Nửa đêm, Bạch Vân Hi nhận được điện thoại của ngoại nãi nãi Mộ Uyển.
“Tỉnh tỉnh!” Bạch Vân Hi đẩy đẩy Diệp Phàm.
Diệp Phàm mơ mơ màng màng mở mắt ra, “Làm sao vậy, ngươi muốn ngủ cùng ta sao? Đến đây đi, đến đây đi, ổ chăn đã sưởi ấm tốt cho ngươi, không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt, bất quá, cái này cũng khó trách, ta anh tuấn tiêu sái như vậy, qua thôn này liền không còn cửa hàng.”
Hai mắt Diệp Phàm còn mờ mịt , hiển nhiên là không quá rõ ràng.
Diệp Phàm nắm tay Bạch Vân Hi, kéo Bạch Vân Hi tới trêи giường.
“Đừng nháo lọan!”
Diệp Phàm giống như diều hâu bắt gà con, đè Bạch Vân Hi ở dưới thân. Cảm nhận được hô hấp nóng cháy của Diệp Phàm, Bạch Vân Hi nhịn không được đỏ lỗ tai.
“Đừng náo loạn, ngoại gia gia đã xảy ra chuyện!”
“Ngoại gia gia? Không phải hắn đang ở quân khu sao? Nghe nói chỗ đó rất an toàn!” Diệp Phàm lẩm bẩm nói.
“Có gian tế trà trộn vào, mục tiêu là giết ngoại gia gia ta.”
(dreamhouse2255)
“Ngoại gia gia ngươi bị thương?”
“Không có, ngọc bội phòng thân ngươi đưa dùng tốt, bất quá, đã hư hao chín cái, cũng may ngươi đưa đủ nhiều, hỏng mất chín cái vẫn còn sáu cái có thể sử dụng.” Bạch Vân Hi nói.
“Ngọc bội ta đưa khi gặp phải công kϊƈɦ là có thể tự bắn ngược lại, cư nhiên dùng hết chín cái, người muốn giết ngoại gia gia ngươi thật không đơn giản!”
Bạch Vân Hi gật đầu: “Là một đám ninja.”
“Vì sao? Ngoại gia gia ngươi không phải là nhân vật quan trọng gì, vì sao lại có nhiều người muốn giết hắn như vậy?”
“Ta đã tra qua, gần đây ngoại gia gia đang phiên dịch cổ văn Vân Hoang, trong nước chỉ có ba người hiểu được, hai người khác đã chết, ngoại gia gia chính là người cuối cùng.” Hai học giả cổ văn khác tuy rằng đã chết nhưng công tác cho bọn họ làm cơ bản đều đã hoàn thành.
Tiếu Trì là người cuối cùng trong nước hiểu cổ văn Vân Hoang, chỉ cần Tiếu Trì chết, cho dù có được văn bản kia cũng vô dụng.
“Vì sao lại vậy?” Diệp Phàm khó hiểu hỏi.
“Công pháp thiên cổ này nguyên bản là đồ trong nước, bị trộm lưu lạc tới Oa Quốc, cơ duyên xảo hợp lại trở về, người Oa Quốc không hy vọng quốc gia chúng ta có người hiểu nó, nếu công pháp thiên cổ này có thể ứng dụng được, quốc gia có khả năng sẽ bồi dưỡng ra một đoàn siêu cấp cường binh!” Bạch Vân Hi giải thích.
Diệp Phàm trợn trắng mắt: “Chỉ là một môn công pháp thô thiển mà thôi, muốn bồi dưỡng ra một đoàn siêu cấp cường binh hình như có chút không đáng tin cậy.”
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi: “……” Ánh mắt Diệp Phàm này cũng thật quá cao. “Nghe nói đó là công pháp từ thượng cổ lưu lại, ngươi còn chướng mắt.”
Diệp Phàm nhún vai: “Không phải ta khinh thường công pháp kia, là do bản thân công pháp kia đã chẳng ra gì!”
Bạch Vân Hi: “……”
Bạch Vân Hi đẩy đẩy Diệp Phàm: “Đi bệnh viện thăm ngoại gia gia với ta đi.”
