Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Chương 537: Phòng vẽ tranh bí ẩn



Bạch Vân Hi đang đi trong núi, Ngao Tiểu No lười biếng nằm trên vai của Bạch Vân Hi.

Bạch Vân Hi đột nhiên dừng chân lại, nhìn về phía một đỉnh núi.

Ngao Tiểu No khó hiểu nhón móng vuốt, hỏi: "Bạch thiếu, làm sao vậy?"

Bạch Vân Hi bay về phía ngọn núi nọ, dừng chân trên đỉnh núi, nói, "Độ ấm ở đây không đúng lắm, bên trong có thứ gì đó."

"Để ta vào xem xem." Ngao Tiểu No nhảy từ trên vai Bạch Vân Hi xuống, tìm một hồi, cuối cùng cũng thấy một cơ quan bị che giấu kỹ.

Sau khi khởi động cơ quan, giữa ngọn núi bỗng lộ ra một cánh cửa bị che giấu.

"A! Không ngờ lại có một cánh cửa ở đây thật, Bạch thiếu, xem ra ngươi sắp phát tài rồi."

Bạch Vân Hi đi vào trong cửa, nhìn thấy một con đường rất dài. Trên vách tường hai bên đường đi là rất nhiều bức họa, đẹp không sao tả xiết, cách mỗi đoạn lại khảm một khối dạ quang thạch, nhìn vô cùng mỹ lệ kỳ ảo.

Năm đó, Lạc Phàm Trần hãm hại vô số người, gia tài đếm cũng không hết, sinh hoạt cực kỳ xa hoa lãng phí, nơi cung điện mà hắn ở được chạm trổ vô số dị bảo.

Sau khi biến cố phát sinh, bên trong học viện phàm là thứ có chút giá trị đều bị cướp đoạt hết, nhưng nơi này lại vẫn bình an vô sự, thật là hiếm thấy.
(dreamhouse2255)
"Bạch thiếu, cảm giác của ngươi thật nhạy bén, nơi này bí ẩn như vậy, người bình thường nhất định không thể tìm thấy."

Toàn bộ dạ quang thạch được khảm trên đường đi đều là băng sương huỳnh thạch, nó sẽ phát ra một lượng hàng khí nhất định, nhưng không nhiều lắm, người bình thường không thể cảm nhận được chút thay đổi nhiệt độ bé nhỏ đó. Bạch Vân Hi trời sinh Băng Tủy thân thể, cho nên mới ngoài ý muốn phát hiện ra.

Bạch Vân Hi cười nói: "Cũng không có gì."

Ngao Tiểu No đi theo bên cạnh Bạch Vân Hi, "Bạch lão đại, ngươi nói xem, có phải chúng ta sắp tìm được truyền thừa rồi không?"

Bạch Vân Hi cười khổ: "Nghĩ cái gì đấy, sao có thể dễ dàng vậy được!"

Đi đến cuối đường là một phòng vẽ tranh, Bạch Vân Hi nhìn các bức vẽ trong phòng, sắc mặt đỏ bừng, trên tường trên bàn toàn là hình vẽ xuân cung đồ, hình nào hình nấy phóng đãng đến cực điểm.


Bạch Vân Hi cuối cùng cũng rõ ràng, vì sao căn phòng này lại bí ẩn như vậy. Dù sao đây cũng là nơi dùng để làm loại chuyện đó, bí ẩn một chút cũng bình thường.

Ngao Tiểu No đứng ở trên vai Bạch Vân Hi, vừa cau mày, vừa lắc đầu, cảm thán: "Không ngờ cái tên Lạc Phàm Trần đó cũng là một nghệ thuật gia, trường phái của hắn thật là...... chẳng lẽ nữ nhân trong bức họa này chính là tiểu thiếp của tu sĩ Độ Kiếp trong truyền thuyết kia sao, thật là, hắn đã ngủ với người ta rồi, còn vẽ ra làm gì nữa chứ, không cẩn thận để cho người khác thì nhìn thấy thì làm sao bây giờ!"
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi cau mày, thầm nghĩ: Năm đó, người ở trên Thượng Thiên Vực tới cũng không lục ra được căn phòng này, nếu như khi ấy căn phòng này bị tìm ra, vậy việc vui sẽ to lắm.

