Phụ thân của Thạch Lực, Thạch Điền trúng độc đã sâu, để kiếm tiền xem bệnh cho Thạch Điền, Thạch Lực đã bán hết mọi thứ trong nhà đi để tích góp tiền mua thuốc.
Vận khí của Thạch Lực không tốt lắm, y sư mà hắn tìm được trước đó là một tên lừa đảo, chẳng những không trị được bệnh cho Thạch Điền mà còn lừa của Thạch Lực hết tất cả tiên tinh.
Thạch Điền đã rất nhiều lần nói cho Thạch Lực không thể bán đá mà tổ tiên để lại đi, Thạch Lực không thể làm gì khác, chỉ có thể giấu Thạch Điền trộm đi bán.
Sở dĩ Thạch Lực ân cần mời Diệp Phàm trở về động phủ như vậy là vì suy xét tới tình huống nếu như giải độc đan không có hiệu quả có lẽ Diệp Phàm sẽ suy nghĩ biện pháp khác.
Diệp Phàm đi theo Thạch Lực tới động phủ của phụ tử Thạch gia, phi hành một lúc, Diệp Phàm đã nhìn thấy xung quanh là núi đá hoang vu, chỗ ở của hai phụ tử khá hẻo lánh, linh khí cũng loãng, tu sĩ bình thường đều không thích tới nơi như này.
Diệp Phàm tò mò hỏi: "Ngươi có quen biết tên quản sự đó sao?"
Thạch Lực tức thì lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, Thạch Lực tuổi còn trẻ, không thể khống chế được hỏa khí ở trong lòng, "Trước kia hắn cùng phụ thân ta ở chung trong một đội lính đánh thuê, phụ thân ta từng giúp đỡ hắn rất nhiều, nhưng kể từ sau khi phụ thân ta bị thương, hắn liền làm bộ không quen biết phụ thân ta, cái thứ đồ vong ân bội nghĩa."
"Hình như hắn rất chán ghét ngươi?" Diệp Phàm thuận miệng nói. (dreamhouse2255) Thạch Lực khẽ hừ một tiếng: "Có thể là bởi vì hắn sợ chuyện xấu của hắn bị ta nói ra đi."
"Chuyện xấu?" Bạch Vân Hi thuận miệng hỏi.
Thạch Lực gật đầu: "Đúng vậy, lấy trình độ hắn vốn dĩ không thể đi làm quản sự của cửa hàng, nhưng trưởng lão bên trên của cửa hàng đó coi trọng lão bà hắn, sau khi biết chuyện, hắn liền đưa chính đạo lữ của mình cho vị trưởng lão đó." Thiếu niên bĩu môi, sắc mặt ẩn ẩn lộ ra vẻ khinh thường.
Bạch Vân Hi thầm nghĩ thì ra là thế, như vậy là thông rồi, ở tiên giới chuyện tặng tiên lữ cho nhau thường xuyên phát sinh, có rất nhiều tu sĩ thượng tầng ở tiên giới đều thê thiếp thành đàn, chuyện tặng mỹ thiếp cho nhau có khi còn trở thành câu chuyện đẹp khiến người ta ca tụng, nhưng trong nhóm tu sĩ hạ tầng thì lại không như thế, ở trong mắt của tu sĩ bình thường, trao tặng đạo lữ không phải là chuyện sáng rọi gì.
"Không còn gì để tặng nữa hay sao, hắn dám đưa tặng đạo lữ, đúng là tên cầm thú!" Diệp Phàm khinh thường lắc đầu.
Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi đi theo Thạch Lực tới động phủ của hai phụ tử.
Vừa vào trong động phủ, Diệp Phàm đã ngửi thấy hương vị rất kỳ quái.
Thạch Lực xấu hổ cười nói: "Xin lỗi tiền bối, sau khi phụ thân ta trúng độc trên người liền phát ra mùi kỳ quái như thế đấy."
Diệp Phàm không thèm để ý nói: "Không sao." (dreamhouse2255) "Tiểu Lực về rồi." Một thanh âm khàn khàn suy yếu truyền tới.
Bạch Vân Hi nhìn Thạch Lực, nói: "Ngươi đi chăm sóc cho phụ thân ngươi trước đi, không cần phải để ý tới bọn ta."
