Hơn ba năm sau, mọi người không thể không lại lần nữa xuất phát đi tìm kiếm huyết trì mới.
Muốn tìm một cái huyết trì phẩm chất tốt không dễ, Hoang Cổ Giới rộng lớn vô cùng, mọi người đã đi tìm hơn một năm vẫn không có cái nào thích hợp. "Quả nhiên có bản đồ vẫn tốt hơn, không có bản đồ chúng ta chỉ có thể lung tung tìm kiếm." Diệp Phàm tiếc nuối than.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, nói: "Kiên nhẫn một chút, sớm muộn gì cũng tìm thấy thôi."
Năng lực bói toán của Hứa Minh Dương không phải vạn năng, cách quá xa sẽ không tính ra được, Diệp Khải Hiền lại đau lòng Hứa Minh Dương trước đó đã hao phí quá nhiều tâm huyết, cho nên không cho Hứa Minh Dương tính quá nhiều.
Diệp Phàm cắn chặt răng, không cam lòng nói: "Nhất định đám man tộc kia cũng có bản đồ."
Bạch Vân Hi bất đắc dĩ cười: "Đúng vậy, đương nhiên là bọn họ có bản đồ rồi."
Man tộc đã từng có rất nhiều lần kinh nghiệm vào trong Hoang Cổ Giới, đương nhiên là sẽ có bản đồ, nhưng cho dù man tộc có bản đồ đi chăng nữa thì cũng sẽ không cho bọn họ.
Ở Hoang Cổ Giới có không ít huyết trì, nhưng huyết trì đỉnh cấp thì lại không có nhiều, nếu chia cho quá nhiều người, đương nhiên là sẽ tự hạ thấp cơ hội của mình đi, có ai lại hảo sảng tặng cơ duyên của mình cho người khác chứ.
Đám người Diệp Phàm lại bôn ba thêm ba tháng nữa, sau đó phát hiện ra một mảnh huyết trì trộn lẫn rất nhiều màu sắc, nhìn giống như là cầu vồng vậy.
Bên cạnh huyết trì có rất nhiều linh hoa, linh thảo mọc lên, có linh khí từ huyết trì tẩm bổ, hoa cỏ nơi đây mọc rất sung túc. (dreamhouse2255) Bên trong huyết trì linh khí rất nồng, hoàn toàn không hề thua kém huyết trì của hoàng kim kiến mà bọn họ đã phát hiện ra trước đó.
Một tu sĩ man tộc đã tới trước nhóm Diệp Phàm.
Tu sĩ man tộc nọ không hề ngâm mình trong huyết trì, mà là đang ngồi đả tọa ở bên cạnh.
Chỉ thấy tu sĩ đó sắc mặt ửng đỏ, mồ hôi chảy dài trên mặt, gân xanh trên người nổi lên, trạng thái nhìn có vẻ không được tốt cho lắm.
Có lẽ là tình trạng của hắn không ổn lắm, cho nên ngay cả khi đám người Diệp Phàm đã tới gần cũng không có phát hiện ra, hoặc là hắn đã phát hiện ra, mà không thể kịp thời làm ra phản ứng.
Diệp Phàm hoài nghi hỏi: "Có phải hắn sắp tẩu hỏa nhập ma rồi không, hắn ra nhiều mồ hôi quá!"
Ngao Tiểu No chớp chớp mắt, nói: "Nhìn trông không giống sắp tẩu hỏa nhập ma lắm, hình như là trúng độc."
"Có phải là xuân dược không?" Diệp Khải Hiền lạnh lùng nói.
Diệp Phàm nghe vậy nhìn về phía nửa thân dưới của người nọ, "Đại ca tuệ nhãn như đuốc, liếc mắt một cái đã nhìn ra mấu chốt của vấn đề."
Bạch Vân Hi: "......" (dreamhouse2255) Bạch Vân Hi quay đầu nhìn Diệp Khải Hiền, thầm nghĩ: Diệp đại ca thật cao lãnh, lời như vậy cũng có thể thản nhiên nói ra, thật khiến người ta không nổi lên được tâm tư đùa giỡn mà.