"Vị tiền bối Lạc Phàm Trần đó đúng thật là phóng đãng!" Bạch Vân Hi nhịn không được cảm thán.

Ngao Tiểu No xoa xoa móng vuốt, "Nếu bây giờ Diệp Phàm mà ở đây, hắn nhất định sẽ vui mừng muốn chết luôn, ngươi cũng biết đấy, hắn chính là một tên sắc quỷ, cùng một giuộc với Lạc Phàm Trần."

Bạch Vân Hi cười nói: "Diệp Phàm là chính nhân quân tử......"

Ngao Tiểu No kinh ngạc thốt lên: "Bạch thiếu, ngươi bị Diệp Phàm thôi miên rồi sao?" Ngao Tiểu No lắc lắc đầu, thầm nghĩ: Diệp Phàm thích tự biên tự diễn, lúc nào cũng nói bản thân là chính nhân quân tử, chẳng lẽ bởi vì hắn nói nhiều quá, cho nên Bạch Vân Hi tin rồi sao?

Bạch Vân Hi: "......"

"Bạch thiếu, ngươi xem bộ bút vẽ này được đấy!" Ngao Tiểu No nói.

Bạch Vân Hi cầm lấy một cây bút trên bàn, cảm thán: "Đúng là không tệ thật! Chỉ sợ cây bút này cũng phải đạt tới tiêu chuẩn Địa cấp." Tài liệu làm bút vẽ rất cao cấp, nếu bán bộ bút này đi hoàn toàn có thể thu về mấy chục vạn tiên tinh trung phẩm, chắc nó cũng có thể dùng để vẽ phù, như vậy đưa cho Diệp Phàm dùng là ổn thỏa nhất.
(dreamhouse2255)
Gần đây phù thuật của Diệp Phàm đã tăng lên một ít, hình như hắn đang đau đầu về vấn đề bút vẽ, cây bút tốt như này, kết quả Lạc Phàm Trần lại dùng để vẽ xuân cung đồ, thật sự quá phí phạm của trời.

Không gian trong phòng bỗng dao động, Diệp Phàm nháy mắt đã xuất hiện ở bên cạnh Bạch Vân Hi.

Bạch Vân Hi bất đắc dĩ nhìn Diệp Phàm: "Ngươi lại lung tung khởi động ngọc bội truyền tống nữa!"

Trên người hai người có ngọc bội truyền tống có thể truyền tống cả hai hướng, nhưng số lần sử dụng của ngọc bội có hạn, đến thời gian, ngọc bội truyền tống sẽ tự vỡ.


Diệp Phàm vô tội nói: "Ta đột nhiên không cảm giác thấy hơi thở của ngươi, lo lắng ngươi gặp phải nguy hiểm, cho nên mới truyền tống qua xem!"

Bạch Vân Hi lắc đầu: "Sợ là số lần truyền tống của ngọc bội sắp hết rồi."

Diệp Phàm không thèm để ý nói: "Chờ ta có rảnh lại làm một cái nữa là được."

Bạch Vân Hi gật đầu: "Vậy được rồi."

Diệp Phàm nhìn các bức họa xung quanh, không khắc chế được mà trừng lớn mắt, "Oa!" một tiếng.

Bạch Vân Hi đầu đầy hắc tuyến, Ngao Tiểu No đoán không sai! Quả nhiên Diệp Phàm đã bị mấy bức họa xung quanh làm cho chấn động rồi.
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm lắc đầu, lòng đầy căm phẫn nói: "Cái tên vô sỉ Lạc Phàm Trần này, dám treo mấy bức họa này ở nơi công khai như vậy, sao hắn không cất giấu kỹ đi chứ, nhâm phẩm rác rưởi." Diệp Phàm duỗi tay, gỡ từng bức họa ở trên tường xuống, cất vào trong nhẫn không gian.

"Loại giấy vẽ này hình như có thể dùng để vẽ phù này! Lạc Phàm Trần thật là quá lãng phí, dùng giấy tốt mà chỉ để vẽ mấy bức họa như này, không biết xấu hổ!" Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi: "......"

Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi tìm tới tìm lui trong phòng vẽ tranh một hồi, ngoại trừ một bộ bút vẽ cùng mấy bức họa thì không còn thứ gì khác. Vốn tưởng rằng có thể tìm thấy truyền thừa, cuối cùng lại chỉ đào ra được một ít thứ này, Diệp Phàm vô cùng thất vọng, căn cứ theo nguyên tắc tiết kiệm vốn có, Diệp Phàm cũng gỡ hết mấy khối dạ minh châu trong thông đạo xuống.

......

Cuối cùng cũng xem như là có chút thu hoạch, tâm tình của Diệp Phàm tốt đẹp lên nhiều.

Màn đêm buông xuống, Diệp Phàm lấy một đầu man thú ra nướng thịt trên núi.

Để phòng ngừa Lộ Nhất Minh lại xuất hiện nữa, Diệp Phàm bày trí một ít ảo trận, vây trận ở trên đỉnh núi, Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm bận việc, trong lòng rất là bất đắc dĩ.

"Diệp Phàm, trận pháp của ngươi không ngăn được tu sĩ Đại Thừa." Bạch Vân Hi nói.
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm gật đầu: "Ta biết, nhưng nếu tiền bối còn mặt mũi, nhìn thấy trận pháp của ta, hắn sẽ hiểu là nên đi đường vòng."

Bạch Vân Hi: "......" Nói như vậy hình như cũng có chút đạo lý!


Diệp Phàm lấy man thú ra, đặt lên trên giá nướng.

"Hôm nay là man thú vương cấp sao?" Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy! Man thú hoàng cấp chỉ còn lại hai con, phải tiết kiệm một chút." Nói tới đây, Diệp Phàm lại muốn nghiến răng, lần trước nướng man thú hoàng cấp, hắn còn chưa ăn được mấy miếng thì đã bị Lộ Nhất Minh cướp đi sạch, đáng lẽ hắn nên cho độc vào trong thịt rồi nướng mới phải.

"Sớm biết thế này khi rời khỏi Đại Lục Man Hoang ta nên đánh thêm mấy con nữa mới phải."

Bạch Vân Hi cười nói: "Nếu ngươi thật sự muốn, chờ thăng cấp Hợp Thể, chúng ta có thể nghĩ cách quay trở lại." Tuy rằng muốn tiến vào Đại Lục Man Hoang có hơi khó, nhưng biện pháp thì luôn có, chỉ cần nghĩ là được.

Diệp Phàm gật đầu: "Ngươi nói phải!"

Diệp Phàm vừa mới nướng thịt xong, Lộ Nhất Minh đã xuất hiện.

Trận pháp mà Diệp Phàm bày trí ra hoàn toàn không tạo thành ảnh hưởng gì tới Lộ Nhất Minh.
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm oán giận mà nhìn Lộ Nhất Minh, Lộ Nhất Minh lại giống như không để ý thấy ánh mắt ghét bỏ của Diệp Phàm, tùy ý ngồi xuống nói, "Hai vị sư điệt sống thật là tiêu sái."

"Nào so được với tiền bối chứ!" Bạch Vân Hi nói.

Lộ Nhất Minh vươn tay ra, một khối lớn thịt man thú đã rơi vào trong tay của hắn, Diệp Phàm nhìn thấy thế, chỉ có thể nhanh chóng cắt một khối lớn cho Bạch Vân Hi, sau đó lại cắt một khối cho mình, bắt đầu gặm.

Lần này Lộ Nhất Minh không có trực tiếp cầm lấy thịt liền đi, mà là ở lại ăn với hai người.

"Cấp bậc của thịt thú lần này thấp hơn lần trước!"

"Thịt của yêu thú cấp cao sao có thể có nhiều được." Diệp Phàm đen mặt lại, âm thầm mắng chửi Lộ Nhất Minh đã ăn không còn kén cá chọn canh, đúng là tên đáng ghét. Ba người cùng ở dưới ánh trăng gặm thịt, tình cảnh hài hòa một cách quỷ dị.

"Đây là thịt man thú, các ngươi thật lợi hại, giá trị của thịt man thú cao hơn thịt yêu thú bình thường nhiều." Lộ Nhất Minh nói.

Diệp Phàm bĩu môi, thầm nghĩ: Lão đầu này, hắn cũng biết là thịt của man thú đáng giá cơ đấy, vậy mà vẫn dám ăn không trả tiền, cầm thú!

