Tư Đồ Kiều Kiều nhận lấy bát nghiền từ Diệp Phàm, bắt đầu công tác xử lý Đồng Hồng Sa.
Tư Đồ Kiều Kiều từng dùng Đồng Hồng Sa không ít lần, bất quá, Đồng Hồng Sa nàng tiếp xúc đến đều đã được xử lý tốt, quý vì phù sư Linh cấp, thời gian của nàng rất đáng giá, Hiệp Hội Phù Sư có một đồng học đồ, loại công tác xử lý tài liệu này, đương nhiên không đến phiên nàng phải làm.
“Sao thứ này lại cứng như vậy!” Tư Đồ Kiều Kiều khó chịu nói.
“Cho nên, mới phải chậm rãi nghiền a! Phải ma thành bột phấn, yêu cầu của tiền bối rất cao, không đạt tiêu chuẩn, hắn liền muốn đánh người, xử lý tài liệu không đơn giản như vậy, cũng không phải tất cả phù sư đều biết xử lý tài liệu.” Diệp Phàm than ngắn thở dài, hiển nhiên rất chướng mắt thủ pháp xử lý sứt sẹo của công chúa đại nhân.
Tư Đồ Kiều Kiều cắn môi, không cam lòng trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái.
Tư Đồ Kiều Kiều ma một hồi, Đồng Hồng Sa vẫn không có biến hóa gì, từng viên từng viên to nằm trong bát.
Diệp Phàm liếc Tư Đồ Kiều Kiều một cái: “Tốc độ quá chậm, nếu ngươi cứ mãi dùng cái tốc độ này liền phải bị tiền bối mắng.”
Tư Đồ Kiều Kiều không vui cãi: “Thứ này rất khó xử lý a! Có phải ngươi cố tình chọn việc khó cho ta làm đúng không?”
Diệp Phàm lắc đầu: “Khó chỗ nào, cái này rất đơn giản a, ngươi tránh qua một bên, ta tới.”
(dreamhouse2255)
Tư Đồ Kiều Kiều buông bát nghiền xuống, Diệp Phàm chậm rãi nghiền không bao lâu, Đồng Hồng Sa liền biến thành bột phấn.
Tư Đồ Kiều Kiều cảm thấy một cỗ linh lực dừng bên trêи Đồng Hồng Sa, không lâu sau Đồng Hồng Sa liền bị nghiền nát.
“Xem đi, không phải ta cố tình làm khó ngươi, là trình độ của ngươi không đủ!” Diệp Phàm nói.
Tư Đồ Kiều Kiều không vui cãi: “Ta chỉ là không có kinh nghiệm, mấy loại công việc thấp kém này vốn dĩ không tới phiên ta phải làm.”
Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng: “Đúng vậy! Loại kiếm sống thấp kém này không hợp với ngươi, ngươi vẫn nên trở về nghiên cứu phù trận đi.”
“Công chúa điện hạ, sao ngươi lại ở chỗ này? Làm ta tìm mãi.” Vương Trần Hiêu đi vào cười nói.
Tư Đồ Kiều Kiều lạnh như băng nhìn Vương Trần Hiêu một cái: “Ngươi không nghiên cứu phù chú, cả ngày nhìn chằm chằm ta làm cái gì?”
Tư Đồ Kiều Kiều ánh mắt cao, rất chướng mắt trình độ gà mờ của Vương Trần Hiêu, sau khi tới nơi này, Vương Trần Hiêu thường xuyên đi tìm Tư Đồ Kiều Kiều xum xoe, khiến cho Tư Đồ Kiều Kiều cực kỳ không kiên nhẫn.
(dreamhouse2255)
Tư Đồ Kiều Kiều rất được hoan nghênh, nàng ngang ngược, kiêu ngạo, dã man cũng không ngăn cản được nhiệt tình của các tu sĩ đối với nàng, không ít tu sĩ đã quen nhìn bách y trăm thuận, ôn nhu khả ái, liền đi thích kiêu dã man ngang ngược kiêu ngạo, Tư Đồ Kiều Kiều càng ngang ngược vô lý, càng có thể kϊƈɦ thích ham muốn chinh phục của các tu sĩ đối với nàng.
