Đoàn xe đi giữa hai vách núi chật hẹp, một tu sĩ áo xám xuất hiện cản đường.
Tu sĩ trêи mặt đầy vết sẹo, vừa nhìn đã biết là không dễ đối phó.
Đoàn xe lập tức ngừng lại.
Bạch Vân Hi cau mày lại, truyền âm cho Diệp Phàm: “Người nào vậy? Chúng ta không phải đã bị lộ đi?”
Diệp Phàm lắc đầu: “Không biết.”
Lão quản gia bên người Tư Đồ Kiều Kiều banh mặt đi ra hỏi: “Các hạ là người phương nào, cớ gì chắn trước xa giá của chúng ta?”
“Trợ thủ của ta chết rồi, cần tìm mấy kẻ mới thay thế, ta vốn dĩ muốn bắt sơn tặc tập kϊƈɦ ở chỗ này, nhưng bọn họ không có chút thiên phú phù thuật nào, cho nên không dùng được, bất quá, bọn họ nói cho ta, trong đoàn xe này có một thiên tài chế phù!” Tu sĩ mặt sẹo bình đạm nói.
Bạch Vân Hi nhíu mày, sơn tặc tập kϊƈɦ ở chỗ này? Nơi này nguyên bản có sơn tặc tập kϊƈɦ? Tập kϊƈɦ ai chứ?
Diệp Phàm chớp chớp mắt, truyền âm cho Bạch Vân Hi: “Hắn đang nói tới ta sao? Sao hắn biết ta là thiên tài chế phù, người bình thường chỉ biết ta có năng lực luyện đan.”
Bạch Vân Hi: “……”
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm ngu ngốc, đối phương đương nhiên không phải tới tìm Diệp Phàm, hắn hẳn là tới vì Kiều Kiều công chúa, Kiều Kiều công chúa kia thiên phú dị bẩm, phù thuật kinh người, một đường này Bạch Vân Hi đã nghe đến tai mọc kén.
Trêи đường có rất nhiều tu giả vì chọc vui công chúa, ở thời điểm giao lưu cố ý nói lời hay ý đẹp.
Tư Đồ Kiều Kiều tính tình nóng nảy, phi dương ương ngạnh, nhưng bản chất vẫn là thiếu nữ kỳ trung nhị, rất dễ dỗ dành, tâm tình khi tốt còn thưởng phù chú cho đám tu giả kia.
Lão quản gia nhìn mặt sẹo: “Các hạ nếu muốn mấy trợ thủ phù sư, chờ chúng ta rời khỏi sẽ lập tức an bài cho ngài, đảm bảo đều là phù sư ưu tú nhất.”
Mặt sẹo lạnh lùng nói: “Không cần, phù sư tầm thường vô dụng, ta nghe nói trong đội ngũ này có một công chúa ngộ tính không tồi.”
Tư Đồ Kiều Kiều đi ra, kiêu căng ngạo mạn nhìn mặt sẹo: “Bản công chúa phù thuật kinh người, tương lai sẽ trở thành phù sư Thánh cấp, muốn bản công chúa làm trợ thủ cho tên xấu xí ngươi, chờ kiếp sau đi!”
Lời nói bừa bãi của Tư Đồ Kiều Kiều quanh quẩn vang vọng khắp núi, Bạch Vân Hi nghe được, tức khắc kinh hãi không thôi.
Bạch Vân Hi vẫn luôn cho rằng Diệp Phàm là một tên ngu ngốc bẩm sinh, hiện tại đột nhiên phát hiện, Diệp Phàm muốn không ngu ngốc cũng không được, đây là vấn đề giáo ɖu͙ƈ, thì ra tu giả được nuông chiều ở tu chân giới đều sẽ bị nuôi thành não tàn, vị công chúa đại nhân này không khác gì Diệp Phàm, thật sự không coi ai ra cái gì.
Mặt sẹo nhìn Tư Đồ Kiều Kiều, cũng không có tức giận, ngược lại còn rất thưởng thức: “Phù sư Thánh cấp, không tồi, có chí khí!”
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi run rẩy khóe miệng, thầm nghĩ: Tu giả dị giới đúng là không thể dùng lẽ thường để suy đoán, người này bị nói như vậy cư nhiên còn không tức giận.
Mặt sẹo giang tay, bắt lấy Tư Đồ Kiều Kiều.
“Lớn mật!” Hộ hoa sứ giả của Tư Đồ Kiều Kiều, Vương Trần Hiêu lập tức chạy ra, bất quá, bị mặt sẹo đánh bay.
