Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Chương 310: Diệp Phàm có sáng kiến



Người của Dung Thiên Cung không thể đạt thành hiệp nghị gì với Bích Vân Tông, chỉ có thể tạm thời rời đi.

Dung Phóng vừa rời khỏi Bích Vân Tông liền sai người điều tra chuyện về cái tên Diệp Phàm.

Chuyện nguyên danh của Phạn Dạ là Diệp Phàm không thể giấu nổi, nháy mắt nháo cho dư luận xôn xao.

Dung Thiên Cung ở cách Bích Vân Tông khá xa, không hiểu quá nhiều về tình huống của Bích Vân Tông, trước khi tới Dung Phóng cũng không có cố ý sai người điều tra, tùy tiện báo ra tên của Diệp Phàm trong bí cảnh, Dung Phóng nhìn kết quả điều tra, trong lòng không khỏi thất kinh.

Chuyện của Diệp Phàm không khó tra, vừa tra liền rõ ràng.

“Nhị thiếu tông chủ của Bích Vân Tông cư nhiên cũng tên Diệp Phàm!” Dung Phóng thì thào nói.

Nhìn phản ứng của Diệp Cẩm Văn tuyệt đối không chỉ đơn giản là trùng tên, nhưng thân phận của Phạn Dạ tựa hồ các trưởng lão của Bích Vân Tông cũng không biết.

“Tông chủ, chuyện này có chút không dễ làm.” Một trưởng lão Nguyên Anh của Dung Thiên Cung nói.

“Quá nóng vội! Trước khi tới ta hẳn là nên điều tra trước chuyện này mới phải.” Dung Phóng thở dài.

Năm đó, giao Dung Thiên Kính cho bốn huynh đệ đồng sinh là chủ ý của Dung Phóng, Dung Phóng thế nào cũng không nghĩ tới, đã có pháp bảo Thiên cấp trong tay, bốn huynh đệ lại vẫn bị người ta giết chết trong bí cảnh.

Dung Thiên Kính mất làm cho uy tín của Dung Thiên Cung giảm mạnh, không ít thế lực cạnh tranh với Dung Thiên Cung đều nương lấy chuyện này đi chê cười Dung Thiên Cung, làm Dung Phóng mất hết thể diện, chịu đủ mọi nghi ngờ.

Dung Phóng nguyên bản cho rằng Dung Thiên Kính đánh rơi ở Đông Đại Lục liền không có khả năng tìm trở về, không ngờ rằng hai tu sĩ bản xứ Đông Đại Lục năm đó không biết là dùng thủ đoạn gì chạy từ Đông Đại Lục tới đây, một trong số đó còn trở thành đan sư Thiên cấp.

Nếu đối phương đã trở thành đan sư Thiên cấp, muốn dựa vào vũ lực đoạt lại Dung Thiên Kính là không được, chỉ có thể cắt một chút thịt, đổi Dung Thiên Kính về.

Giá trị của ba kiện pháp khí Thiên cấp là ở trên Dung Thiên Kính, nhưng ý nghĩa của Dung Thiên Kính đối với Dung Thiên Cung rất đặc thù, chỉ có thể làm như vậy.

……

Bích Vân Tông.

“Thiếu tông chủ, ngài xem chuyện của Dung Thiên Cung nên xử lý thế nào?” Vương Tổ An nhìn Diệp Cẩm Văn hỏi.

Diệp Cẩm Văn nhướng mày, chống cằm nói: “Không biết, ngươi nói đi.”

“Dung Thiên Kính dù sao cũng là do sư tổ của Dung Thiên Cung để lại, người ta đã nguyện ý trao đổi, vẫn nên một sự nhịn chín sự lành thì hơn, lại nói, Dung Thiên Kính phải phối hợp với hai kiện bảo vật khác của Dung Thiên Cung mới phát huy ra được uy lực lớn nhất, ta thấy không tất yếu cố giữ.” Vương Tổ An nói.

Diệp Cẩm Văn cau mày: “Chuyện này chỉ sợ còn phải hỏi ý kiến của nhị ca!”

Diệp Cẩm Văn thầm nghĩ: Đầu tiên là Hỏa Long Cung, hiện tại là Dung Thiên Cung, chuyện về bí cảnh Thiên Mộc sớm muộn gì cũng sẽ bị người nhảy ra nói, tên thật của nhị ca bại lộ, là ai cũng sẽ nghĩ nhiều một chút, liền không có gì phải giấu giếm.

Vương Tổ An: “……” Nhị ca sao? Cho nên thật sự là vị kia sao? Lúc trước còn nói là trùng tên, hiện tại ngay cả nhị ca cũng gọi.