Thạch Lực gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Tiền bối thật là dễ tính.
"Phụ thân, đây là giải độc đan mà tiền bối ban tặng, ngươi ăn xong là sẽ khỏi thôi." Thạch Lực nói.
Thạch Điền trừng lớn mắt mà nhìn Thạch Lực, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: "Tiền bối, tiền bối gì?" Thạch Điền đột nhiên nghĩ tới cái gì, lớn tiếng rít gào: "Ngươi lấy cục đá ở trong nhà đi bán có đúng không? Ngươi đã quên mất tổ huấn rồi hay sao?"
Bạch Vân Hi nhướng mày, hơi mang ác liệt nghĩ, người này mới ban nãy còn nửa sống nửa chết, hiện tại lại có vẻ tràn đầy sinh lực.
Thạch Lực khiếp nhược nói: "Nhưng mà phụ thân, độc của ngươi đã sắp không khống chế được rồi!"
Diệp Phàm thấy Thạch Điền phát giận, trong lòng rất là bất đắc dĩ, mạng cũng sắp không còn rồi, cái tên này còn rảnh để ý đến tổ huấn cái gì đó, thật không thể hiểu được.
Thạch Điền nhìn Thạch Lực, nói: "Ta chết cũng sẽ không làm trái với tổ huấn."
Diệp Phàm: "......" Không hổ là thạch tộc, trong đầu quả nhiên chỉ có đá, có lẽ chính bởi vì trong đầu của thạch tộc chỉ có đá, cho nên mới xuống dốc như này. (dreamhouse2255) Diệp Phàm đi tới bên cạnh Thạch Điền, vui sướng khi người gặp họa nói: "Ngươi đã trúng độc rất sâu rồi, xem chừng là sắp không chịu nổi nữa!"
"Chút độc này của ta không làm phiền tiền bối lo lắng!"
Diệp Phàm khoanh tay đảo mắt qua một vòng: "Ta không có lo lắng, người lo lắng là nhi tử ngươi kìa."
Diệp Phàm vừa nghe Thạch Điền nói liền biết có thể người này đã hiểu lầm cái gì, nhưng Diệp Phàm tự nhận bản thân là một nhân vật lớn, không cần phải giải thích với người khác cái gì, giá trị con người của hắn hiện tại có hơn 2 tỉ, có cần phải giải thích với người khác hay không? Có cần không?
Thạch Điền thê lương mà nhìn Thạch Lực: "Không ngờ đã trốn 1500 năm rồi mà vẫn bị các ngươi tìm thấy, các hạ đúng là kiên trì mà!"
Diệp Phàm: "Không dám, không dám!"
1500 năm, hắn mới tới tiên giới có vài trăm năm mà thôi, cái tên Thạch Điền này đã trốn 1500 rồi, nghe nói tuy rằng đầu óc của thạch tộc không tốt lắm, nhưng sống rất thọ, quả nhiên có được tất có mất mà.
Bạch Vân Hi: "......"
"Rốt cuộc các hạ muốn làm gì?" Thạch Điền lạnh lùng nói. (dreamhouse2255) Diệp Phàm chớp chớp mắt: "Cái này ấy mà, phải xem các ngươi có thức thời nói hết trong nhà có những đồ gia truyền gì, lấy hết ra đây cho ta xem đi."
Diệp Phàm trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Cái tên nằm trên giường này có chứng vọng tưởng bị hại đúng không? Nghe nói thạch tộc đã diệt tộc rồi, thạch tộc thuần huyết đã không tồn tại từ lâu, hiện tại trên đời này chỉ còn có hậu duệ có một ít huyết mạch của thạch tộc mà thôi.
Thạch Lực nhìn bộ dáng tươi cười ác liệt của Diệp Phàm, lập tức ra vẻ đề phòng.
Bạch Vân Hi nhìn tình trạng của hai phụ tử, hơi hơi nhận ra có vẻ như là hai phụ tử đang che giấu chuyện gì đó, Thạch Lực có lẽ không biết thật, mà Thạch Điền lại giống như đang che giấu một bí mật rất lớn.