Diệp Phàm nhìn Vương Trần Hiêu, chớp chớp mắt.
Vương Trần Hiêu là trưởng đệ tử của hội phó Hiệp Hội Phù Sư, rất yêu thích Tư Đồ Kiều Kiều.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Phàm không ít lần thấy hắn chân chó trước mặt Tư Đồ Kiều Kiều, Tư Đồ Kiều Kiều tính tình táo bạo, vừa không hài lòng liền muốn vung roi, Diệp Phàm luôn cảm thấy Vương Trần Hiêu có chứng thích chịu ngược.
……
Lão quản gia đứng chắn trước mặt mặt sẹo, mới qua ba chiêu đã bị mặt sẹo dùng một lá phù đánh đi.
“Hỏa Viêm Phù thật lợi hại! Tiêu chuẩn cũng tới Thiên cấp rồi đi!” Diệp Phàm trừng lớn mắt nói.
Diệp Phàm đã sớm biết lão quản gia bên người Kiều Kiều công chúa không đơn giản, đối phương vừa ra tay, hắn mới biết đối phương ẩn tàng tu vi Kim Đan, bất quá, chỉ là Kim Đan sơ kỳ, mặt sẹo kia lại là Kim Đan đỉnh, chênh lệch quá lớn.
(dreamhouse2255)
“Các hạ là Thần Phù Tông Thịnh Chí Hạo?” Lão quản gia hỏi.
Diệp Phàm cau mày lại, bỗng cảm thấy cái tên Thịnh Chí Hạo này có chút quen quen, rồi rất nhanh liền nghĩ tới đã nghe được ở nơi nào.
Vị trí số một trêи bảng treo thưởng, Thịnh Chí Hạo, tuy rằng tiền thưởng của Diệp Phàm trêи bảng tăng rất nhanh, nhưng muốn đuổi kịp Thịnh Chí Hạo vẫn không dễ dàng.
Diệp Phàm còn từng nghe các tu giả đồng hành nói qua về Thịnh Chí Hạo, treo thưởng truy nã Diệp Phàm là các đại tông môn liên hợp khởi xướng, tuyên bố treo giải truy nã Thịnh Chí Hạo lại chỉ có một mình môn phái số một Đông Đại Lục, Thiên Nhất Phái, Thịnh Chí Hạo chính là người đã hại chết nhi tử chưởng giáo của Thiên Nhất Phái.
Bất quá, chưởng giáo Thiên Nhất Phái là một tên rất có thể sinh, bị Thịnh Chí Hạo giết một vẫn còn vài, mà Thịnh Chí Hạo này giống như có huyết hải thâm thù với Thiên Nhất Phái, cách một khoảng thời gian lại chạy đến địa bàn của Thiên Nhất Phái làm loạn một trận, khiến cho cao tầng của Thiên Nhất Phái hận kẻ này thấu xương, bất quá, hắn một tay phù thuật xuất thần nhập hóa, Thiên Nhất Phái cũng không làm gì được.
Thiên Nhất Phái từng xuất động Nguyên Anh truy kϊƈɦ người này, bất quá, hắn dựa vào phù chú ngăn chặn Nguyên Anh truy kϊƈɦ, sau đó chạy trốn.
Mặt sẹo bắt lấy Tư Đồ Kiều Kiều: “Đi lên đi.”
Mặt sẹo vừa vung, ném Tư Đồ Kiều Kiều đang tức giận lên trêи thuyền.
Diệp Phàm nhìn thuyền lâu, trừng lớn mắt, trêи thuyền lâu có tiêu chí của Thiên Nhất Phái, vừa nhìn đã biết là tang vật.
(dreamhouse2255)
Lá gan tên này thật quá lớn, ban ngày ban mặt mang theo tang vật chạy khắp nơi.
“Ngươi muốn mang công chúa điện hạ đi đâu? Tư Đồ hoàng thất sẽ không bỏ qua ngươi, Hiệp Hội Phù Sư cũng sẽ không!” Vương Trần Hiêu kêu gào.
“Trêи người ngươi mặc học bào của phù sư Linh cấp, cũng là một phù sư Linh cấp đi, miễn cưỡng dùng tạm.” Thịnh Chí Hạo bắt lấy Vương Trần Hiêu, ném vào trong phi thuyền.
Diệp Phàm hai mắt sáng lên, nhìn qua Bạch Vân Hi: “Hắn nói còn thiếu chân chạy vặt!”
