Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Chương 561: Thêm hai cái danh ngạch



XQCKTHH - Chương 561
(dreamhouse2255)
Chương 561: Thêm hai cái danh ngạch

Thời gian đảo mắt đã mười mấy năm trôi qua.

Hoang Cổ Giới sắp mở, Hoang Cổ Lệnh có phản ứng, không cần tới Diệp Phàm nhắc nhở, các tu sĩ đã mua được danh ngạch đều tề tụ tới đông đủ.

"Hầu gia, như này không đúng lắm!" Khương Tình nhìn tu sĩ tới càng lúc càng nhiều, trong lòng vô cùng sốt ruột.

Khương Thỉ cau mày nói: "Diệp Phàm đã nói không có vấn đề gì."

Tuy rằng Cổ Lực đã cam đoan, nhưng trong lòng Khương Thỉ vẫn không yên tâm, cho nên liền trực tiếp đi tìm Diệp Phàm hỏi thăm, Diệp Phàm thề với hắn, năm danh ngạch của man tộc tuyệt đối sẽ không thiếu!

Khương Thỉ đã sớm biết Diệp Phàm bán danh ngạch đi Hoang Cổ Giới cho những tu sĩ khác, nhưng Khương Thỉ không ngờ rằng, người tới lại nhiều như vậy, nhìn người nào người nấy biểu tình thỏa thuê đắc ý, Khương Thỉ có muốn thuyết phục bản thân những người này không có đi Hoang Cổ Giới, chỉ là tới thăm Diệp Phàm thôi cũng không được.

Trận pháp phòng hộ hơi mở, để lộ ra một con đường.

Đám người Khương Thỉ thấy thế lần lượt đi vào.

Diệp Phàm hai tay chống lưng, đứng ở trên cầu thang nhìn xuống dưới, tươi cười xán lạn nói: "Đều tới cả rồi!"
(dreamhouse2255)
Khương Thỉ nhìn thấy Diệp Phàm, lập tức liền lên tiếng, "Diệp đạo hữu, sao ngươi lại tìm nhiều người tới như vậy?"

Diệp Phàm đảo mắt qua từng người một, gật dù, "Hai mươi người, đúng rồi, đến đủ rồi."

Khương Thỉ: "......"

"Diệp đạo hữu, ngươi không cảm thấy có hơi nhiều người quá rồi sao?" Khương Thỉ hỏi.

Diệp Phàm lắc đầu: "Không có."

Khương Thỉ kích động nói: "Ở đây có tới hai mươi người đấy." Tính cả Diệp Phàm nữa chính là 21 người.

Diệp Phàm nghiêm túc nói: "Đủ, ta đã tính rồi, Truyền Tống Trận mở ra một lần có thể truyền tống khoảng 25 người, cộng thêm với bốn người phía bọn ta, tổng cộng 24 người, ta sợ tính sai, cho nên để lại một cái danh ngạch không có bán."

Khương Thỉ: "......" 25 Người! "Diệp đạo hữu, ngươi không có tính sai chứ?"


Diệp Phàm không vui nhìn Khương Thỉ: "Ta chính là trận pháp sư thiên tài mấy chục vạn năm mới có một người, ngươi đang nghi ngờ trận pháp thuật của bản trận pháp sư sao?"

Khương Thỉ: "......" Trong lòng Khương Thỉ rất hoài nghi, nhưng chuyện tới hiện giờ đã không còn biện pháp nào tốt hơn nữa, chỉ có thể mong chờ là Diệp Phàm tính đúng.

Truyền Tống Trận được bố trí bên dưới Hoang Cổ Lệnh, Bạch Vân Hi đưa mọi người vào trong Truyền Tống Trận.
(dreamhouse2255)
Khương Thỉ từng rất tò mò nếu Diệp Phàm đi Hoang Cổ Giới đám người Bạch Vân Hi nên làm sao bây giờ đây, hiện tại Khương Thỉ cuối cùng cũng có đáp án, ngay từ đầu Diệp Phàm đã dự định mang theo tất cả đi Hoang Cổ Giới. Mọi người theo thứ tự đi vào trong Truyền Tống Trận, Diệp Phàm lấy ra một cái la bàn, kiểm tra lại tình trạng của Truyền Tống Trận.

"Còn trống hai vị trí nữa, hơi lãng phí rồi." Diệp Phàm nhìn la bàn, cảm thán.