Hắn đã nói mà, vì sao Diệp Khải Hiền lại nhường Thúy Vân Phong cho một người xa lạ, vì sao Diệp Cẩm Văn hễ có rảnh là lại chạy đi tìm Diệp Phàm, đều có nguyên nhân a!

“Các ngươi đang nói cái gì đấy?” Diệp Phàm đi đến hỏi.

“Nhị ca, sao ngươi lại xuất quan?” Diệp Cẩm Văn hỏi.

“Ta nghe nói có người tới, chỉ tên điểm họ nói muốn gặp ta, liền ra xem thử xem.” Diệp Phàm đã bế quan hơn một năm, linh lực cả người dâng lên không ít.

Diệp Cẩm Văn gật đầu: “Người của Dung Thiên Cung tới, nói muốn dùng ba kiện pháp bảo Thiên cấp đổi lấy Dung Thiên Kính trên tay ngươi.”

“Ba kiện pháp bảo Thiên cấp? Phỏng chừng đều là một ít pháp bảo Thiên cấp rách nát! Binh không quý ở nhiều mà ở tinh, pháp khí cũng vậy.” Diệp Phàm khinh thường nói.

Vương Tổ An cau mày, khuyến dụ: “Phạn Dạ đan sư, lời không thể nói như vậy, người nhiều thực lực lớn nha! Nhiều pháp khí cũng không có gì không tốt, hơn nữa, đối phương đã nói là pháp khí Thiên cấp, hẳn sẽ không kém đi đâu được, một đổi ba không thiệt, ta thấy Dung Thiên Cung cũng rất có thành ý.”

Vương Tổ An thầm nghĩ: Diệp Phàm suy nghĩ cái gì đấy, ba kiện pháp khí Thiên cấp sao có thể là hàng rách nát! Nếu pháp khí Thiên cấp là hàng rách nát, vậy còn có cái gì không phải là hàng rách nát nữa?

Diệp Phàm gật đầu: “Ngươi nói cũng có đạo lý, ai lại ngại có nhiều pháp khí đâu, Dung Thiên Kính vẫn còn dùng tốt, Dung Thiên Cung ngoại trừ Dung Thiên Kính hình như vẫn còn hai kiện chí bảo nữa, các ngươi giúp ta hỏi thăm một chút, muốn đổi hai thứ kia cần tới bao nhiêu linh thạch, bao nhiêu đan dược.”

Đinh Nguyên Khôi đi tới cửa, vừa vặn nghe thấy lời nói hùng hồn của Diệp Phàm, thiếu chút nữa mềm chân ngã thành một con chó.

“Phạn Dạ đan sư, chuyện này…… không được thích hợp đi.” Đinh Nguyên Khôi nói.

Ba kiện chí bảo là căn bản lập phái của Dung Thiên Cung, nếu lấy ra trao đổi, Dung Thiên Cung phải đứng ở nơi nào!

Diệp Phàm giơ nắm tay, lạnh lùng nói: “Có cái gì không thích hợp, trên đời này không có thứ gì mà linh thạch cùng đan dược không mua nổi, nếu không mua nổi, vậy chỉ có thể thuyết minh ra giá chưa đủ cao!”

Diệp Cẩm Văn tràn đầy kính nể nhìn Diệp Phàm, “Nhị ca, ngươi thật là có sáng kiến……”

Diệp Phàm đắc ý vẫy vẫy tay: “Không dám, không dám.”

Đinh Nguyên Khôi nhìn vẻ mặt sùng bái của Diệp Cẩm Văn, sắc mặt cổ quái.

Vương Tổ An đầu đầy hắc tuyến, dùng đan dược cùng linh thạch đổi hai kiện chí bảo Thiên cấp của Dung Thiên Cung, Diệp Phàm đây là muốn chọc tức chết người của Dung Thiên Cung sao?

……

Hứa gia.

Mấy tu sĩ tụ tập lại khe khẽ nói nhỏ, “Các ngươi nghe nói chưa? Phạn Dạ đan sư của Bích Vân Tông căn bản không phải tên là Phạn Dạ, là Diệp Phàm, chính là nhị thiếu gia của Bích Vân Tông chuyển thế, nghe nói sau khi chết, Diệp Phàm chuyển thế tới Đông Đại Lục, còn trở thành tu sĩ.”

“Minh Dương đường ca hình như đã sớm biết thân phận của đối phương.”

“Ừm, nghe nói năm đó Phạn Dạ sở dĩ có thể cướp được Thiên Hỏa ở trong bí cảnh Thiên Mộc chính là nhờ có Minh Dương đường ca giúp, hắn tự nhiên đã sớm biết.”

“Ta nhớ thời điểm Phạn Dạ mới tới Bích Vân Tông đã từng đánh với Diệp Khải Hiền một trận, đánh đến đất trời u ám, nếu Phạn Dạ thật sự là Diệp Phàm, vậy Diệp Khải Hiền đang làm cái gì?”