Diệp Phàm vừa nói xong, tay Thịnh Chí Hạo liền dừng trêи người Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi, hai người đồng thời bị ném vào trong phi thuyền.
……
Phi thuyền bay lên không trung, hướng thẳng tới Thương Sơn Hải Vân, Diệp Phàm nhìn hướng đi của phi thuyền, trong lòng cao hứng.
Tư Đồ Kiều Kiều tức giận vung roi, roi lướt qua, đồ vật bài trí bên trong phi thuyền lập tức bị đập nát.
“Thả ta ra ngoài, ta còn phải trở về gặp lão tổ!”
Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Công chúa điện hạ, ngươi muốn trở về gặp lão tổ, vậy phải đánh thắng lão quái vật kia trước đã.”
(dreamhouse2255)
“Làm càn! Ngươi cư nhiên dám nói như vậy với ta!” Tư Đồ Kiều Kiều phẫn nộ nhìn Diệp Phàm.
“Ta ăn ngay nói thật a!”
Bạch Vân Hi kéo Diệp Phàm một cái: “Đừng nói nữa.”
……
Thịnh Chí Hạo sắc mặt âm u đi đến, một cỗ uy áp dày đặc ép mấy người tới thở không nổi.
Tư Đồ Kiều Kiều cắn môi, thu liễm tức giận lại: “Tiền bối, ngài bắt ta làm cái gì?”
Thịnh Chí Hạo lạnh lùng nhìn Tư Đồ Kiều Kiều: “Nghe nói ngươi trời sinh thân thể linh phù, có thể phục hồi đồ phổ phù chú thượng cổ.”
Tư Đồ Kiều Kiều ngạo nghễ gật đầu: “Đúng vậy, ta đã phục hồi một cái.”
Tư Đồ Kiều Kiều tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng xuất thân đặc thù, thiên phú cũng không kém.
Lão nhân trong Hiệp Hội Phù Sư cũng không dám kênh kiệu với nàng, còn thường xuyên khen tặng Tư Đồ Kiều Kiều, Tư Đồ Kiều Kiều được một chúng lão nhân phủng lớn lên, tính tình khó tránh khỏi sẽ trở nên kiêu ngạo.
“Vậy ngươi hẳn sẽ có thể giúp ta phục hồi đồ phổ của Thần Phù Môn chúng ta.” Thịnh Chí Hạo nói.
(dreamhouse2255)
“Vậy có phải ta chỉ cần giúp tiền bối phục hồi xong đồ phổ, tiền bối sẽ thả ta đi?” Tư Đồ Kiều Kiều hỏi.
Thịnh Chí Hạo gật đầu: “Không sai, chỉ cần ngươi có thể làm được, ngươi muốn đi đâu thì đi.”
Tư Đồ Kiều Kiều tùy ý gật đầu: “Được rồi, muốn ta phục hồi phù chú nào? Đưa ta xem xem, chờ ta bổ toàn xong phù trận còn phải trở về mừng thọ lão tổ tông nữa.”
Thịnh Chí Hạo lấy ra một nửa tấm phù chú, giao cho Tư Đồ Kiều Kiều.
Tư Đồ Kiều Kiều không vui nhìn Thịnh Chí Hạo: “Đây phù quỷ gì? Ngươi đang trêu chọc bản công chúa sao?”
Thịnh Chí Hạo nặng nề nhìn Tư Đồ Kiều Kiều một cái: “Không hiểu thì chậm rãi nghiên cứu, nghiên cứu không ra ngươi liền đi chết đi.”
“Ngươi……”
Tư Đồ Kiều Kiều còn muốn la lối khóc lóc, nháy mắt liền bị Thịnh Chí Hạo bóp lấy cổ, “Ta không để ý tính tình của ngươi không tốt, nhưng tính tình không tốt cũng phải có tư bản, nếu ngươi có bản lĩnh phục hồi lại phù trận, ngươi có đâm thủng trời ta cũng không nói cái gì, nhưng nếu ngươi là phế vật không có bản lĩnh, vậy liền đi chết cho ta!”
Thịnh Chí Hạo ném Tư Đồ Kiều Kiều qua một bên, Tư Đồ Kiều Kiều vừa hoảng sợ lại vừa tức giận nhìn Thịnh Chí Hạo.
Nàng còn muốn nói cái gì, bị Vương Trần Hiêu kéo lại, Vương Trần Hiêu nhanh chóng truyền âm qua: “Công chúa điện hạ, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, tạm thời nhịn trước đi.”