Diệp Phàm chuyển động tròng mắt một chút: “Hiện tại liền đi? Không phải Tiếu lão nhân đã không có việc gì rồi sao? Chúng ta đến ngủ một giấc rồi đi!”
Bạch Vân Hi: “……”
“Ngươi đi cùng ta thôi, nếu ngươi mệt, ta tới lái xe, ngươi ở trêи xe ngủ một giấc là được rồi.” Bạch Vân Hi cắn chặt răng, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác quái dị, hình như hắn càng ngày càng ỷ lại vào Diệp Phàm, chuyện ỷ lại vào một người này đối với Bạch Vân Hi mà nói là thể nghiệm xưa nay chưa từng có.
Bất quá có Diệp Phàm ở cạnh, Bạch Vân Hi rõ ràng cảm giác được áp lực nhỏ đi không ít.
Diệp Phàm mở mắt ra nhìn Bạch Vân Hi: “Vẫn là để ta tới lái xe đi, ban ngày ngươi đã vất vả như vậy rồi, hiện tại đêm hôm khuya khoắt còn phải đi thăm lão nhân.”
Bạch Vân Hi: “Ta tới lái xe là được……” Hắn đã trải nghiệm qua trình độ lái xe của Diệp Phàm, thật sự không hy vọng trước khi tới bệnh viện lại xảy ra sự cố giao thông gì nữa.
……(dreamhouse2255)
Diệp Phàm theo Bạch Vân Hi tới bệnh viện, Trần Viêm nhìn thấy Bạch Vân Hi, trêи mặt là thần sắc hổ thẹn.
“Xin lỗi Bạch tam thiếu, ta cô phụ gửi gắm rồi.”
Bạch Vân Hi vẫy vẫy tay, trầm mặt xuống, “Bây giờ nói xin lỗi cũng không có ý nghĩa, ngoại gia gia ta thế nào rồi?”
Trần Viêm nhíu mày: “Tiếu đại sư không có chuyện lớn gì, chỉ là hình như bị dọa sợ.”
Diệp Phàm trợn trắng mắt: “Lá gan lão nhân thật nhỏ! Chỉ là mấy tên sát thủ tới thôi đã bị dọa như vậy.”
Bạch Vân Hi bất đắc dĩ giải thích: “Ngoại gia gia lớn tuổi, năm lần bảy lượt gặp phải ám sát, đương nhiên là bị dọa.”
Diệp Phàm đứng ở cửa nói: “Ngươi vào đi, hình như lão nhân không quá vừa mắt ta, ta sợ hắn nhìn thấy ta liền nổi giận.”
Bạch Vân Hi: “……”
Diệp Phàm đứng ở cửa khó hiểu nhìn Trần Viêm: “Không phải ngươi đã nói quân khu rất an toàn sao, sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
(dreamhouse2255)
Trần Viêm xấu hổ giải thích: “Ta cũng không biết trong quân khu lại có người Oa Quốc trộn lẫn vào, còn che dấu phi thường thâm sâu, thậm chí còn bò tới cao tầng, lần này bọn chúng nội ứng ngoại hợp, đánh cho chúng ta không kịp trở tay, cũng may có ngọc bội phòng thân ngươi đưa.” Lần này vì giải quyết Tiếu Trì, Oa Quốc đúng là bỏ được vốn gốc, quân cờ che giấu nhiều năm như vậy cũng đưa ra.
Ngọc bội phòng thân của Tiếu Trì có thể bắn ngược viên đạn lại, thập phần thần kỳ, sau khi thế cục ổn định xuống, lãnh đạo trong quân khu muốn mượn ngọc bội của Tiếu Trì nghiên cứu, Tiếu Trì có thể là bị dọa sợ, sống chết không đưa.
“Ta đã biết đám người các ngươi không đáng tin cậy, còn may ta có dự kiến từ trước!” Diệp Phàm đắc ý nói.
Trần Viêm: “……”
……
Mấy người mặc quân trang đi ra, người cầm đầu nhìn Diệp Phàm một cái, trong mắt thần sắc phức tạp.
