thanh: “……”
“Diệp Phàm hắn không có ưu điểm gì, ưu điểm duy nhất chính là không có khuyết điểm, Diệp Phàm hắn cơ bản đều là khuyết điểm, khuyết điểm lớn nhất chính là chỉ có ưu điểm! Người hoàn mỹ như vậy lại nguyện ý làm tôn tế ngươi, đó là phúc ngươi tu luyện mấy chục đời mới có!”
Từ Nguyên Thanh “……”
“Diệp Phàm rất tuấn tú, nhưng mỗi ngày ngươi vẫn có thể phát hiện hắn soái hơn ngày hôm qua một chút, đám minh tinh ảnh đế gì đó so với Diệp Phàm đều chỉ là gà vườn chó xóm, không đáng để nhắc tới! Không biết kiếp trước ngươi đã thiêu bao nhiêu cao hương mới có thể có được phúc khí như thế!”
Từ Nguyên Thanh: “……”
Diệp Phàm ho nhẹ hai tiếng: “Tạm thời ta chỉ nghĩ được như vậy, còn những thứ khác, Từ đạo trưởng ngươi có thể bổ sung thêm a! Lời hay không ngại nhiều, càng nhiều càng tốt!”
Từ Nguyên Thanh: “……” Kỳ ba như vậy, khó trách Bạch Sĩ Nguyên không tiếp thu được.
Từ Nguyên Thanh cười cười: “Những thứ ngươi viết ta sẽ nói lại đầy đủ với Bạch lão.”
Diệp Phàm gật đầu, nghiêm túc dặn dò: “Vậy thì tốt, ngươi đừng có ăn bớt cắt xén nguyên vật liệu!”
(dreamhouse2255)
Từ Nguyên Thanh: “…… Có phải chúng ta nên bắt đầu nói chuyện Tục Kinh Đan rồi không?”
“Từ đạo trưởng, ngươi phải biết rằng ta là đại nhân vật, phí ra tay đều rất cao, Tục Kinh Đan này, dược liệu tự chuẩn bị, sau khi hoàn thành ngươi trả cho ta một trăm triệu nguyên.” Diệp Phàm nói.
Từ Nguyên Thanh nhíu mày: “Một trăm triệu nguyên không thành vấn đề, nhưng ngươi có thể bảo đảm đan dược hữu hiệu sao?”
“Không có hiệu quả sẽ không thu tiền của ngươi, ta là người làm ăn có đạo đức chức nghiệp.”
Từ Nguyên Thanh có chút ngoài ý, hắn lăn lộn trong y đạo nhiều năm, tu giả cổ võ gặp được hắn đều cung cung kính kính, nhưng lần này cháu ngoại hắn bị bệnh, hắn không nắm chắc một chút, Diệp Phàm lại nói không hiệu quả không thu tiền, đây cũng không biết là tuổi trẻ không hiểu trời cao đất rộng hay là thật sự có bản lĩnh nữa!
“Ngươi thật sự có nhiều tiền như vậy?” Diệp Phàm tò mò hỏi.
Từ Nguyên Thanh gật đầu: “Một trăm triệu nguyên vẫn nằm trong khả năng của ta.”
Từ Nguyên Thanh trong vòng cao tầng vô cùng nổi danh, bán ra một viên đan dược cũng kiếm được không ít, cho dù hiện tại hắn không có tiền, tìm một phú thương mượn một trăm triệu nguyên cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Ta nghe nói đạo sĩ các ngươi không dính khói lửa phàm tục, hiện tại xem ra cũng không hẳn là như vậy! Thời đại sinh khác biệt a!”
Từ Nguyên Thanh: “……”
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm lấy một cây bút ghi âm ra: “Không phải là ta không tin Từ đạo trưởng, nhưng chúng ta làm việc phải xử theo phép công, thời điểm ngươi khen ta trước mặt Bạch lão đầu, nhớ phải ghi âm lại cho ta.”
Từ Nguyên Thanh: “……” Hắn còn có thể sống yên ổn lăn lộn được nữa không!
Mộ Liên Bình: “……” Tiểu tử Diệp Phàm này còn rất cẩn thận a!
……
Mộ Liên Bình cùng Từ Nguyên Thanh rời khỏi biệt thự Diệp Phàm. Thời điểm Mộ Liên Bình tới còn lo lắng Diệp Phàm sẽ hỏi thăm hắn chuyện Linh Diễm Quả, nhưng lực chú ý của Diệp Phàm hoàn toàn không đặt trêи Linh Diễm Quả, Mộ Liên Bình phát hiện bản thân hắn đã suy nghĩ quá nhiều.
“Ngoại gia gia, chuyện Diệp thiếu nhờ ngươi!”
“Cũng không phải đại sự gì! Hắn chỉ nhờ ta khuyên nhủ Bạch lão, không nói nhất định phải khuyên được, chuyện này chủ yếu vẫn phải xem ý tứ Bạch lão thế nào.” Từ Nguyên Thanh nói. Chẳng qua muốn hắn nói theo những gì Diệp Phàm viết, thật sự là có chút khó mở miệng!
Mộ Liên Bình gật đầu: “Cũng đúng.”
Từ Nguyên Thanh vừa mang Mộ Liên Bình về Bạch gia liền nhìn thấy Bạch Sĩ Nguyên.
“Từ đạo trưởng, ngươi cuối cùng cũng trở lại, nếu ngươi về muộn hơn một chút, ta liền phải ra ngoài tìm ngươi.” Bạch Sĩ Nguyên nói.
