Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Chương 304: Khắp nơi hội tụ (1)



Bích Vân Tông.

Diệp Khải Hiền một kiếm chém xuống, toàn bộ đỉnh núi liền bị cắt thành hai nửa.

Hứa Minh Dương nhìn phi kiếm trong tay Diệp Khải Hiền, tán thưởng: “Kiếm này của ngươi lợi hại hơn không ít!”

“Đều là lấy phúc của nhị đệ.” Ban đầu Diệp Phàm còn giận dỗi nói không cho Minh Thiết kim tinh, cuối cùng lại vẫn cho, sau khi Diệp Khải Hiền dung nhập Minh Thiết vào trong phi kiếm, uy lực liền dâng lên hơn một thành.

“Nhị đệ cùng tam đệ đi mộ địa, có thể xảy ra chuyện gì không?” Hứa Minh Dương hỏi.

Diệp Khải Hiền nghĩ nghĩ nói: “Chắc là không, tam đệ đã Nguyên Anh, thực lực của nhị đệ cũng không yếu.”

“Ta nghe nói Giang Lăng Tuyết cùng Quý Lương Xuyên cũng tới chỗ đó.” Hứa Minh Dương do dự một chút nói.

Quý Lương Xuyên là thiếu tông chủ Thần Phong Tông, cùng Diệp Khải Hiền tề danh, sau khi Hứa Minh Dương mang Bích Không Tâm Pháp từ bí cảnh Thiền Mộc về bổ toàn cho Diệp Khải hiền, tu vi, kiếm thuật của Diệp Khải Hiền liền tiến bộ vượt bậc, ném hết các tu sĩ cùng giai ra sau một khoảng.

Nếu muốn luận thực lực, tự nhiên là Diệp Khải Hiền cao hơn, những thực lực của Thần Phong Tông lại cao hơn Bích Vân Tông một chút, cho nên luận bối cảnh, lại là Quý Lương Xuyên cao hơn Diệp Khải Hiền.

Năm đó, Hứa Minh Dương đắc tội người ở trong bí cảnh, rước lấy Nguyên Anh ở đại lục khác tới báo thù.

Diệp Khải Hiền âm thầm ước chiến mấy Nguyên Anh kia, đánh cho bọn họ một trận, sau đó mấy tu sĩ Nguyên Anh kia liền xám xịt rời khỏi đại lục Thương Huyền, chuyện này không quá sáng rọi, Diệp Khải Hiền không đề cập tới, mấy tu sĩ Nguyên Anh kia tự nhiên cũng sẽ không đề.

Người khác chỉ biết, năm đó Hứa Minh Dương làm hỏng chuyện là Diệp Khải Hiền đứng ra hóa giải, còn hóa giải như thế nào, ngay cả Hứa Minh Dương cũng chẳng hay biết gì.

“Nhị đệ cưới Bạch Vân Hi, Giang Lăng Tuyết lại gả cho Quý Lương Xuyên, hôn ước năm đó tự nhiên không giải quyết được cái gì.” Diệp Khải Hiền nói.

Hôn ước năm đó là Tinh Hà Kiếm Phái nói ra trước, tư chất của Diệp Phàm xảy ra vấn đề, rất nhiều người ngưỡng mộ Giang Lăng Tuyết đều nhìn Diệp Phàm không vừa mắt, nhận định là Diệp Phàm không xứng với Giang Lăng Tuyết, khắp nơi đi tản lời đồn bất lợi về Diệp Phàm.

……

Diệp Phàm đáp xuống bên ngoài di tích, nơi này đã tụ tập không ít người.

“Thiếu tông chủ.” Diệp Cẩm Văn vừa đến liền có hai tu sĩ Kim Đan phụ trách điều tra của Bích Vân Tông tới nghênh đón.

“Tình huống thế nào?” Diệp Cẩm Văn hỏi.

“Di tích là từ một trận động đất gần đây chấn ra, theo suy tính, năm ngày sau sẽ hiển lộ hoàn toàn.”

Diệp Cẩm Văn gật đầu: “Ta biết rồi.”

Lý Mặc nhìn Phạn Dạ bên cạnh Diệp Cẩm Văn, hồ nghi hỏi: “Thiếu tông chủ mang Phạn Dạ đan sư tới đây sao?”

Diệp Phàm cười cười: “Ta tương đối có hứng thú với cái di tích này, cho nên liền đi theo.”

Lý Mặc xấu hổ cười: “Phải……”

“Ngươi đi xuống đi.” Diệp Cẩm Văn nói.

Diệp Phàm thấy Lý Mặc đi rồi, không tự giác trợn trắng mắt, “Tên ngu xuẩn, nhìn thấy ta tựa như là nhìn thấy búp bê sứ, động một cái liền ngã, lão tử chính là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, ta một tay cũng có thể bóp chết hắn.”