(dreamhouse2255)
Thấy Thịnh Chí Hạo đã rời đi, Tư Đồ Kiều Kiều liền không cam lòng dậm dậm chân.
Diệp Phàm nhìn phù trận trong tay Tư Đồ Kiều Kiều một cái, ánh mắt lập tức hiện lên nét kinh ngạc.
……
Tư Đồ Kiều Kiều nhìn phù trận trong tay, tức giận lắc đầu: “Thứ này sao có thể là phù trận!”
Diệp Phàm nhìn Tư Đồ Kiều Kiều một cái: “Công chúa điện hạ, có thể cho ta xem không?”
Tư Đồ Kiều Kiều không kiên nhẫn nhìn Diệp Phàm một cái: “Đi đi đi đi, liên quan gì đến ngươi, ngươi là người của Hiệp Hội Phù Sư sao?”
“Ta không phải.”
“Ta biết ngươi không phải!” Tư Đồ Kiều Kiều khinh thường hừ một tiếng.
Diệp Phàm: “……” Không phải người của Hiệp Hội Phù Sư cũng không nhất định sẽ không biết phù thuật a!
Tư Đồ Kiều Kiều nghiến răng nghiến lợi nhìn phù trận: “Đây thật sự là phù trận sao, tên xấu xí kia sẽ không nói giỡn đi?”
Vương Trần Hiêu nhìn Tư Đồ Kiều Kiều: “Công chúa điện hạ, thứ này quả thật là phù trận.”
Tư Đồ Kiều Kiều cười lạnh một tiếng nhìn Vương Trần Hiêu: “Thế nào, ngươi xem hiểu? Thứ bản công chúa xem cũng không hiểu ngươi xem hiểu?”
Vương Trần Hiêu xấu hổ cười nói: “Ta xem không hiểu, nhưng ta có chút hiểu biết về vị Thịnh tiền bối này, Thịnh tiền bối xuất thân Thần Phù Môn, tông môn này xuống dốc đã lâu, hai trăm năm trước đã bị diệt môn, nhưng nghe nói tổ tiên Thần Phù Môn từng có một vị Hóa Thần.”
Tư Đồ Kiều Kiều hồ nghi hỏi: “Hóa Thần?”
Diệp Phàm chớp chớp mắt, Đông Đại Lục tài nguyên thiếu thốn, nghe nói hiện tại Hóa Thần một vị cũng không có.
(dreamhouse2255)
Vương Trần Hiêu gật đầu: “Không sai, đúng là Hóa Thần, Hóa Thần kia sau này đã biến mất, nghe nói là phi thăng, vị tiền bối kia để lại một quyển phù điển, nghe nói nếu hiểu được phù điển, tương lai rất có thể sẽ tới được Hóa Thần.”
“Phù điển khiến cho rất nhiều tu sĩ mơ ước, trong một lần tranh đoạt, phù điển bị chia thành hai nửa, một nửa đã bị phá hủy.”
Tư Đồ Kiều Kiều híp mắt lại: “Nói như vậy vẫn còn một nửa a!”
Vương Trần Hiêu gật đầu: “Đúng vậy, còn dư lại một nửa, nhưng mà một nửa này nếu là nửa trêи hoặc nửa dưới còn tốt, cố tình phù điển bị chia cắt tàn khuyết lại không được đầy đủ, một nửa bị đốt, một nửa còn lại ai xem cũng không hiểu, đã bị ném vào gác xó.”
Tư Đồ Kiều Kiều cau mày: “Cho nên đồ phổ này chính là nửa đồ phổ đã bị ném gác xó đó sao?”
Vương Trần Hiêu gật đầu: “Chắc là vậy.”
“Cái gi chứ, chỉ còn lại một nửa, nói ta phải nghiên cứu thế nào? Tên kia……” Hai chứ xấu xí lượn trong miệng Tư Đồ Kiều Kiều một vòng, cuối cùng cũng không thoát ra được, nàng rầu rĩ nói: “Vị tiền bối kia nghiên cứu thứ này làm gì a?”
Tư Đồ Kiều Kiều âm thầm buồn bực, nàng đúng là đã từng phục hồi một phù trận, nhưng đó là phù trận tương đối dễ, hơn nữa, người mạnh mẽ hoàn nguyên phù trận kia là đạo sư của nàng, bất quá, đạo sư đưa hết công lao đến người nàng, để nàng đề cao uy tín trong hiệp hội.
Tư Đồ Kiều Kiều sờ sờ cổ, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ ủy khuất.