Bạch Vân Hi vừa tiến vào gian thạch thất thứ bảy liền nghe thấy một trận tà âm, một đám mỹ nữ nhẹ nhàng khởi vũ ánh vào mi mắt Bạch Vân Hi, hương vị quỷ dị phiêu đãng nơi chóp mũi, Bạch Vân Hi cảm thấy cả người không tự chủ được hơi nóng lên.
Không chờ Bạch Vân Hi phục hồi tinh thần lại, một đám mỹ nữ đã bị Diệp Cẩm Văn chém đứt đầu.
Mỹ nữ bị chém lập tức hóa thành một đám bà lão mặt đầy nếp nhăn, biểu tình dữ tợn.
Tương phản bất thình lình làm Bạch Vân Hi khó tránh khỏi không phản ứng kịp.
Diệp Cẩm Văn lại một kiếm chém qua, ảo giác đã không còn tăm hơi.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Cẩm Văn sắc mặt xanh mét, hơi nhướng mày.
Trong gian thạch thất này rất rõ ràng có chứa một cái ảo trận, Diệp Cẩm Văn không biết là nhìn thấy cái gì, sắc mặt phi thường khó coi, Bạch Vân Hi bỗng nhiên nghĩ tới Giang Hàm Châu từng kể cho hắn, khi Diệp Phàm còn nhỏ thường mang theo nhóc con Diệp Cẩm Văn đi xem nữ tu trong tông môn tắm rửa, sau đó ném Diệp Cẩm Văn ở lại đó một mình.
Diệp Phàm đứng trong thạch thất, nhìn trái nhìn phải một vòng, “Vừa rồi hình như có cái ảo trận, có phải qua quá dễ rồi không?”
Bạch Vân Hi gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Phàm nhìn Diệp Cẩm Văn, hỏi: “Cẩm Văn, ngươi làm sao vậy? Bị dọa sao?”
Diệp Cẩm Văn nhìn Diệp Phàm một cái, sắc mặt đen nhánh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không có.”
Diệp Phàm vỗ vỗ bả vai Diệp Cẩm Văn, một bộ tư thế người từng trải: “Ngươi không cần cứng quá, người tuổi trẻ huyết khí vượng, gặp phải ảo trận mỹ nữ trúng chiêu cũng là điều khó tránh khỏi.”
Diệp Cẩm Văn: “……”
Bạch Vân Hi: “……” Diệp Cẩm Văn chính là đem mỹ nữ chém nát nhừ!
“Vị tiền bối này đặt một cái ảo trận như vậy ở đây làm gì chứ?” Diệp Phàm khó hiểu nói.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: “Có thể là vì muốn khảo nghiệm năng lực chống đỡ với mỹ nữ của chúng ta một chút.”
Diệp Phàm nghiêng đầu: “Mỹ nữ sao? Bộ dáng bình thường nha!”
Bạch Vân Hi: “……”
Bạch Vân Hi nhìn thấy trên tường thạch thất treo một bức họa mỹ nữ, trên bức họa đã có vài cái khe, bức họa đột nhiên cháy, hóa thành một đống tro tàn.
Bức họa cháy xong, đám người bị truyền tống tới gian thạch thất kế tiếp.
……
Bích Vân Tông.
Một con thuyền màu sắc hỏa hồng, đầu thuyền điêu khắc một đầu long ngừng ở trên không Bích Vân Tông.
Bích Vân Tông nhìn thấy có phi thuyền tới, lập tức có người đi ra tìm hiểu tình huống.
Bên trên Thúy Vân Phong, Hứa Minh Dương cùng Hỏa Toàn Nhi đối diện ngồi.
“Toàn Nhi tiểu thư sao lại có rảnh tới chơi?” Hứa Minh Dương rót cho Hỏa Toàn Nhi một ly trà.
Hỏa Toàn Nhi cười cười: “Ta bồi gia gia tới, không ngờ Hứa đạo hữu lại gả cho Diệp Khải Hiền tiền bối, chúc mừng.”