Lưu lạc tới địa phương này, Vương Trần Hiêu cực kỳ khó chịu, nhưng Vương Trần Hiêu cũng âm thầm may mắn những người theo đuổi khác của Tư Đồ Kiều Kiều không ở đây, lâu ngày, Tư Đồ Kiều Kiều sớm muộn gì cũng sẽ tiếp thu hắn, còn Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi, Vương Trần Hiêu tự động xem nhẹ.
Khiến Vương Trần Hiêu không nghĩ tới là, dưới loại tình huống này, Tư Đồ Kiều Kiều vẫn không chịu tiếp thu hắn, tình nguyện quậy cùng hai tán tu bất nhập lưu cũng không muốn ở cùng hắn, Vương Trần Hiêu chịu đả kϊƈɦ không nhỏ.
Bạch Vân Hi nhìn Vương Trần Hiêu, nhíu mày lại.
So với Kiều Kiều công chúa, Bạch Vân Hi càng kiêng kị người này hơn.
Kiều Kiều công chúa tính tình nóng nảy, chuyện gì cũng viết lên trêи mặt, nhưng Vương Trần Hiêu thì khác, Vương Trần Hiêu vẫn luôn khuyến khích hắn cùng Diệp Phàm đào tẩu, hứa hẹn một đống chỗ tốt, Bạch Vân Hi rất rõ ràng, tên này trong xương cốt chướng mắt hắn cùng Diệp Phàm, sở dĩ mượn sức bọn họ chỉ là bởi vì muốn lấy hắn cùng Diệp Phàm làm súng mà thôi.
Nếu hắn cùng Diệp Phàm chỉ là tán tu bình thường, không chừng đã đầu nhập vào Vương Trần Hiêu.
Bạch Vân Hi nhìn Kiều Kiều công chúa, lại nhìn Vương Trần Hiêu, thầm nghĩ: Vương Trần Hiêu hình như đã coi Diệp Phàm thành tình địch, bất quá, lại nói tiếp, thái độ của Kiều Kiều công chúa đối với Diệp Phàm quả thật tốt hơn Vương Trần Hiêu một chút.
Là người đều sẽ phạm tiện, Kiều Kiều công chúa từ nhỏ đến lớn được người sủng thành quen, ngẫu nhiên gặp Diệp Phàm thái độ trái ngược, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy mới lạ.
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm tùy ý lấy ra một viên đan dược, nuốt vào.
Vương Trần Hiêu nhìn thoáng qua: “Phạn đạo hữu, ngươi có Phục Chân Nguyên Đan?”
Diệp Phàm nhìn Vương Trần Hiêu một cái: “Đúng vậy!”
Phục Chân Nguyên Đan là một loại đan dược thích hợp cho tu sĩ Trúc Cơ dùng, giá cả rất sang quý, bất quá, đối với Diệp Phàm mà nói cũng không coi là cái gì, thời điểm ở trong bí cảnh, Diệp Phàm thu nhập không ít chiến lợi phẩm, các loại linh đan luyện đầy cả một sọt.
Linh căn của Diệp Phàm không tốt lắm, nếu muốn thăng cấp phải dùng tới không ít đan dược.
Trong cơ thể Diệp Phàm tồn tại dị hỏa, độc tố tồn đọng có thể được Thiên Hỏa đốt cháy, không lo sinh ra kháng tính.
Diệp Phàm ăn đan dược không khác gì ăn đường.
Vương Trần Hiêu cau mày lại, Phục Chân Nguyên Đan thích hợp cho tu sĩ Trúc Cơ, không có kháng tính, có thể sử dụng nhiều lần, hiệu quả cực kỳ tốt, giá không thấp, không phải cứ có linh thạch là có thể mua được, rất nhiều tông môn luyện ra đan dược này đều giữ lại cho đệ tử dùng, không bán ra ngoài, Vương Trần Hiêu theo bản năng cho rằng thứ này là Kiều Kiều công chúa đưa cho Diệp Phàm.