“Không biết, có lẽ là đang bày bố nghi trận!”

“Ta còn tưởng rằng Diệp Khải Hiền chỉ biết luyện kiếm thôi chứ, không ngờ hắn còn biết bày bố nghi trận.”

“Ta còn nói Phạn Dạ đan sư kỳ kỳ quái quái, bị Diệp Khải Hiền đánh một trận mà vẫn ở lại Bích Vân Tông, còn nói là vì ngưỡng mộ Diệp Khải Hiền mới ở lại, làm cho tu sĩ bên ngoài đều nói Phạn Dạ cuồng chịu ngược, chỉ thích bị đánh!”

“Lão tổ tông, ngài xem chuyện về Diệp Phàm này nói thế nào?” Một trưởng lão Kim Đan của Hứa gia đứng cạnh Hứa Mậu Tường trước ao luyện khí hỏi.

Sau khi Hứa Mậu Tường dùng đan dược mà Diệp Khải Hiền đưa tới, độc tố còn sót lại trong thân thể diệt hết, tu vi cũng nâng cao một bước, tính khí cùng tinh thần đều không tồi, cả người rộng rãi hơn rất nhiều.

Hứa Mậu Tường nhàn nhạt nói: “Nếu Phạn Dạ là Diệp Phàm, vậy không phải rất tốt sao? Tu sĩ Bích Vân Tông cũng không cần cả ngày lo lắng huynh đệ Diệp gia sẽ đuổi người ra ngoài.” Phạn Dạ vừa vào tông môn liền bị Diệp Khải Hiền đánh một trận, sau đó Diệp Cẩm Văn lại đưa người đi thám hiểm lăng mộ, tu sĩ của Bích Vân Tông bên kia thật sự rất lo lắng.

“Cũng phải, người một nhà mà, đánh gãy xương cốt còn dính gân, cho dù Diệp Khải Hiền đánh Diệp Phàm, xong chuyện nói một câu xin lỗi là được, ta còn nói, lúc trước Diệp Khải Hiền thành hôn, thoạt nhìn không có gì cao hứng, nhưng Phạn Dạ lại cao hứng vô cùng.” Kim Đan Hứa gia lắc đầu.

Hứa Mậu Tường trên mặt không hiện, trong lòng lại âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hứa gia gia lớn nghiệp lớn, nhưng người chân chính có quan hệ huyết thống gần nhất với Hứa Mậu Tường cũng chỉ có Hứa Minh Dương.

Hứa Minh Dương gả cho Diệp Khải Hiền, nói trắng ra chính là trèo cao, Hứa gia chỉ có một cái xương già là hắn chống, mà Bích Vân Tông bên kia cao thủ lại nhiều như mây.

Hứa Mậu Tường tuy rằng biết nhân phẩm của Diệp Khải Hiền không tồi, nhưng thầm vẫn có mấy phần lo lắng, nếu Phạn Dạ là Diệp Phàm, Diệp Phàm lại thích Hứa Minh Dương làm đạo lữ của ca hắn, đó đương nhiên là chuyện tốt.

Bích Vân Tông.

“Sư phụ, Phạn Dạ đan sư thật sự là nhị thái tử?” Dư Cẩn hỏi.

Hoàng Chấn Nham gật đầu: “Hẳn là sẽ không sai, tuy rằng dung mạo hoàn toàn thay đổi, nhưng tính tình của hắn vẫn thế.” Một lời không hợp liền ngại người khác ngu xuẩn, năm đó Diệp Phàm không thể tu chân, nhưng ngộ tính lại là số một, vấn đề gì cũng học một chút liền hiểu.

Rất nhiều thứ Diệp Phàm có thể tự mình lĩnh ngộ, nhưng lại thường thường nói không rõ, nếu hắn nói, người khác nghe thời gian dài lại không hiểu, hắn liền không kiên nhẫn, nhị thái tử không kiên nhẫn, chửi ầm lên là chuyện rất bình thuờng.

Tư thế không kiên nhẫn của Phạn Dạ cùng nhị thái tử năm đó không có gì khác biệt.

“Kỳ thật, hôm qua ta đột nhiên nghĩ tới.” Dư Cẩn nói.

Hoàng Chấn Nham nhìn Dư Cẩn: “Nghĩ tới cái gì?”

“Lần đầu tiên gặp Phạn Dạ ở Mộ Dạ Sâm Lâm, hắn từng nói với tiểu thiếu tông chủ, nói hắn là ca ca của thiếu tông chủ.” Lúc ấy, mấy người bọn họ đều cho rằng Phạn Dạ là đang cố tình chiếm tiện nghi của thiếu tông chủ, quở trách Phạn Dạ một trận, lúc ấy, sắc mặt của thiếu tông chủ cũng không được tốt lắm, sau đó, Dư Cẩn rất nhanh liền quên mất chuyện này.