Hỏa Toàn Nhi trước khi tới điều tra một nhà Diệp Khải Hiền, kết quả tìm hiểu xuống làm Hỏa Toàn Nhi đại kinh thất sắc.
Diệp gia cư nhiên từng có một người bình thường tên Diệp Phàm, chỉ là sớm đã ngoài ý muốn bỏ mạng, người bình thường này còn không đơn giản, khi ra đời trời sinh dị tượng, vừa sinh ra liền được nhận định là có tiềm lực tiến vào Hóa Thần, nhưng khi kết quả kiểm tra đo lường ra mới phát hiện, người nọ cư nhiên không có linh căn.
Tuy rằng không có linh căn, nhưng Diệp Phàm vẫn triển lộ ra tài hoa hơn người, khi vị nhị thiếu tông chủ Bích Vân Tông này tại thế, quan hệ với Hứa Minh Dương cũng không tệ lắm.
Nhị thiếu tông chủ Bích Vân Tông tên Diệp Phàm, Diệp Phàm trong bí cảnh vừa vặn trùng tên với vị nhị thiếu tông chủ này, mà Diệp Phàm kia vừa vặn linh hồn lực kinh người, rất nhiều chuyện đều không thể cân nhắc. Thái độ quỷ dị của Diệp Cẩm Văn cùng Diệp Khải Hiền đối với Diệp Phàm đủ để khiến cho Hỏa Toàn Nhi nghĩ đến rất nhiều thứ.
Hứa Minh Dương cười nói: “Vận khí tốt mà thôi.”
“Phạn Dạ đan sư rất thích ngươi, Diệp tiền bối thế nhưng không có ăn giấm.” Hỏa Toàn Nhi nói.
Hứa Minh Dương: “……” Diệp Khải Hiền có cái gì phải ăn giấm, quan hệ của Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi tốt như vậy.
“Toàn Nhi tiểu thư muốn gặp Phạn Dạ đan sư sợ là phải chờ thêm một thời gian nữa, hiện tại hắn đang ra ngoài du lịch.” Hứa Minh Dương nói.
Hỏa Toàn Nhi gật đầu: “Ta biết, Phạn Dạ đan sư là một người rất có tinh thần mạo hiểm, thời điểm ở trong bí cảnh Thiên Mộc ta đã hiểu được.”
Hứa Minh Dương: “……”
……
Trong cổ mộ.
Diệp Phàm đứng trong trung tâm mộ thất, nhìn khắp nơi một vòng, trung tâm mộ thất không có hoa lệ như Diệp Phàm tưởng tượng, ngược lại khá là quạnh quẽ.
“Bị lừa rồi! Uổng phí nhiều công sức như vậy.” Diệp Cẩm Văn không cao hứng nói.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Cẩm Văn: “Sao lại nói như vậy?”
“Đây hẳn là một toà nghi gia.” Diệp Cẩm Văn nói.
Bạch Vân Hi nhíu mày: “Thật sao.”
Cái gọi là nghi gia, chính là phần mộ dùng để mê hoặc người mà không có tác dụng gì, trong lịch sử Hoa Quốc cũng từng có ghi lại, Tào Tháo sợ sau khi chết bị người đào mộ liền bày ra 72 tòa nghi gia.
“Tuy rằng là nghi gia, nhưng vẫn có không ít thứ tốt.” Bạch Vân Hi nói.
Bên trong cổ mộ có một quyển sách, trong sách tóm tắt lại cuộc đời của một tu sĩ, cuối sách viết tạm gác lại cho người có duyên, nội dung sơ sơ chính là một ít tâm đắc của vị tu sĩ Hóa Thần nọ, sau khi mở ra lại là các loại mèo khen mèo dài đuôi, đồ vật hữu ích ít đến đáng thương.
Diệp Cẩm Văn tìm được trong trung tâm cổ mộ một ít tài liệu luyện khí, cảm thấy có thể dùng để dung nhập vào trong phi kiếm, trái tim cuối cùng cũng hạ xuống một ít.
Thấy cũng không vớt được chỗ tốt gì thêm nữa, đám người Diệp Cẩm Văn liền truyền tống ra khỏi mộ thất, trận pháp trong trung tâm mộ thất bị kích hoạt, toàn bộ người đều bị truyền tống ra ngoài.