Thạch tộc là một chủng tộc kỳ lạ, người của tộc này có thể thạch hóa quy tức, ngụy trang bản thân thành một cục đá, sau khi biến thành như vậy, tất cả các đặc điểm của sinh vật sống sẽ không còn nữa, thạch tộc có thể mượn cách này để kéo dài thọ nguyên, nhưng nó không có ý nghĩa gì cả, trạng thái quy tức này khiến thạch tộc tương đương với một người chết não lâm sàng (người thực vật).
Thạch hóa quy tức là phương pháp mà chỉ có thạch tộc thuần chủng mới làm được, thạch tộc bình thường căn bản không thể có.
Diệp Phàm nhìn Thạch Lực, tùy tiện nói: "Có phải ngươi nên cho phụ thân ngươi uống thuốc rồi không, nếu như ngươi không dùng đến, vậy thì lấy đống đồ gia truyền của nhà ngươi ra đây, nếu như ta coi trọng chúng nó, vậy thì mười vạn tiên tinh, ta mua hết."
"Mười vạn tiên tinh!" (dreamhouse2255)
Hai phụ tử nghe Diệp Phàm báo giá mười vạn tiên tinh, biểu tình mỗi người một vẻ.
Thạch Lực hai mắt tỏa sáng, giống như là tên nhà quê chưa bao giờ nhìn thấy tiên tinh vậy, mà Thạch Điền lại trợn trắng mắt lên, trông có vẻ vô cùng nhục nhã.
Thạch Điền nằm ở trên giường liên tục thở hổn hển.
"Nhét thuốc cho phụ thân của ngươi đi, hắn lửa giận công tâm, sắp không chịu nổi nữa rồi." Bạch Vân Hi lắc đầu, thầm nghĩ: Diệp Phàm thật là, quá biết cách chọc giận người khác, nếu như Thạch Điền mà đi đời nhà ma, vậy bút mua bán này chưa chắc đã thực hiện được.
Thạch Lực nhìn Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi cười nói: "Đạo lữ nhà ta là tiền bối, muốn đối phó với các ngươi chỉ cần một ngón tay là đủ, không cần phải làm trò ở đan dược."
Sau khi ngụy trang, tướng mạo của Bạch Vân Hi liền trở nên hết sức bình thường, nhưng lại rất có lực tương tác.
Thạch Lực hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn đút đan dược vào trong miệng Thạch Điền.
Bởi vì không khí trong phòng hơi căng thẳng, Thạch Lực do dự một chút, cẩn thận kiểm tra lại đan dược một lần, cảm thấy không có vấn đề gì, đối phương lại là tu sĩ Luyện Hư, nếu thật sự muốn xuống tay, bọn họ cũng không có cách nào chống trả.
Thạch Lực đút đan dược cho Thạch Điền, Thạch Điền vẫn không muốn nuốt thuốc xuống. (dreamhouse2255) Diệp Phàm đứng ở bên cạnh nhìn, hào hứng nói: "Nếu hắn không chịu nuốt, vậy nắm mũi hắn lại đi, cháu trai ta cũng uống thuốc như vậy đấy."
Bạch Vân Hi: "......" Tuy rằng tu vi của Thạch Điền hơi thấp, nhưng tốt xấu gì cũng là một tu sĩ Hóa Thần mà, Diệp Phàm lại coi hắn thành tiểu hài tử!
Thạch Điền thiếu chút nữa đã bị Diệp Phàm chọc tức đến nôn ra, đan dược theo ngụm máu đi ngược vào thực quản.
Đan dược vừa vào, độc của Thạch Điền tức khắc được giải sạch, Thạch Điền rất là kinh ngạc mà nhìn về phía Diệp Phàm, hắn không ngờ đan dược lại thật sự có tác dụng.
"Tiền bối, đan dược rất có hiệu quả này!" Thạch Lực nói.
Diệp Phàm mỉm cười: "Đan dược mà ta luyện chế ra đương nhiên hữu hiệu rồi." Sau khi hắn thay sư phụ làm nhiệm vụ luyện đan, thành phẩm đưa đều được mọi người khen ngợi!