(dreamhouse2255)
Từ Nguyên Thanh cười cười: “Thương thế của Liên Bình đã ổn định xuống, hiện tại không cần lo lắng nữa.” Từ Nguyên Thanh vừa đáp ứng với Diệp Phàm sẽ khuyên nhủ Bạch Sĩ Nguyên, bây giờ đối mặt Bạch Sĩ Nguyên, hắn liền cảm thấy có chút chột dạ.
Bạch Sĩ Nguyên nhìn sắc mặt cổ quái của Từ Nguyên Thanh, trong lòng hiện lên vài phần nghi hoặc.
“Thân thể Liên Bình đã tạm thời ổn định, ta có chuyện muốn nói với Bạch lão ngươi.” Từ Nguyên Thanh nói.
Bạch Sĩ Nguyên cười cười, “Đương nhiên là có thể, Từ đạo trưởng có việc cứ nói, cần ta hỗ trợ cái gì, ngươi cứ việc mở miệng, không cần xa lạ như vậy.”
Bạch Sĩ Nguyên cùng Từ Nguyên Thanh ngồi xuống sô pha.
Từ Nguyên Thanh cười cười: “Ta nghe nói Bạch Vân Hi có người bạn trai gọi là Diệp Phàm, hai người bọn họ rất đăng đối.”
Bạch Sĩ Nguyên: “……”
Bạch Vân Cẩn đứng ở một bên nghe được hai chữ Diệp Phàm, mí mắt nhịn không được nhảy nhảy hai cái, trong lòng hiện lên vài phần dự cảm không tốt.
Bạch Vân Cẩn nhìn Từ Nguyên Thanh: “Từ tiền bối, ngươi gặp được Diệp Phàm sao?”
“Ngươi cảm thấy hắn không tồi?”
(dreamhouse2255)
“Sao có thể chỉ là không tồi đâu! Hướng lên trêи năm ngàn năm trước, nhìn xuống dưới năm ngàn năm sau, ngươi có tìm kiểu gì cũng không thấy được người nào khác anh tuấn tiêu sái, văn võ song toàn, thông minh tuyệt đỉnh, tuyệt thế vô song hơn Diệp Phàm, nếu như ngươi bỏ lỡ vị tôn tế Diệp Phàm này, vậy chỉ có thể chờ thêm năm ngàn năm nữa mới có thể thấy được thiên tài thứ hai giống như vậy, phải tận dụng thời cơ a!”
Bạch Vân Cẩn: “……” Lời này của Từ đạo trưởng rất có phong cách của Diệp Phàm a! Diệp Phàm thường xuyên nói hắn chính là thiên tài ngàn năm khó gặp.
Hình như hôm nay Từ Nguyên Thanh đi gặp Diệp Phàm, mới gặp có một lần đã bị tiểu tử Diệp Phàm này tẩy não, sao hắn lại không biết Diệp Phàm còn có thiên phú bán hàng đa cấp như vậy nhỉ?
Bạch Sĩ Nguyên ngơ ngác nhìn Từ Nguyên Thanh, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Từ đạo trưởng, ngươi đánh giá Diệp Phàm rất không tồi a!”
Từ Nguyên Thanh xấu hổ cười cười, không biết nên nói tiếp như thế nào.
“Diệp Phàm đúng là một nhân tài.” Bạch Sĩ Nguyên có chút gian khổ tiếp lời.
“Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao! Diệp Phàm hắn dương quang, khỏe mạnh, hài hước, ấm áp, vừa cao lại vừa soái vừa phú, tính cách ổn trọng, có trách nhiệm, tài cao bát đẩu, tài tình nhạy bén, có tố chất lãnh đạo, qua thôn này liền không còn cửa hàng.” Từ Nguyên Thanh căng da đầu tiếp tục nói.
Bạch Sĩ Nguyên hít sâu một hơi, nhíu chặt mày lại: “Từ đạo trưởng, ngươi đây là thiếu nhân tình của Diệp Phàm, hay là thiếu đại nhân tình của hắn vậy?”
Từ Nguyên Thanh: “……”
(dreamhouse2255)
Từ Nguyên Thanh xấu hổ cười cười: “Thương thế của Liên Bình chỉ có Diệp Phàm mới khống chế được, hắn quả thật rất có bản lĩnh.”
Bạch Sĩ Nguyên gật đầu: “Bản lĩnh thì có.” Bản lĩnh chọc giận người càng có.
Diệp Phàm này nhanh như vậy đã chiếm được hảo cảm của Từ Nguyên Thanh, còn khiến Từ Nguyên Thanh ra mặt nói tốt cho hắn, khó lường a!
“Bạch lão, ngươi thấy Diệp Phàm này thế nào?”
Bạch Sĩ Nguyên cau mày: “Hắn a, khá tốt, rất đặc biệt, bất quá, chuyện của người trẻ tuổi, ta vẫn luôn giữ thái độ khai sáng, nếu Vân Hi tiếp thu Diệp Phàm, vậy ta không phản đối, nhưng nếu Vân Hi không tiếp thu, vậy ta cũng thuận theo ý Vân Hi.”
Bạch Vân Cẩn: “……” Gia gia cũng rất biết ném nồi a!
Bạch Sĩ Nguyên lắc đầu, trong lòng hắn đã tán đồng chuyện của Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm làm việc rất không đàng hoàng, cái này khiến cho Bạch Sĩ Nguyên không muốn giao Bạch Vân Hi ra một cách dễ dàng như vậy.