Diệp Phàm lười biếng nói: "Cái tên này nhìn biểu hiện không rõ, đại ca lại chỉ cần liếc mắt một cái đã biết là trúng xuân dược, có phải là có kinh nghiệm không?"
Bạch Vân Hi nghe Diệp Phàm tùy tiện hỏi, tức khắc liền cảm thấy đau đầu hoa mắt, Diệp Phàm thật là, đã hết thứ để hỏi rồi hay sao, sao lại hỏi cái này chứ.
Điều nằm ngoài dự kiến của Bạch Vân Hi là, Diệp Khải Hiền rất thản nhiên mà gật đầu, đáp: "Từng trúng rồi!"
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn Diệp Khải Hiền: "Đại ca, ngươi từng trúng xuân dược rồi sao? Là ai hạ dược cho ngươi vậy?" Diệp Phàm theo bản năng nhìn về phía Hứa Minh Dương, "Đại tẩu, các ngươi chơi tình thú sao?"
Hứa Minh Dương bất đắc dĩ nói: "Không phải ai hạ dược, là hắn ăn nhầm."
Bạch Vân Hi lại nhìn về phía Diệp Khải Hiền, Diệp Khải Hiền hai tay chống lưng, vẻ mặt thong dong.
Không biết vì sao, trong lòng Bạch Vân Hi bỗng nổi lên sự kính trọng không thể nói thành lời dành cho Diệp Khải Hiền, tạo thành "sự cố" như vậy vẫn có thể mặt không đổi sắc, Diệp lão đại thật là lợi hại.
"Ăn nhầm sao!" Diệp Phàm gật đầu: "Cũng đúng, có rất nhiều xuân dược nhìn qua giống như là đan dược cố bổn bồi nguyên." (dreamhouse2255) Bạch Vân Hi: "......"
Diệp Phàm nghiêng đầu, hỏi: "Đại ca, sau đó ngươi giải quyết thế nào?"
Diệp Khải Hiền nhìn Diệp Phàm một cái, nói: "Ngủ một giấc là được rồi, xuân dược cũng không phải là độc dược."
Bạch Vân Hi: "......" Đúng rồi, xuân dược không phải là độc dược, chỉ cần phát tiết ra là được rồi, mà rất hiển nhiên vị tu sĩ man tộc vận khí không được tốt cho lắm, khi độc phát không có đạo lữ ở bên cạnh hỗ trợ, chỉ có thể một mình chịu khổ.
Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy!"
Diệp Phàm đi tới bên cạnh Khương Nguyên.
Khương Nguyên vẫn đang cố gắng dùng toàn bộ tinh thần để áp chế dược lực, cho nên không phát hiện ra đã có người tới.
Chờ tới khi nhòm Diệp Phàm tới sát bên, Khương Nguyên mới nhận ran.
Nhìn thấy có người đến, Khương Nguyên lập tức ngượng đến đỏ bừng mặt.
Trong thân thể hắn đang có một cỗ lực lượng đấu đá lung tung, dưới tình huống này, Khương Nguyên có muốn đứng dậy cũng không được. (dreamhouse2255) Diệp Phàm đi tới trước mặt Khương Nguyên, tò mò hỏi: "Có cần hỗ trợ không?"
"Diệp đạo hữu......" Khương Nguyên giọng nghẹn nghẹn, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Diệp Phàm lấy ra một tấm phù, vỗ lên trên người Khương Nguyên, Khương Nguyên nhìn thấy Diệp Phàm lấy ra phù chú đã lắp bắp kinh hãi, đợi phù chú đánh lên người mình, hắn mới biết đó là Thanh Thần Phù, tuy rằng không đúng với trạng thái của hắn bây giờ lắm, nhưng tốt xấu gì cũng đã đè xuống được một phần hỏa khí.
"Đa tạ." Khương Nguyên xấu hổ nói.
Tấm phù này của Diệp Phàm ít nhiều gọi về một ít thần trí cho Khương Nguyên.
Diệp Phàm xua tay, nói: "Không cần khách khí, một tấm phù mà thôi, những người khác của man tộc đâu rồi?"
Khương Nguyên do dự một chút, nói: "Mọi người chia nhau ra hành động."
Diệp Phàm gật đầu, "À" một tiếng.