Ra khỏi cổ mộ, Diệp Cẩm Văn liền mang theo Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi trở về Bích Vân Tông.
“Phạn Dạ đan sư, ngươi cuối cùng cũng trở lại!” Hoàng Chấn Nham nhìn thấy Diệp Phàm, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Diệp Phàm nghi hoặc nhìn Hoàng Chấn Nham: “Hoàng trưởng lão, ngươi hình như tiều tụy một ít.”
Hoàng Chấn Nham: “……” Hỏa Diễm được xưng là Hỏa Bạo Long Vương, hiếu chiến thành tính, đại thiếu tông chủ cũng là một chiến đấu cuồng ma, hai người vừa gặp nhau liền không thể tránh được đánh mấy trận. Hỏa Diễm là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, thế nhưng lại bị Diệp Khải Hiền đánh cho rơi xuống hạ phong, Hỏa Toàn Nhi thấy gia gia chịu thiệt, liền đi tìm người của Bích Vân Tông khiêu chiến, Hoàng Chấn Nham đứng đầu chịu tội.
“Bích Vân Tông chúng ta có khách quý đến.” Hoàng Chấn Nham nói.
“Là ta, Phạn Dạ đan sư, đã lâu không thấy! Nghe nói các hạ đã trở thành đan sư Thiên cấp, chúc mừng chúc mừng!” Hỏa Toàn Nhi một thân vảy đỏ, cười minh diễm động lòng người.
Diệp Phàm nhìn Hỏa Toàn Nhi một hồi, nghi hoặc hỏi: “Ngươi là ai?”
Hỏa Toàn Nhi cau mày lại, phát hiện Diệp Phàm là thật sự không nhớ ra nàng, khó tránh khỏi thất vọng: “Phạn Dạ đan sư thật đúng là quý nhân hay quên chuyện!” Ánh mắt của Hỏa Toàn Nhi chuyển tới trên người Bạch Vân Hi, xán lạng tươi cười nói, “Vân Hi đạo hữu càng ngày càng thêm tuấn duật, nhìn thấy một nhân vật tuyệt đại như Vân Hi đạo hữu thế này, ta muốn tìm đạo lữ lại càng thêm khó khăn rồi.”
Sắc mặt Diệp Phàm tức khắc thay đổi: “Ta nhớ ra rồi, ngươi là nha đầu muốn đào góc tường của ta kia!”
Hỏa Toàn Nhi: “……”
Diệp Cẩm Văn: “……”
Hoàng Chấn Nham sửng sốt, thầm nghĩ: Phạn Dạ đan sư cư nhiên quen biết Hỏa Toàn Nhi, tu sĩ đại lục Thương Huyền tìm hiểu thế nào cũng không tra ra được thân phận của Phạn đan sư, chẳng lẽ Phạn đan sư là sinh ra ở nơi khác trên Nam Đại Lục?
Hỏa Toàn Nhi cười cười: “Phạn Dạ đan sư cuối cùng cũng nhận ra.”
“Không thể trách ta không nhận ra, bộ dáng của nữ hài tử các ngươi đều không khác nhau lắm, một cái mũi, hai cái mắt.” Diệp Phàm nhàn nhạt nói.
Hoàng Chấn Nham: “……” Đôi mắt của Phạn Dạ đan sư rốt cuộc là làm từ cái gì a! Tính cách của Hỏa Toàn Nhi tuy rằng không tốt lắm, nhưng người vẫn rất xinh đẹp, một mỹ nữ thế này cũng không nhận ra được, nhìn thấy Bạch Vân Hi ở bên cạnh Diệp Phàm, Hoàng Chấn Nham lại hơi hơi hiểu rõ, có đạo lữ xinh đẹp như vậy, người khác không vào được mắt cũng là chuyện bình thường.
“Ngươi tới làm gì?” Diệp Phàm hỏi.
“Là gia gia của ta, hắn muốn biết ngươi có thể hỗ trợ luyện chế Cửu Chuyển Bích Tâm Đan hay không.” Hỏa Toàn Nhi nói.
