Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư

Chương 87: Ma tu



Chương 87: Ma tu

Edit + Beta: Snail

Biệt viện của Tiêu Cảnh Đình.

"Mẫu phụ, chừng nào phụ thân về vậy ạ?" Tiêu Tiểu Phàm đang ăn cơm, rầu rĩ không vui nói.

"Qua hơn một tháng nữa sẽ về." Hứa Mộc An đáp.

Tiêu Tiểu Phàm nằm sấp trên bàn, nói với gương mặt suy sụp: "Phải lâu vậy ạ! Cha không ở đây, con ăn cơm không thấy ngon gì hết."

"Ăn không ngon đệ còn ăn nhiều vậy à." Tiêu Tiểu Đông tức giận nói.

"Trước kia đệ còn ăn nhiều hơn!" Tiêu Tiểu Phàm bất mãn nói.

"Chỉ hơn một tháng mà thôi! Trước kia cha thường không ở nhà, một tháng không gặp cha là chuyện thường mà, có sao đâu nào!" Tiêu Tiểu Đông tùy ý nói.

Tiêu Tiểu Phàm có chút kỳ quái nhìn Tiêu Tiểu Đông, nói: "Trước đây đã từng như vậy ư?"

Tiêu Tiểu Đông gật đầu: "Đúng vậy! Trước đây đệ thích nhất là cha không ở nhà."

Tiêu Tiểu Phàm ấp úng nói: "Nhưng mà, nhưng mà giờ đệ thích cha lắm! Phụ thân không giống trước nữa, ca ca, huynh cũng nhớ cha đúng không?"

Tiêu Tiểu Đông quay mặt sang chỗ khác, hung tợn nói: "Ai nhớ ổng, ổng mới đi được bao lâu chứ, vừa gặp cái độp này, ta mới không thèm nhớ ổng đâu."

Tiêu Tiểu Phàm phồng mà: "Không có ư? Nhưng huynh còn hỏi thăm người ta phụ thân đi đâu, khi nào thì về, chỉ là không nghe ngóng được thôi!"

Mặt Tiêu Tiểu Đông đỏ lên, nói: "Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, ổng ngốc như vậy, đi ra ngoài là lạc đường, thật sự là chẳng biết phải làm sao mới tốt nữa..."

Hứa Mộc An xoa đầu Tiêu Tiểu Phàm và Tiêu Tiểu Đông, nói: "Phụ thân các con hẳn là sẽ trở về nhanh thôi."

Tiêu Tiểu Phàm thở dài một hơi, nói: "Vâng ạ."

Hứa Mộc An nhìn con trai nhỏ than thở thì trêu ghẹo: "Đồ ăn mẫu phụ làm không ngon bằng phụ thân con làm ư?"

Tiêu Tiểu Phàm đỏ mặt, lắc đầu đáp: "Không phải ạ."

"Phụ thân các con không ở đây, các con phải tu luyện thật tốt, chờ phụ thân các con trở về sẽ cho phụ thân một niềm vui bất ngờ." Hứa Mộc An nói.

Tiêu Tiểu Phàm nghiêm trang gật đầu: "Yên tâm đi mẫu phụ, con sẽ cố gắng."

"Mẫu phụ, sao người không đi cùng phụ thân ạ?" Tiêu Tiểu Đông hỏi.

Hứa Mộc An sờ bụng, nói: "Ở đây mẫu phụ còn có việc phải làm."

Việc buôn bán trong nhà vẫn không thể ngừng lại, Tiêu Cảnh Đình vừa đi, linh thực trong ruộng không đủ, tạm thời không cung ứng nỗi đồ uống, Hứa Mộc An định đi theo con đường cao cấp, chỉ bán đồ uống đắt tiền nhất, tạm thời hạn chế lượng tiêu thụ, lại làm nhiều chút linh tửu để bán, thế giới này mà không có bạc thì nửa bước khó đi!

"Mẫu phụ, người không lo lắng phụ thân trêu ong gọi bướm ở bên ngoài sao?" Tiêu Tiểu Đông hỏi.

Hứa Mộc An sửng sốt một chút, trên mặt hiện lên vài phần lo âu, Tiêu Cảnh Đình không giống với trước, giờ đây Tiêu Cảnh Đình có sức hấp dẫn phi phàm, không cần nói đâu xa, Tôn Miểu Miểu đã hối hận muốn quay lại rồi đây này.

"Phụ thân con sẽ không làm vậy đâu." Ngoài miệng Hứa Mộc An nói vậy nhưng trong lòng đã có chút bất an. "Hai đứa con tu luyện cho tốt đi, chờ phụ thân các con về sẽ cho phụ thân một niềm vui bất ngờ."

Tiêu Tiểu Đông trịnh trọng gật đầu: "Vâng."

...

Bên phía hầu phủ, thi đấu được triển khai với vẻ hừng hực khí thế.

Hầu phủ phân phát những thẻ thân phận khác nhau cho người dự thi không cùng đẳng cấp, Luyện Khí tầng bốn là thẻ đồng, trị giá một điểm, Luyện Khí tầng năm là thẻ bạc, trị giá ba điểm, Luyện Khí tầng sáu là thẻ vàng, trị giá tám điểm, Luyện Khí tầng bảy là thẻ tím ánh kim, trị giá mười tám điểm, Luyện Khí tầng tám là thẻ ngọc, trị giá hai mươi tám điểm.