Trần Viêm đi tới bên cạnh Trần Quan Trì, thấp giọng hỏi: “Phụ thân, bên trêи báo cáo xuống không được sao?”
Trần Quan Trì lắc đầu: “Diệp Phàm có vết nhơ ngược đãi nữ hài, bên trêи cảm thấy nhân phẩm của hắn có vấn đề, cho dù năng lực có mạnh đến đâu cũng không đáng thu nhận! Bên trêи cho rằng nhân phẩm so với năng lực quan trọng hơn.”
Trần Viêm nhíu mày: “Diệp Phàm nhìn qua cũng không giống loại người như vậy!” Hắn cũng coi như có chút hiểu biết về Bạch Vân Hi, nếu nhân phẩm của Diệp Phàm thật sự có vấn đề, Bạch Vân Hi không có khả năng giao ngoại gia gia hắn cho Diệp Phàm chăm sóc.
(dreamhouse2255)
“Đây là quyết định của bên trên! Ta không thể thay đổi.” Trần Quan Trì nói.
Trần Viêm gật đầu: “Vậy bỏ đi.”
Đã biết quyết định của lãnh đạo quân khu, thời điểm Trần Viêm nhìn Diệp Phàm liền có chút ngượng ngùng.
“Vừa rồi hình như ta nghe được có người nhắc đến tên ta, các ngươi nói cái gì vậy?”
“Ta tiến cử ngươi đến Long Tổ, bất quá bên trêи hình như không đồng ý.”
“Long Tổ chính là nơi có rất nhiều người kỳ quái kia?”
“Diệp thiếu biết sao?”
Diệp Phàm gật đầu: “Nghe Vân Hi nói qua, may mắn không thu nhận ta, ta còn phải hẹn hò với Vân Hi, làm sao có thời gian làm công cho quốc gia chứ, ta nói ngươi đúng là biết xen vào việc của người khác, đang yên đang lành, ngươi tiến cử ta làm gì?”
“Ta cảm thấy nếu một thân bản lĩnh của Diệp thiếu không thể được quốc gia sở dụng vậy thật có chút lãng phí.” Trần Viêm nói.
“Ngươi nhìn mặt ta đi, trêи mặt ta có ghi ta thích vô tư phụng hiến, giữ gìn hoà bình thế giới sao?” Diệp Phàm cười lạnh hỏi.
“Không có!”
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm gật đầu: “Đó là bởi vì ta không thích! Ta chỉ thích kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm nhiều tiền hơn nữa!”
Trần Viêm: “……”
“Người Long Tổ cũng không phải là vô tư làm cống hiến cho quốc gia, làm xong nhiệm vụ đều có tiền thưởng, hơn nữa người Long Tổ còn có thể căn cứ theo điểm cống hiến, định kỳ đến bảo khố quốc gia tìm kiếm tài liệu thích hợp.” Trần Viêm nói.
Diệp Phàm cau mày: “Vậy sao, nhìn dáng vẻ này xem ra vẫn có chỗ có lợi!” Diệp Phàm nghĩ tiền thưởng quốc gia đưa xuống đại khái cũng không được bao nhiêu, nhưng tài liệu này lại khiến cho hắn có chút động tâm, tài liệu từ khắp nơi trêи quốc gia tìm tới hẳn là không giống những chỗ bình thường khác.
Diệp Phàm gật đầu: “Bỏ đi, ta vẫn thích ăn hôi hơn!”
Trần Viêm: “……”
……
Bạch Vân Hi đi ra: “Ngoại gia gia nói muốn gặp ngươi.”
Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Lão nhân muốn gặp ta sao, ta liền đi gặp hắn đi.”
Tiếu Trì thẳng tắp nằm trêи giường bệnh, nhìn thấy Diệp Phàm đi đến, trêи mặt hiện lên một tia ý cười, “Ngươi đã đến rồi.”
(dreamhouse2255)
Ngay từ đầu Tiếu Trì cũng không quá rõ ràng trình độ nguy hiểm trong nhiệm vụ phiên dịch này, thẳng đến khi năm lần bảy lượt gặp ám sát, Tiếu Trì mới ý thức được tính nghiêm túc của sự tình.