Tuy rằng năm tu sĩ man tộc đều là man tộc, nhưng bọn họ cũng không có chung lòng, ai cũng không cam lòng rơi xuống sau người khác, đương nhiên là sẽ chia nhau ra hành động.
"Khương đạo hữu, ngươi không mang đạo lữ vào cùng sao?" Diệp Phàm hỏi. (dreamhouse2255) Khương Nguyên lắc đầu: "Không có."
Diệp Phàm thở dài: "Ngươi thật là đáng thương, chúng ta phải ở đây 50 năm, ngươi chỉ có một mình, thật là đáng thương!"
Khương Nguyên nghe vậy trong lòng hơi run một cái, danh ngạch đi Hoang Cổ Giới quý trọng cỡ nào chứ, chỉ có trận pháp sư như Diệp Phàm đây mới chịu mang theo đạo lữ vẫn còn ở Luyện Hư kỳ đi, ngay cả đạo lữ của huynh đệ cũng không bỏ lại, chính hắn vất vả lắm mới lấy được một vị trí, nào còn bảnh lĩnh mang theo đạo lữ vào chung chứ, Diệp Phàm đúng là người no không biết nỗi khổ của kẻ đói.
"Mảnh huyết trì này nhìn không tệ, là đạo hữu tới trước, vậy ngươi chọn một vùng đi, còn dư lại bọn ta chọn sau." Diệp Phàm nói.
Khương Nguyên vội xua tay: "Không cần, không cần, mảnh huyết trì này tuy tốt, nhưng ta không có phúc tiêu thụ, nếu các vị thích thì vào đi, nhưng nhớ phải cẩn thận."
Khương Nguyên hàn huyên với Diệp Phàm vài câu xong, sau đó rời đi.
Khương Nguyên ngay cả tu sĩ man tộc cũng không tin tưởng, lại sao có thể tin một kẻ ngoại tộc "bụng dạ khó lường" như Diệp Phàm được chứ, hắn chỉ miễn cưỡng trò chuyện khách sáo với Diệp Phàm hai câu, sau đó giống như là sợ đám Diệp Phàm sẽ trở mặt, liền vội vã bỏ chạy.
......
Diệp Phàm cùng Khương Nguyên đơn giản giao lưu vài câu, sau đó ước chừng đã hiểu rõ sự tình. (dreamhouse2255) Mảnh huyết trì đủ mọi màu sắc này là do thi thể của Thất Thải Thông Thiên Mãng hình thành nên, Thất Thải Thông Thiên Mãng là dị thú từ thời thượng cổ, cấp bậc huyết mạch rất cao, còn cao hơn Hoàng Kim Kiến một bậc, nhưng trong máu của Thất Thải Thông Thiên Mãng có chứa dâm độc rất mạnh, ngâm lâm sẽ dễ xuất hiện tình huống như của Khương Nguyen.
Dâm độc này có thời kỳ ủ bệnh, ban đầu không có dấu hiệu gì, ngâm lâu mới từ từ hiện ra, tác dụng chậm lại vô cùng lớn.
Lúc Khương Nguyên phát hiện ra huyết trì này đã vui mừng vô cùng, hơi không cẩn thận liền ngâm quá thời gian, sau đó độc tính phát tác, hắn muốn sống không được muốn chết cũng không xong, làm cho Khương Nguyên hối hận vô cùng.
Hứa Minh Dương nhìn về phía Khương Nguyên rời đi, cười nói: "Vị Khương tiền bối đó nhanh vậy đã đi rồi!"
Ngao Tiểu No dán tới bên người Hứa Minh Dương, nói: "Không đi không được mà, nếu không cẩn thận bị thân mật của ngươi bắt đi làm tráng đinh hắn còn làm sao đi được nữa!"
Hứa Minh Dương: "......"
"Chúng ta làm sao bây giờ? Ở lại sao?" Diệp Khải Hiền nhìn Diệp Phàm hỏi.
Diệp Phàm thản nhiên đáp: "Đương nhiên phải ở lại rồi, nơi này tốt biết bao nhiêu, vừa có thể tăng tu vi, vừa có lợi cho song tu." Diệp Phàm quay đầu nhìn Bạch Vân Hi cười: "Cái tên ban nãy không có đạo lữ, chỉ có thể bỏ qua cơ duyên này, thật là không có phúc khí!"