“Phạn đạo hữu thật có phúc khí! Được công chúa ban tặng đan dược.” Vương Trần Hiêu hâm mộ nói.
Diệp Phàm nhìn qua Vương Trần Hiêu: “Đan dược là của ta, công chúa đại nhân keo kiệt như vậy, có thể cho ta đan dược được sao?”
(dreamhouse2255)
Kiều Kiều công chúa bất mãn nhìn Diệp Phàm: “Hỗn trướng, ngươi nói ai keo kiệt?”
Diệp Phàm bĩu môi: “Ngươi từng cho ta linh thạch chưa?”
“Ta vì sao phải cho ngươi linh thạch? Ngươi cũng không cho ta a!” Kiều Kiều công chúa không vui cãi.
“Ngươi ăn thịt nướng của ta.”
Kiều Kiều công chúa: “Một chút thịt nướng cũng muốn lừa linh thạch của ta, ngươi nằm mơ!”
Tư Đồ Kiều Kiều tuy rằng ngang ngược kiêu ngạo, bị nuôi thành không coi ai ra gì, nhưng cũng không phải hoàn toàn ngốc, bị vây ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, không biết bao giờ mới được thả ra ngoài, linh thạch dùng một chút liền ít đi một chút, nàng đương nhiên sẽ không tùy tiện tặng tài nguyên tu luyện cho người khác.
Diệp Phàm: “……”
……
Đan Đô.
Lâm Mạc đi trêи đường phố trong Đan Đô, đạm nhiên nói: “Gần đây người truy tìm Diệp Phàm đã ít đi rất nhiều.”
(dreamhouse2255)
La Điệp Y gật đầu: “Đã sắp qua hai tháng, rất nhiều người đều cảm thấy Diệp Phàm đã rời khỏi Đan Đô, bất quá, cũng còn rất nhiều người cảm thấy Diệp Phàm còn ở đây, chờ tiếng gió qua rồi mới rời đi.”
Lâm Mạc hai tay chống lưng: “Lâu như vậy vẫn chưa có tin tức gì về Diệp Phàm, ta nghĩ hắn đã tìm được một chỗ trốn.”
La Điệp Y gật đầu: “Có lẽ.” Các đại tông môn muốn chia cắt đồ trêи người Diệp Phàm, sợ là có chút khó khăn.
Lâm Mạc cùng La Điệp Y đi ra ngoài Đan Đô, nhìn thấy bảng truy nã treo trêи tường thành.
Giải thưởng truy nã Diệp Phàm đã vượt qua Thịnh Chí Hạo, tiến lên vị trí số một.
Treo giải truy nã Thịnh Chí Hạo chủ yếu là do Thiên Nhất Phái ra, Diệp Phàm lại là khối thịt mỡ trong mắt của tất cả các tông môn, ai cũng muốn chen một chân vào, chỉ tính các thế lực nhỏ cũng đã tới gần trăm, thế lực nào không treo giải truy nã Diệp Phàm liền trở nên lạc hậu.
“Diệp đan sư thật đáng giá!” Lâm Mạc nói.
La Điệp Y gật đầu: “Đúng vậy!”
“Treo giải truy nã Thịnh Chí Hạo lại tăng rồi.” Nguyên bản chỉ có Thiên Nhất Phái treo giải truy nã tìm kiếm Thịnh Chí Hạo, nhưng bởi vì Thịnh Chí Hạo bắt cóc Tư Đồ Kiều Kiều công chúa, Tư Đồ hoàng thất liền thêm một tay, bất quá, Tư Đồ hoàng thất treo giải không nhiều.
“Kiều Kiều công chúa mất tích, ta thấy Tư Đồ hoàng thất hình như không sốt ruột lắm a!” La Điệp Y không khỏi khó hiểu.
(dreamhouse2255)
Lâm Mạc nhàn nhạt nói: “Vốn dĩ cũng không có gì để gấp.”
Hội trưởng Hiệp Hội Phù Sư tuy rằng phù thuật tinh vi, nhưng đại đa số phù sư đều biết, thiên hạ này có một người trình độ phù thuật cao minh hơn hội trưởng nhiều, đó chính là dư nghiệt của Thần Phù Môn Thịnh Chí Hạo.