Hiện tại nhớ lại, Phạn Dạ là một đan sư Thiên cấp, căn bản không cần đi chiếm tiện nghi của Diệp Cẩm Văn, ngược lại là Diệp Cẩm Văn chiếm tiện nghi của Phạn Dạ mới phải.

Lúc ấy Diệp Cẩm Văn hẳn là cũng chưa biết thân phận của Phạn Dạ, thẳng đến khi……

Diệp Cẩm Văn chạy đi giúp Phạn Dạ đối phó với Diệp Khải Hiền.

Hôn sự của Diệp Khải Hiền cùng Hứa Minh Dương là do Phạn Dạ một tay thúc đẩy, trong tông môn có không ít người yêu thích Diệp Khải Hiền, cuối cùng Diệp Khải Hiền lại đi cưới Hứa Minh Dương, sau lưng có không ít người lời ra tiếng vào.

Có không ít người nói, Hứa Minh Dương sở dĩ có thể gả cho Diệp Khải Hiền là vì Phạn Dạ thích hắn, cho nên mới tận lực tác hợp.

Cũng có người nói, người Diệp Khải Hiền thích chính là Phạn Dạ, nhưng bởi vì Phạn Dạ đã có đạo lữ, cho nên lui mà cầu tiếp.

Hiện tại xem ra, Diệp Phàm đích xác thích người đại tẩu Hứa Minh Dương này, mà Diệp Khải Hiền cùng Hứa Minh Dương hẳn cũng là lưỡng tình tương duyệt.

……

Thần Phong Tông.

Một con diều màu sắc rực rỡ dừng trên tay Giang Lăng Tuyết, Giang Lăng Tuyết nhìn nội dung bên trong con diều, sắc mặt khẽ biến.

“Diệp Phàm sao?”

Giang Lăng Tuyết cau mày, năm đó, nhị thái tử của Bích Vân Tông vừa ra đời, trời sinh dị tượng, tức khắc mọi người đều cảm thấy giả có thời gian, Diệp Phàm nhất định có thể một bước lên trời, rồi sau đó, Tinh Hà Kiếm Phái sợ mất tiên cơ, sớm định ra hôn sự của nàng cùng Diệp Phàm, sau rồi Diệp Phàm bị tra ra là người thường, hôn sự liền không giải quyết được gì.

Tuy rằng không có ai nhắc tới, hôn sự này vẫn là một cái gai trong cổ họng nàng, không ngừng tra tấn nàng.

Năm đó, Diệp Phàm chết trên đường từ hôn, Giang Lăng Tuyết lo lắng Bích Vân Tông trả thù, đồng thời cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Giang Lăng Tuyết nàng trời sinh đơn linh căn, tu vi tiến bộ thần tốc, trưởng lão trong tông môn lại bởi vì tình thế nhất thời cấp bách mà đính hôn nàng cho một người bình thường, việc này đè nặng trong lòng nàng, ẩn ẩn trở thành tâm ma.

Vài chục năm qua đi, nàng trở thành đạo lữ của Quý Lương Xuyên, Tinh Hà Kiếm Phái cùng Bích Vân Tông cũng trở mặt.

Giang Lăng Tuyết không ngờ rằng, cách nhiều năm như vậy, Diệp Phàm lại lấy thân phận đan sư Thiên cấp trở lại trong tầm mắt của mọi người, Diệp Phàm vừa xuất hiện liền bài trừ khốn cục của Bích Vân Tông.

Tiểu thái tử của Bích Vân Tông, tuyệt thế thiên tài, năm đó, Diệp Phàm được xưng là tuyệt thế thiên tài, không khỏi có vài phần hương vị châm chọc, mà hiện giờ, Diệp Phàm tuổi còn trẻ đã là đan sư Thiên cấp, chính là thiên tài hàng thật giá thật.

Vài chục năm qua đi, nàng thành thiếu phu nhân của Thần Phong Tông, mà Diệp Phàm cũng cưới Bạch Vân Hi.

Trước mắt Giang Lăng Tuyết không nhịn được hiện ra tướng mạo của Bạch Vân Hi, lúc trước nàng không biết thân phận của Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi lại biết nàng, Bạch Vân Hi rốt cuộc là đã dùng ánh mắt gì để nhìn nàng?

Lần trước vội vàng gặp ở bí cảnh, tuy rằng còn chưa làm rõ Diệp Phàm rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng chỉ lộ ra một góc băng sơn cũng đủ làm cho người ta sợ hãi.

Có thể được Diệp Phàm coi trọng không biết là dạng nhân vật gì, trong lòng của Giang Lăng Tuyết nhịn không được nổi lên tâm lý đua đòi.