Diệp Cẩm Văn cười cười: “Ai dám nói không phải!” Lúc trước hắn đã từng nhìn thấy nhị ca giết Nguyên Anh đây, lấy bản lĩnh của nhị ca, Nguyên Anh bình thường căn bản không phải là đối thủ.

“Diệp thiếu tông chủ, vị này chính là Phạn Dạ đan sư của Bích Vân Tông sao? Quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tuấn tú lịch sự a!”

“Nghe đại danh của Phạn Dạ đan sư đã lâu, Phạn Dạ đan sư trẻ tuổi như thế đã có thể luyện chế đan dược Thiên cấp trung giai, giả có thời gian, tất sẽ trở thành đan sư đệ nhất thiên hạ.”

Mấy tu sĩ Nguyên Anh nhìn thấy Phạn Dạ, sôi nổi kéo tới chào hỏi.

Diệp Phàm bị mọi người khen tới có chút lâng lâng.

……

Một con thuyền xa hoa gào thét chạy tới, các tu sĩ bên ngoài bí cảnh sôi nổi nhìn về phía phi thuyền.

Diệp Phàm nhìn phi thuyền, dùng khuỷu tay chọc chọc Diệp Cẩm Văn, nói: “Phi thuyền của ngươi ta trông sang hơn ngươi nhiều!”

Diệp Cẩm Văn cười cười: “Đúng vậy!”

“Ngươi nên đổi một chiếc phi thuyền khác, bằng không lại bị người ta treo trên đầu.” Diệp Phàm nói.

Diệp Cẩm Văn: “……” Rõ ràng lúc trước nhị ca còn từng khen phi thuyền của hắn, hiện tại nhìn thấy tốt hơn liền bắt đầu ghét bỏ.

“Đây là môn phái nào?” Diệp Phàm hỏi.

“Thần Phong Tông.”

Diệp Phàm gật đầu: “Thì ra là tông môn kia, đúng là giàu xổi.”

Diệp Cẩm Văn: “……”

……

Một nam một nữ từ trên phi thuyền nhảy xuống, Bạch Vân Hi nhịn không được nhìn chằm chằm nữ tử.

Bằng tâm mà nói, hai người trên phi thuyền, nam tuấn nữ tiếu, chính là một đôi thần tiên quyến lữ, nhưng Bạch Vân Hi biết thân phận của hai người, đối với đôi tuấn nam mỹ nữ này thật sự không dậy nổi chút hảo cảm nào.

Diệp Phàm thấy ánh mắt Bạch Vân Hi chuyện chú, đâm đâm hắn, hỏi: “Nhìn cái gì đấy?”

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, nói: “Nữ tu kia thật xinh đẹp, đúng không?”

Giang Lăng Tuyết được gọi là mỹ nữ số một Tinh Hà Kiếm Phái, dung mạo cho dù ở tu chân giới mỹ nữ như mây cũng được coi như là số một số hai.

Diệp Phàm nhìn Giang Lăng Tuyết đánh giá một hồi, nói: “Không có a! Nữ tu đều không khác nhau lắm.”

Bạch Vân Hi: “……” Đôi mắt của Diệp Phàm rốt cuộc là làm từ cái gì!

“Ngươi nhìn ta đi, ta đẹp hơn nàng.” Diệp Phàm nói.

Diệp Phàm duỗi tay chọc chọc gương mặt, giả đáng yêu với Bạch Vân Hi.

Bạch Vân Hi kéo tay Diệp Phàm xuống, đầu đầy hắc tuyến nói: “Ở đây nhiều người như vậy, ngươi chú ý hình tượng một chút cho ta.”

Diệp Phàm: “……”

Diệp Cẩm Văn sắc mặt cổ quái nhìn Diệp Phàm một cái, thầm nghĩ: Nhị ca đúng là mặt manh tới không còn thuốc cứu a! Vị hôn thê trước cũng không nhận ra được, nhưng luận dung mạo mà nói, nhị tẩu thật sự không kém hơn Giang Lăng Tuyết.

Năm đó sau khi nhị ca bị trắc ra là người bình thường, hôn ước liền chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

Nghĩ lại, năm đó khi nhị ca xảy ra chuyện đã hơn ba mươi tuổi, tu sĩ hơn ba mươi tuổi chỉ là đang khởi bước, đối với người bình thường lại đã là thê thiếp thành đàn, nhưng nhị ca vẫn luôn giống như là không lớn lên, hoàn toàn không có hứng thú với bất cứ một ai, Diệp Cẩm Văn còn tưởng rằng nhị ca cá tính lãnh đạm, không ngờ sau khi chuyển thế đầu thai lại lập tức thông suốt.

Quả nhiên cái thứ duyên phận này, vẫn là phải xem cơ duyên.