Trước khi Thần Phù Môn diệt vong chính là lấy phù thuật xưng bá, Thịnh Chí Hạo năm đó dùng phù chú Thiên cấp ngăn cản cao thủ Nguyên Anh, thành công chạy thoát khỏi truy sát của Thiên Nhất Phái, chuyện này bị mọi ngươi lén lút nghị luận rất lâu.
Thời điểm Thịnh Chí Hạo bắt cóc Kiều Kiều công chúa đã nói là thiếu trợ thủ, nếu Kiều Kiều công chúa từ chỗ Thịnh Chí Hạo học được một ít kiến thức phù chú, vậy liền càng thêm khó lường, cho dù có chuyện gì ngoài ý muốn, Tư Đồ hoàng thất cũng không phải chỉ có Kiều Kiều công chúa là thiên tài.
Lão tổ tông của Tư Đồ hoàng thất rất muốn mạo hiểm, bất quá, Thịnh Chí Hạo cùng Thiên Nhất Phái có thù oán, tuy rằng Tư Đồ hoàng thất mừng rỡ chuyện công chúa bị bắt, nhưng vẫn phải làm ra vẻ người bị hại, tượng trưng đi điều tra một phen.
……
Sau khi tới một chuyến, Kiều Kiều công chúa liền trở thành khách quen của phòng tài liệu, Diệp Phàm vốn đang muốn song tu cùng Bạch Vân Hi, nhưng dưới tình huống có một cái bóng đèn tùy thời có thể xông vào, Bạch Vân Hi đương nhiên không cao hứng thỏa mãn Diệp Phàm.
Diệp Phàm rơi vào đường cùng, chỉ có thể sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền trốn vào động phủ cạnh phòng tài liệu không chịu ra.
Vì tránh để Tư Đồ Kiều Kiều xông loạn, Diệp Phàm đặc biệt treo một tờ giấy ghi người rảnh rỗi miễn vào ngoài cửa.
(dreamhouse2255)
Kiều Kiều công chúa bị thái độ cự tuyệt người ngoài ngàn dặm của Diệp Phàm chọc giận không nhẹ.
“Hai tên đáng chết hỗn đản!” Tư Đồ Kiều Kiều không vui mắng.
“Công chúa đại nhân hà tất phải tức giận với hai tán tu kia, chỉ là mấy kẻ không có kiến thức mà thôi.”
Kiều Kiều công chúa một chân đá văng cục đá chặn dưới chân, “Hai tên hỗn đản kia thấy bản công chúa nghèo túng liền cảm thấy bản công chúa dễ bắt nạt, chờ bản công chúa rời khỏi cái nơi quỷ quái này, ta liền cho bọn họ biết mặt.”
“Công chúa điện hạ, ngươi cũng không khỏi quá coi trọng hai tán tu kia.” Vương Trần Hiêu nhịn không được nói.
Tư Đồ Kiều Kiều cau mày lại: “Ngươi thì biết cái gì, Phạn Dạ kia có thiên phú phù chú, còn là thiên phú rất đáng sợ.”
Vương Trần Hiêu khó hiểu hỏi: “Không thể nào, phù thuật mà tán tu học được hơn phân nửa là nhìn quả bầu vẽ gáo, căn bản không hiểu nguyên lý.”
Vương Trần Hiêu âm thầm hoảng sợ, Kiều Kiều công chúa mắt cao hơn đỉnh, ngay cả trưởng lão của Hiệp Hội Phù Sư cũng chướng mắt, đây là lần đầu tiên Vương Trần Hiêu nghe thấy Tư Đồ Kiều Kiều dùng đáng sợ để hình dung một người.
Tư Đồ Kiều Kiều gật đầu: “Quả thật đại bộ phận đều như thế, chỗ Diệp Phàm có bản thảo của tiền bối, mấy thứ kia rất thâm ảo, nhưng so với đồ văn chỉ còn một nửa kia thì dễ hiểu hơn nhiều, ta đã mượn một ít về xem.”