"Diệp đạo hữu, tộc của ta còn hai tu sĩ nữa ở gần đây, ta lập tức gọi bọn họ qua, tộc ta nguyện ý cho ngài 3000 vạn tiên tinh trung phẩm." Một nữ tu Hợp Thể thuộc vân tộc nghe thấy vậy lập tức lên tiếng.

Có nữ tu nọ đi đầu, các tu sĩ khác cũng lục tục la lên. "Diệp đạo hữu, tộc ta nguyện ý ra 5000 vạn."

Diệp Phàm xua tay, ý bảo mọi người an tĩnh.

Diệp Phàm quay đầu nhìn Cổ Lực, Cổ Thiên, hỏi: "Các ngươi có muốn đi không?"

Cổ Lực, Cổ Thiên lập tức liền bị lời nói của Diệp Phàm dọa cho kinh sợ, lúng túng không biết nên nói gì.

Không chỉ Cổ Lực, Cổ Thiên, các tu sĩ khác bên trong Truyền Tống Trận cũng bị lời nói của Diệp Phàm dọa sợ.

Sắc mặt của Khương Thỉ hết xanh rồi lại trắng, vốn dĩ Khương Thỉ cho rằng hắn lấy năm danh ngạch đã là nhiều, hiện tại nhìn đông đảo các tu sĩ thuộc tộc khác đứng trong Truyền Tống Trận, hắn đúng là cái chày gỗ mà, trong trận tính cả Diệp Phàm đã là 24 người, Diệp Phàm còn dám nói, có thể chứa thêm hai người nữa.
(dreamhouse2255)
"Diệp đạo hữu suy nghĩ lại đi, hai tên này chỉ là tu sĩ Nắn Hồn cảnh, đi Hoang Cổ Giới bây giờ còn quá sớm, người của tộc ta sắp tới ngay rồi." Một nam tử thuộc vũ tộc kêu lên.

Cổ Lực, Cổ Thiên qua mười mấy năm mài giũa tu vi đều đã tới Nắn Hồn cảnh, mười mấy năm trước, tu vi của bọn họ càng thấp hơn.

Diệp Phàm lắc đầu, đạm nhiên nói: "Không còn kịp rồi."


Diệp Phàm biểu tình nghiêm túc nhìn Cổ Lực, Cổ Thiên, trầm giọng nói: "Các ngươi có muốn đi không, tình hình ở Hoang Cổ Giới không yên ổn...... Nếu như các ngươi đi Hoang Cổ Giới, sinh tử chỉ có thể giao lại cho thiên mệnh, ta sẽ không bảo hộ các ngươi."

"Muốn!" Không chờ Diệp Phàm nói cái gì nữa, Cổ Lực cùng Cổ Thiên đã vọt vào trong Truyền Tống Trận.

Sự khát cầu thực lực của man tộc đã sớm dung vào trong máu, cơ duyên lớn đặt ở ngay trước mắt, cho dù sớm biết có nguy hiểm thì cũng không có ai dám dễ dàng từ bỏ.

Mấy tu sĩ khác bên trong trận pháp lập tức ghen ghét nhìn Cổ Lực, Cổ Thiên, người ở đây đều phải trả rất nhiều tài nguyên mới có thể đổi được danh ngạch, mắt thấy hai tên tiểu bối này chỉ vì đi theo Diệp Phàm mấy năm đã có thể có cơ hội như mình, sao có thể tâm bình cho được?

Khương Thỉ nhìn Cổ Lực, Cổ Thiên, ánh mắt liên tục thay đổi.

Khương Thỉ hoàn toàn không thể ngờ được, hai cái danh ngạch cuối cùng lại là nhường cho hai tên tiểu bối man tộc, Khương Thỉ một bên cảm thấy nhường hai danh ngạch cho hai tên tiểu bối này là lãng phí, một bên lại thấy Diệp Phàm đưa danh ngạch cho man tộc vẫn tốt hơn là đưa cho tộc khác nhiều.
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm thấy mọi người đã ổn định xong, liền bắt đầu khởi động Truyền Tống Trận.

......

Diệp Phàm rời đi tiêu sái, lại hoàn toàn không biết các tu sĩ khác ở bên ngoài bí cảnh Thiên Trì một đêm không ngủ.

Có không ít tu sĩ đi theo Diệp Phàm vào thời khắc cuối cùng trước khi truyền tống kịp truyền ra tin tức.