"Tiền bối rốt cuộc muốn làm gì?" Thạch Điền khó hiểu nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn Thạch Điền: "Ta nghe nói các ngươi có rất nhiều đồ gia truyền, cho nên muốn tới kiến thức một chuyến."
Thạch Điền nhìn Diệp Phàm, không tự chủ được nắm chặt nắm tay. (dreamhouse2255) Diệp Phàm nhìn Thạch Điền, thầm nghĩ: Ánh mắt của cái tên này kém thật đấy, nhìn hắn giống như là nhìn giặc cướp vậy, hắn đường đường có phong độ như này, sao có thể là cướp được chứ? Hắn còn có rất nhiều tiên tinh, nếu như thật sự là đồ tốt, vậy hắn cũng có thể ra tiên tinh mua mà, nếu như đối phương thật sự không muốn bán, hắn cũng sẽ không có cưỡng ép!
Bạch Vân Hi nhíu nhíu mày, nói: "Hình như bên ngoài có người tới, là Luyện Hư."
Bạch Vân Hi nhìn Thạch Điền, thầm nghĩ: Chẳng lẽ đôi phụ tử thạch tộc này thật sự có bí mật lớn sao, ngay cả Luyện Hư cũng bị kinh động.
Diệp Phàm đảo đảo mắt, rầu rĩ nói: "Cướp sinh ý tới à!"
Thạch Điền nghe Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm nói, mí mắt không nhịn được mà nhảy mấy cái.
"Tiền bối, phụ tử họ Thạch ở đây đây." Chu Hành nịnh nọt nói.
Thạch Lực chân trước rời đi, sau lưng Chu Hành đã bị đuổi ra khỏi cửa hàng.
Sau khi Chu Hành rời đi, hắn bỗng nhiên nhớ tới một phần treo thưởng về thạch tộc, ô vân tước tộc từng ra một phần treo thưởng liên quan tới thạch tộc, bọn hắn muốn tìm thạch tộc thuần huyết.
Đồn đãi nói là thạch tộc đã bị hủy diệt trong một trận thiên tai, tuy rằng thạch tộc bị diệt sạch, nhưng vẫn để lại một phần bảo tàng, trong bảo tàng có vô số tiên tinh linh tài trân quý, thạch tộc thuần chủng đã biến mất, nhưng thạch tộc hỗn huyết lại vẫn còn rất nhiều. Chu Hành quen biết phụ tử Thạch gia nhiều năm, sinh hoạt của đôi phụ tử này túng quẫn vô cùng, Chu Hành hoàn toàn không nghĩ tới chuyện treo thưởng, nhưng Thạch Lực vừa lấy ra "báu vật gia truyền", Chu Hành tức khắc liền nổi lên lòng nghi ngờ. (dreamhouse2255) Thạch Điền đã có báu vật gia truyền mà ngay cả tu sĩ Luyện Hư cũng coi trọng nhưng lại vẫn cất giữ mãi không chịu lấy ra, nhìn thấy thế nào cũng vô cùng kỳ quái.
Ô Nhã lạnh lùng nhìn Chu Hành một cái: "Được rồi, đã biết, sư phụ, ngài thấy thế nào?"
"Hiện tại hẳn là vị đồng đạo kia đang ở bên trong, tu sĩ đó ẩn giấu tu vi, ta chỉ cảm nhận được hơi thở của Hóa Thần." Ô Thanh nói.
Ô Nhã nhíu mày lại: "Có khi nào là người của cửa hàng nghĩ sai không, nói không chừng không phải là tiền bối Luyện Hư, chỉ là Hóa Thần có thực lực khá cao mà thôi."
"Hắn có thể một chiêu đẩy lùi mấy tu sĩ Hóa Thần, nhất định là Luyện Hư." Ô Thanh nói.
Ô Nhã: "Nếu như là tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ, một mình ta cũng có thể đẩy lùi mấy người."
"Trong đó có một tên Hóa Thần đỉnh, cũng không biết vị đạo hữu đó tới đây là trùng hợp hay là có dự mưu." Ô Thanh nói.
Ô Nhã cau mày lại: "Ô vân tước tộc chúng ta đã canh chừng việc này lâu như vậy, hắn lại dám nửa đường chạy ra tranh, thật không biết lễ nghĩa!" (dreamhouse2255) ..........