Diệp Phàm không cần nghĩ ngợi gật đầu: “Có thể.”
Hỏa Toàn Nhi nhìn Diệp Phàm: “Ngươi thật sự có thể luyện chế đan dược này?”
“Ngươi chừng nào thì thấy ta nói chuyện không có tính toán?” Diệp Phàm hỏi ngược lại.
Hỏa Toàn Nhi cười cười: “Cũng phải, là ta quá lo lắng, trình độ luyện đan của Phạn Dạ đan sư là có bảo đảm.”
Diệp Phàm hơi ghét bỏ nhìn Hỏa Toàn Nhi: “Đan thuật của ta không thành vấn đề, nhưng ngươi sẽ không phải là không trả nổi phí ra tay đi?” Cửu Chuyển Bích Tâm Đan dùng thủ pháp bình thường luyện chế sẽ rất dễ luyện hỏng, nhưng dùng hồn luyện chi thật liền cũng chỉ như vậy, Diệp Phàm hiểu hồn luyện chi thuật rất sâu, toàn bộ Nam Đái Lục, luận hồn luyện chi thuật, ai cũng không phải là đối thủ của hắn.
“Một đan sư như ngươi sao lại tham tài như vậy, sao Vân đạo hữu lại tìm một đạo lữ thấy tiền sáng mắt như ngươi?” Hỏa Toàn Nhi không vui nói.
Diệp Phàm chống eo: “Ta là thiên tài, lại có thể kiếm tiền, ta là đạo lữ tốt.”
“Yên tâm đi, Hỏa Long Cung chúng ta không thiếu tiền.” Hỏa Toàn Nhi ngạo nghễ nói.
Hỏa Long Cung có một môn sinh ý rất kiếm tiền, ngự thú, bán yêu thú đã được thuần dưỡng tốt đi tiền tới cũng rất nhanh.
Diệp Phàm vừa lòng gật đầu: “Rất tốt, rất tốt!” Hắn thích nhất là giao tiếp với nhà giàu, không mặc cả, dễ tống cổ.
……
“Nghe nói Phạn Dạ đan sư đã trở lại!” Hỏa Diễm sải bước đi đến, sắc mặt nồng đậm vui sướng.
Hỏa Diễm khó hiểu nhìn Diệp Phàm: “Hiện tại có thể bắt đầu?”
Diệp Phàm gật đầu: “Ra ngoài một chuyến, không kiếm được bao nhiêu chỗ tốt, ta đang cần kiếm thêm chút linh thạch trợ cấp gia dụng.”
Diệp Phàm rời khỏi hai tháng, tuy rằng cũng có chút thu hoạch trong cổ mộ, nhưng so với những gì Diệp Phàm mong muốn thì vẫn còn chênh lệch một chút, dù sao Diệp Phàm cũng là một tu sĩ có lý tưởng, có khát vọng, muốn kiếm đồng tiền lớn, trở thành tu sĩ Hóa Thần.
Sau khi Cửu Chuyển Bích Tâm Đan luyện chế ra, Hỏa Diễm không mặc cả thêm gì, trực tiếp thanh toán một trăm viên linh thạch cực phẩm, mang đan dược rời đi.
Diệp Phàm nhìn linh thạch tới tay, âm thầm cảm thán, vẫn là tu sĩ của Nam Đại Lục có tiền, so sánh ra, tu sĩ của Đông Đại Lục liền tựa như người nhà quê.
Diệp Phàm nhìn về phía Bạch Vân Hi, hỏi: “Vân Hi, làm sao vậy?”
Bạch Vân Hi lắc đầu: “Không có gì, chỉ là tu sĩ Nam Đại Lục sống sót đi ra từ bí cảnh Thiên Mộc năm đó không ít, hẳn là rất nhanh sẽ có người nhận ra ngươi là Diệp Phàm.”
Diệp Phàm không thèm để ý nói: “Biết thì biết, dù sao biết, cũng có thể nói là trùng tên.”
Bạch Vân Hi: “……” Cũng phải, biết thì biết, chết không thừa nhận là được.