Chuyện Diệp Phàm một lần mang theo hai mươi người đi Hoang Cổ Giới, tới thời khắc cuối cùng thậm chí còn thừa ra hai cái danh ngạch trực tiếp ném cho Cổ Lực, Cổ Thiên làm không ít người phải kinh sợ.

Man Hoàng cũng nhận được tin tức, vốn dĩ Khương Nhai cảm thấy Diệp Phàm cho man tộc năm cái danh ngạch đã đủ nhiều, hiện tại nghe thấy tin tức Diệp Phàm là mang hơn hai mươi người đi, tức khắc liền không bình tĩnh, chuyện Diệp Phàm còn dư danh ngạch cuối cùng ném cho Cổ Lực, Cổ Thiên càng làm Khương Nhai cảm thấy đau đầu.

Man tộc vì chuyện danh ngạch đi Hoang Cổ Giới đánh nhau đến thừa sống thiếu chết, người bị bỏ lại đều ảm đạm vô cùng.

Mấy ngày trước Khương Nhai còn cảm thấy là Diệp Phàm bán đi quá nhiều danh ngạch, cuối cùng sợ là không đi được, lại không ngờ rằng, sự thật lại là cuối cùng dư ra hai danh ngạch, Diệp Phàm tùy tay liền ném cho hai tên tiểu bối Nắn Hồn, hai cái danh ngạch này, nếu như là để cho tu sĩ Bách Kiếp khác của man tộc thì tốt biết bao nhiêu!

(dreamhouse2255)
Khương Nhai chỉ đau lòng một hồi liền thả xuống, người đã đi rồi, đương nhiên không thể thay đổi được nữa, có hối hận cũng không làm được gì, nói thế nào thì, cuối cùng người đi vẫn là tu sĩ man tộc, tốt hơn là tu sĩ chủng tộc khác nhiều.

Nếu nói Khương Nhai cảm thấy đáng tiếc, vậy Vu Đỉnh chính là thống hận, vốn dĩ Vu Đỉnh đang suy nghĩ sau khi Diệp Phàm đi rồi, hắn nên xử lý đám Diệp Khải Hiền như thế nào, kết quả, Diệp Phàm lại mang hết người nhà đi.

Diệp Phàm một lần mang theo hơn hai mươi tu sĩ truyền tống đi Hoang Cổ Giới cũng khiến cho giới trận pháp sư phải kinh động.

Có một ít chủng tộc đặc biệt ở Trung Thiên Vực khá là có thiên phú trong việc thiết lập Truyền Tống Trận, nhưng để đi tới Hoang Cổ Giới, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể mang mười lăm người mà thôi, Diệp Phàm một lần nâng con số lên 24 làm cho rất nhiều trận pháp sư phải cảm thán về trận pháp thuật của Diệp Phàm, đương nhiên cũng có một ít trận pháp sư cảm thấy là Diệp Phàm không có bản lĩnh gì, chỉ vì vận khí quá tốt, đạt được truyền thừa của Lạc Phàm Trần cho nên mới làm được mà thôi.

Bên ngoài bí cảnh Thiên Trì vốn dĩ tụ tập rất nhiều người, nay xác định là đám người Diệp Phàm trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện trở lại liền lục tục giải tán.

......

Đám người Diệp Phàm xuyên qua thông đạo truyền tống, đáp xuống Hoang Cổ Giới.

Vừa tới nơi, Diệp Phàm đã ngửi thấy mùi máu tanh rất nồng đậm.

Bên cạnh Diệp Phàm đều là các tu sĩ tới từ những chủng tộc khác nhau, các chủng tộc đôi bên đều có thù oán, cho nên không ai tin tưởng ai cả, sau khi vào trong Hoang Cổ Giới, mọi người liền từ biệt Diệp Phàm, đường ai nấy đi.
(dreamhouse2255)
Chỉ nháy mắt sau, xung quanh Diệp Phàm đã không còn mấy người.

Nhóm tu sĩ man tộc vẫn chưa rời đi, Khương Thỉ chắp tay cười với Diệp Phàm, nói: "Diệp đạo hữu quả nhiên trận pháp thuật cao minh."

Hoang Cổ Lệnh trong tay man tộc xưa nay ước chừng chỉ truyền tống được bảy, tám tu sĩ, không ngờ Diệp Phàm lại lợi hại như vậy, một lần dùng Hoang Cổ Lệnh truyền tống 26 người, Khương Thỉ vẫn luôn cảm thấy lực lượng mới là quan trọng nhất, nhưng bây giờ hắn đột nhiên ngộ ra sự khủng bố của một trận pháp sư.