Lộ Nhất Minh hào hứng đánh giá Diệp Phàm từ trên xuống dưới một phen, hỏi : "Thể chất của ngươi rất kỳ quái, có phải đã từng tới Đại Lục Man Hoang không?"

(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi cau mày lại, trái tim lập tức treo cao lên.

Lộ Nhất Minh nhìn Bạch Vân Hi một cái, nói: "Bạch sư điệt không cần phải khẩn trương, ta đã sống nhiều năm, tu sĩ kỳ quái cũng thấy nhiều rồi, chút bí mật nhỏ trên người các ngươi thú vị đấy, nhưng cũng không to tát lắm."

Bạch Vân Hi cười nói: "Tiền bối là đại nhân vật, đương nhiên kiến thức sâu rộng."

Diệp Phàm nghiêng đầu, thầm nghĩ: Cái lão đầu này nói chuyện thật kiêu ngạo!

Lộ Nhất Minh nhìn Diệp Phàm, nói: "Trong thân thể của ngươi có hai luồng năng lượng, nếu chúng nó tạo nên xung đột, sợ là sẽ gây thành phiền toái cho ngươi."

Bạch Vân Hi âm thầm cả kinh, trong thân thể của Diệp Phàm có hai luồng năng lượng, một trong đó nhất định là sức mạnh huyết mạch của man tộc, một loại khác là linh lực của chính bản thân Diệp Phàm. Sau khi khai thông khiếu huyệt, Diệp Phàm vẫn luôn biểu hiện rất bình thường, chẳng lẽ bởi vậy mà đã để lại tai họa ngầm sao?

Diệp Phàm không thèm để ý nói: "Ta sẽ chú ý."

Diệp Phàm đảo đảo mắt, đột nhiên cười nhìn Lộ Nhất Minh, hỏi: "Lộ tiền bối, có phải ngươi rất ngưỡng mộ Lạc tiền bối không?"

Ánh mắt của Lộ Nhất Minh lập tức trở nên sâu xa, hắn cảm thán: "Lạc tiền bối với ta ân trọng như núi."
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức ném ánh mắt ra hiệu cho Diệp Phàm.

Diệp Phàm đã uống vào chút rượu, men say dâng lên, hoàn toàn không để ý thấy ánh mắt của Bạch Vân Hi, tùy tiện nói: "Trong tay ta có một ít bản vẽ đẹp của Lạc tiền bối, Lộ tiền bối có muốn mua không, ta có thể bán rẻ cho ngươi."

Lộ Nhất Minh lập tức thay đổi sắc mặt: "Bản vẽ đẹp đúng không? Lấy ra xem?"

Diệp Phàm trừng mắt, không vui nói: "Tiền bối, ngươi có hiểu quy củ trên giang hồ hay không hả! Một tay giao tiền, một tay giao hàng."

Ngao Tiểu No dùng móng vuốt che kín mắt, nói thầm "Tạo nghiệt!"

Bạch Vân Hi đen mặt, thầm nghĩ: Thật sự không nên để Diệp Phàm uống rượu mà! Lần nào uống say cũng phát điên.

"Ngươi lấy tranh ra trước cho ta nghiệm hàng."

Diệp Phàm hơi do dự một chút, nói: "Được rồi."

Diệp Phàm lấy một bức tranh ra, Lộ Nhất Minh vừa nhìn thấy liền nghẹn đến đỏ mặt, "Có còn không? Lấy hết ra đây."

"Tiền bối, ngươi thật là bá đạo, vừa mở miệng liền muốn hết, tranh thì ta có đây, nhưng tiên tinh thì sao, ngươi có không!" Diệp Phàm lớn tiếng nói.

"Lấy hết ra đây!" Lộ Nhất Minh phóng thích toàn bộ uy áp, Diệp Phàm bị áp chế đến không có chút sức phản kháng nào, "Tiền bối, ép mua ép bán là không đúng, sẽ bị trời phạt!"

Bạch Vân Hi vội vàng nói: "Tiền bối hạ thủ lưu tình! Ta sẽ khuyên hắn lấy hết các bức họa ra."

Bạch Vân Hi đỡ Diệp Phàm lên, Diệp Phàm giận dỗi nói: "Quá không có quy củ!"

Bạch Vân Hi: "......" Diệp Phàm thực sự điên rồi, dám đòi quy củ với tu sĩ Đại Thừa!
(dreamhouse2255)
..........