(dreamhouse2255)
Tư Đồ Kiều Kiều vốn là muốn mang hết đám bản thảo đi, ở trong mắt của nàng, để bản thảo trong tay Diệp Phàm hoàn toàn là nhân tài không được trọng dụng, kết quả bị Diệp Phàm mắng cho một trận, nàng chỉ có thể thoái nhượng mượn về.
“Bởi vì thời điểm ta lấy không cẩn thận làm xáo trộn bản thảo, trong đó có mấy tấm là do Phạn Dạ vẽ.” Tư Đồ Kiều Kiều nói.
Trêи thực tế, Tư Đồ Kiều Kiều là cố ý, nàng ngẫu nhiên nhìn thấy Phạn Dạ vẽ vẽ đồ phổ như có thật, cảm thấy Diệp Phàm chỉ đang làm màu mà thôi, cho nên cố tình làm xáo trộn bản thảo, mang mấy tấm Diệp Phàm vẽ về.
Tư Đồ Kiều Kiều sau khi mang về xem phát hiện đồ phổ Diệp Phàm vẽ tựa hồ có chút môn đạo.
“Mấy ngày hôm trước lão quái vật tới động phủ của ta dò hỏi tiến triển, vừa lúc nhìn thấy mấy tấm đồ phổ của Phạn Dạ, liền cầm đi, còn nói ta làm không tồi.”
Tư Đồ Kiều Kiều cắn môi, trong lòng không khỏi chột dạ.
Thịnh Chí Hạo sau khi nhìn thấy đồ phổ, phi thường kϊƈɦ động, hỏi nàng đồ phổ có phải do nàng vẽ hay không, Tư Đồ Kiều Kiều ma xui quỷ khiến nói phải, Thịnh Chí Hạo phi thường vừa lòng, dặn dò nàng không ngừng cố gắng, thái độ đối với nàng tốt hơn không ít, Tư Đồ Kiều Kiều cao hứng vô cùng, cũng khϊế͙p͙ đảm vô cùng.
Vương Trần Hiêu nghe Tư Đồ Kiều Kiều nói xong, trêи mặt không hiện, trong lòng lại sông cuộn biển gầm.
Trước khi Tư Đồ Kiều Kiều tới Hiệp Hội Phù Sư, Vương Trần Hiêu chính là người số một trong thế hệ trẻ, sau khi Tư Đồ Kiều Kiều tới, ánh sáng của Vương Trần Hiêu liền bị Tư Đồ Kiều Kiều cướp đi.
Vương Trần Hiêu vẫn luôn tự an ủi chính mình, bị so kém hơn một người có thân thể linh phù cũng không có gì ghê gớm, đây là vấn đề thiên phú.
Hắn không nghĩ tới, hộ vệ mà Tư Đồ Kiều Kiều lâm thời tìm tới cư nhiên cũng có thiên phú phù chú, hơn nữa, trình độ còn khiến cho Tư Đồ Kiều Kiều bội phục, Vương Trần Hiêu cuối cùng cũng rõ ràng nguyên do Tư Đồ Kiều Kiều tới tìm Diệp Phàm mấy ngày nay.
Vương Trần Hiêu biết, Thịnh Chí Hạo thường xuyên sẽ tới dò hỏi tiển triển của Tư Đồ Kiều Kiều, nhưng sau khi hỏi hắn một lần liền không còn tới nữa, Vương Trần Hiêu cảm thấy Thịnh Chí Hạo đã xem nhẹ trình độ của hắn, sau khi biết trình độ Huyền cấp của hắn là hữu danh vô thực liền không muốn nói nhiều với hắn nữa.
“Phạn Dạ cùng Tịch Vân kia quả thật có hơi không giống tán tu bình thường.” Vương Trần Hiêu nói.
Vương Trần Hiêu thầm nghĩ: Phía sau Tư Đồ Kiều Kiều có lão tổ Nguyên Anh, đổi thành tán tu bình thường đã sớm dán tới nịnh bợ, vạn nhất có cơ hội liền một bước lên trời, bất quá, hai người kia lại hoàn toàn không để Kiều Kiều công chúa vào trong mắt, đương nhiên, cũng có khả năng là lạt mềm buộc chặt.