Các thế lực lớn ở Trung Thiên Vực vì Hoang Cổ Lệnh chém giết không ngừng, vậy mà Hoang Cổ Lệnh ở trong tay Diệp Phàm lại có thể dùng bằng bốn cái khác.

Diệp Phàm cười nói: "Không dám, không dám."


Khương Thỉ trầm ngâm một hồi, nói: "Diệp đạo hữu nhân nghĩa, nếu ngươi đã mang hai tiểu bối của tộc ta tới đây, vậy không bằng cứ để bọn họ đi theo ta đi."

Tu vi của Cổ Lực, Cổ Thiên đều quá yếu, ở trong bí cảnh này chính là kéo chân sau, nhưng cơ duyên của bọn họ đều không tầm thường...... Một tu sĩ muốn trở nên cường đại, cơ duyên là một phần không thể thiếu.

Từ xưa đến nay, người có thể lấy tu vi Nắn Hồn vào trong Hoang Cổ Giới cũng chỉ có bọn họ mà thôi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cả hai tu sĩ này đều sẽ tiền đồ vô lượng, Khương Thỉ rất coi trọng tiềm lực của bọn họ, cho nên liền bắt đầu mượn sức.
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm gật đầu: "Cổ Lực, Cổ Thiên có hầu gia chăm sóc, đó là phúc khí của bọn họ."

"Vậy bọn ta cáo từ." Khương Thỉ chắp tay nói.

Diệp Phàm gật đầu: "Hầu gia thượng lộ bình an."

Man tộc đã ra vào Hoang Cổ Giới không biết bao nhiêu lần, trong tay Khương Thỉ có một phần bản đồ đã đánh dấu vị trí của vài huyết trì tốt.

......

Man tộc đi rồi, chỉ còn nhóm bốn người Diệp Phàm ở lại.

Diệp Phàm dùng linh hồn lực đảo qua một vòng, nói: "Huyết khí ở nơi này rất nồng, không biết đã có bao nhiêu đại yêu ngã xuống nữa."

"Chết đã chết rồi, có biết chết như nào cũng vô dụng, đáng tiếc, chúng nó đều chết sạch, không có yêu thú để luyện tập." Diệp Khải Hiền nhàn nhạt nói.

Bạch Vân Hi: "......" Diệp Khải Hiền vẫn chiến ý dạt dào như vậy!

Diệp Phàm gật đầu: "Đại ca nói phải!"

Bạch Vân Hi quay đầu nhìn Hứa Minh Dương, hỏi: "Đại tẩu, ngươi thấy chúng ta nên đi hướng nào trước?"
(dreamhouse2255)
Hứa Minh Dương bấm tay tính một quẻ, châm chước một hồi, nói: "Trước tiên đi hướng đông đi."

Hứa Minh Dương đã mở miệng, mọi người đương nhiên sẽ không phản đối.

Đám người Diệp Phàm một đường xông thẳng về hướng đông, năm đó Hoang Cổ Giới gặp thiên tai nghiêm trọng, khắp nơi đều tràn ngập tử khí, mọi người đi rất lâu cũng không nhìn thấy sinh linh sống.

Diệp Phàm dừng lại trước một ngọn núi xương, bên trong núi xương có một đoạn xương sống lưng dài năm sáu trăm mét.

"Chỉ một đoạn xương thôi đã dài như vậy rồi, không biết khi còn sống yêu thú này phải lớn nhường nào."

Bạch Vân Hi kiểm tra xung quanh một hồi, tiếc nuối nói: "Nhìn bộ dáng của nó, hẳn là xương của một con voi ma mút, linh lực trong xương đã tan đi gần hết rồi, không còn tác dụng gì."

Diệp Phàm thở dài: "Thật đáng tiếc, nhất định bộ xương này vốn dĩ có rất nhiều linh tủy."

"Đầu yêu thú này khi còn sống tu vi hẳn cũng phải tới Hợp Thể đỉnh." Diệp Khải Hiền lạnh lùng nói.

Bạch Vân Hi nhíu mày lại, trong lòng thầm than thế sự vô lường, ngay cả đại yêu Hợp Thể cũng có thể biến thành xương khô.
(dreamhouse2255)
..........