Sau khi hắn nổi trận lôi đình, bên trêи rốt cuộc cũng nói chân tướng cho Tiếu Trì.
Oa Quốc trải qua thời gian nghiên cứu dài trêи phương diện này, đã phiên dịch hoàn toàn nội dung trêи tấm bia đá, còn đang tích cực trù bị một đoàn quân đội vô địch, mộng tưởng xưng bá thế giới, nhưng lúc này, nội dung tấm bia đá bị trộm, Oa Quốc cùng Hoa Quốc ân oán ăn sâu bén rễ, tất nhiên không hy vọng Hoa Quốc nắm giữ được món sát khí này.
Vì vậy đối phương liền chuyển ánh mắt đến trêи người mấy học giả cổ văn Hoa Quốc, sau khi Tiếu Trì biết rõ chân tướng, thiếu chút nữa đã giận hộc máu bỏ mình, người bên trêи an ủi Tiếu Trì, nói chỉ cần phiên dịch hết cổ văn, người Oa Quốc liền cảm thấy không thể xoay chuyển được, không tìm tới giết hắn nữa.
Tiếu Trì cảm thấy, cho dù hắn thật sự phiên dịch hết cổ văn, đối phương cũng sẽ không từ bỏ, nói không chừng sẽ vì muốn hả giận mà giết chết hắn.
Tiếu Trì cảm thấy mấy tiểu tử trong quân khu đều là một đám hỗn đản, hắn đã thảm như vậy rồi đối phương còn muốn lấy ngọc bội của hắn đi nghiên cứu! Đây chính là đồ bảo mệnh a!
Tiếu Trì tươi cười nhìn Diệp Phàm: “Diệp Phàm, lần này cần phải cảm ơn ngươi rồi!”
Diệp Phàm vẫy vẫy tay: “Không có gì! Ngươi là ngoại gia gia Vân Hi, cho dù tính tình ngươi có không tốt ta cũng không thể không hiếu kính ngươi.”
Tiếu Trì nhắm mắt lại, mỗi lần trong lòng hắn mang cảm kϊƈɦ với Diệp Phàm, Diệp Phàm luôn có thể dùng một câu thổi tan cảm kϊƈɦ của hắn thành mây khói, “Lão nhân, ta thấy ngươi cũng không có tật xấu gì, chỉ là quá nhát gan, ngươi đã lớn tuổi như vậy rồi, một chút can đảm cũng không rèn luyện ra được.”
(dreamhouse2255)
“Ta không so được với người trẻ tuổi các ngươi!” Tiếu Trì thở dài nói.
“Lão nhân, ta thấy bộ dáng ngươi rất mệt mỏi, nhanh ngủ đi.” Diệp Phàm khuyên nhủ.
“Người Oa Quốc không biết khi nào lại tới, ta muốn ngủ cũng không ngủ được!”
“Ngươi yên tâm đi, ngươi không phải cái bánh ngọt, người ta sẽ không bám dính lấy ngươi không từ bỏ……”
Tiếu Trì: “……”
Bạch Vân Hi đi ra khỏi phòng bệnh, trời đã hơi hơi sáng, “Ta đến công ty, ngươi muốn đi cùng không?”
Diệp Phàm lắc đầu: “Tạm thời không đi, ta giải quyết hết đám người Oa Quốc kia đã, miễn cho ngoại gia gia ngươi cả ngày nơm nớp lo sợ.”
Bạch Vân Hi nghi hoặc hỏi: “Ngươi biết mấy người đó ở nơi nào sao?”
“Đại khái có biết, trước đó có mấy sát thủ muốn giết ngoại gia gia ngươi, ta đã dán một tấm phù truy tung ở trêи cái xe kia, sau đó phải đi theo ngoại gia gia ngươi cả ngày, quên mất chuyện này!” Diệp Phàm nói.
“Ngươi cẩn thận một chút!” Bạch Vân Hi không yên tâm dặn dò.
Diệp Phàm cười cười: “Yên tâm đi, ta sẽ không có việc gì.”