Bạch Vân Hi: "......"
Diệp Khải Hiền nghe vậy tán đồng gật đầu: "Đúng thế." (dreamhouse2255) Huyết mạch của Thất Thải Thông Thiên Mãng chỉ kém hơn long tộc một chút, trong máu ẩn chứa tinh nguyên lực rất tinh thuần, mảnh huyết trì này có diện tích rất lớn, năm đó không biết đã chôn xuống bao nhiêu đầu đại yêu thông thiên mãng nữa.
Vốn dĩ, sau khi ngâm trong máu của Hoàng Kim Kiến, những huyết trì bình thường khác đã không còn bao nhiêu hiệu quả với bọn họ, nhưng dược tính của huyết trì này lại quá tốt, vừa ngâm mình vào đã có cảm giác kinh mạch được tẩm bổ, cực kỳ sảng khoái.
Diệp Phàm vừa ngâm một hồi đã hiểu được vì sao tu sĩ man tộc ban nãy lại "tẩu hỏa nhập ma", huyết trì này ngâm rất thoải mái, có cảm giác như đang nằm trong đám mây vậy, ngâm lâu làm người ta có cảm giác trầm mê ở trong đó, không còn muốn ra ngoài nữa.
Huyết trì này tuy tốt, nhưng có vết xe đổ của Khương Nguyên, mỗi lần mọi người chỉ dám ngâm một hồi rồi lại đi ra.
Để không lãng phí thời gian, Diệp Phàm sáng lập ra mấy cái động phủ ở bên cạnh huyết trì, sau đó lại thiết lập Chuyển Linh Trận, dự tính sẽ thường trú ở lại đây.
Cứ thế qua mấy năm, không biết là nhờ công dụng của huyết trì hay nhờ công dụng của song tu, Hứa Minh Dương thật sự thăng cấp Hợp Thể.
Mấy năm này thân thể của Diệp Phàm được rèn luyện càng thêm cứng coi, sức lực tăng hơn một nửa so với lúc mới thăng cấp Hợp Thể, tốc độ tăng tiến tu vi cũng nhanh hơn trước nhiều.
Tuy rằng Diệp Phàm vẫn chỉ là Hợp Thể sơ kỳ, nhưng thực lực đã tăng hơn nhiều so với lúc mới vào bí cảnh, Diệp Khải Hiền cũng như thế.
Tu sĩ Hợp Thể muốn thăng cấp thường phải cần tới mấy ngàn năm tích lũy, muốn tiến giai ở trong thời gian ngắn thật sự không dễ dàng.
Tuy rằng chưa có thăng cấp Hợp Thể trung kỳ, nhưng linh khí tích lũy trong thân thể Diệp Phàm đã hồn hậu hơn nhiều, chỉ cần nỗ lực thêm một ít, trước khi Hoang Cổ Giới đóng cửa, muốn thăng cấp lên Hợp Thể trung kỳ không phải là không có khả năng.
......
Hoang Cổ Giới sinh linh thưa thớt, Diệp Khải Hiền với Diệp Phàm mỗi khi nhàm chán lại tỷ thí một trận, khi còn ở bí cảnh Thiên Trì, hai người ít nhiều cố kỵ có người ngoài, không có đánh đến lưỡng bại câu thương sợ để người khác nhặt tiện nghi, cho nên cả hai bên đều tự giới hạn bản thân, nhưng ở nơi này bọn họ ra tay lại vô cùng kích động, thường xuyên dùng hết sức, cứ đánh như vậy, điểm tốt đương nhiên là có, trong lúc so đấu, chiến lực của Diệp Phàm cùng Diệp Khải Hiền đều có tăng lên, linh khí trong thân thể cũng trở nên càng thêm ngưng thực.
Có đôi khi, Bạch Vân Hi cảm thấy Diệp Phàm với Diệp Khải Hiền đánh thế này là uổng phí sức lực, nhưng có đôi khi lại cảm thấy, đợi ra ngoài bọn họ nhất định có một cuộc chiến ác liệt phải đánh, trước tiên thích ứng một chút cũng khá tốt. (dreamhouse2255) ..........