Tất cả người dự thi đều bị tách ra, sau đó bị phù truyền tống ném vào trong rừng rậm.

Tiêu Cảnh Đình ổn định thân thể, mấy người bên cạnh nhanh chóng phân tán ra bốn phía.

Hầu phủ dùng phù truyền tống đưa đám người dự thi bọn họ vào trong rừng rậm Bích Nguyệt, một tấm phù truyền tống có thể truyền tống hai mươi người, Tiêu Cảnh Đình chú ý tới, trong đám người truyền tống này thì thực lực của hắn cao nhất, vì vậy, vừa bị truyền tống vào, những người kia lập tức tan tác như chim muông.

Hưởng thụ đãi ngộ cao thủ một phen khiến Tiêu Cảnh Đình nhịn không được có chút đắc chí.

Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Tiêu Cảnh Đình tản lực lượng thần thức ra ngoài thì trông thấy cảnh tượng một tu luyện giả Luyện Khí tầng năm giết chết một tu luyện giả Luyện Khí tầng bốn.

Tiêu Cảnh Đình nuốt nước miếng rồi đề cao cảnh giác theo bản năng.

Lần so tài này, hầu phủ mời hai luyện đan sư qua đây, luyện đan sư chính là một tồn tại đặc biệt, luyện đan sư luyện chế đan dược, hầu hết thời gian có thể phát huy hiệu dụng của linh thảo đến sáu bảy lần, thậm chí mười mấy lần.

Luyện đan sư hi hữu, hơn nữa xác suất luyện chế đan dược thành công rất thấp, đan dược vô cùng khó cầu.

Điểm trong lần tranh tài này đều có thể đổi được đan dược, điểm càng nhiều thì đan dược có thể đổi lại càng nhiều, khó trách mọi người đều điên cuồng.

Tiêu Cảnh Đình vừa định hoạt động, ngọc bội lập tức nóng lên khiến hắn không hiểu ra sao.

"Phía bên trái." Một ý niệm kỳ quái đánh úp vào đầu Tiêu Cảnh Đình, là ý thức của ngọc bội.

Mặc dù không hiểu gì hết, nhưng Tiêu Cảnh Đình vẫn thuận theo ý thức ngọc bội, đi về phía bên trái.

"Mầm non Bích Ngạnh thảo, vị thuốc chủ yếu luyện chế Thanh Vân đan." Một âm thanh kỳ lạ vang lên trong đầu Tiêu Cảnh Đình, ngay sau đó là một phương thuốc tràn vào đầu hắn.

Tiêu Cảnh Đình sửng sốt một chút, đây là công năng giám định ư? Hình như mình nhặt được bảo bối rồi!

Trước đây vì sao ngọc bội không có phản ứng như vậy nhỉ? Tiêu Cảnh Đình thầm tự suy đoán có thể là do khi đó linh khí trong ngọc bội không đủ, cũng có thể là do trước kia phẩm cấp linh thực quá thấp, cho nên ngọc bội khinh thường không thèm nhìn.

Tiêu Cảnh Đình nhổ ba gốc Bích Ngạnh thảo mọc chung với nhau kia cấy vào không gian, vốn hắn định tìm một chỗ trốn một đoạn thời gian, có điều không gian biến dị lại kích thích ý chí chiến đấu của Tiêu Cảnh Đình, có ngọc bội nơi tay thì những cây non chưa trưởng thành trong mắt người khác đã trở thành bảo vật vô giá với hắn!

...

Ba ngày đầu tiên của trận đấu là thời kỳ chém giết cao điểm, vì tranh đoạt điểm số, tu sĩ cấp cao điên cuồng sát hại tu sĩ cấp thấp, người tiến vào rừng rậm giảm đi ba phần mười.

Ba ngày sau, tu luyện giả tiến vào rừng rậm Bích Nguyệt hoặc là tìm được người dẫn đoàn, hoặc là ẩn nấp đi, chém giết lại bớt đi chút.

Trong bí cảnh, thẻ thân phận đáng giá, các loại linh thảo, thú hạch cũng đáng giá y vậy. Trong rừng rậm, các loại độc trùng ít ai để mắt tới có thể lấy mạng người trong thoáng chốc.

Ở nơi này, một ít thiên tài từ các thành trấn nhỏ chỉ là con kiến hôi mặc người chém giết.

Tiêu Cảnh Đình cẩn thận di chuyển trong rừng rậm, hắn có tu vi Luyện Khí tầng sáu, tu luyện giả cấp thấp đụng phải hắn đều tự giác tránh đi.

Dựa vào chỉ dẫn của ngọc bội, Tiêu Cảnh Đình phát hiện không ít cây non linh thảo, hắn nhổ chúng rồi cấy vào trong không gian ngọc bội.

"Huyễn Tuyết Liên, niên đại hai trăm năm, thể bán trưởng thành."

Tiêu Cảnh Đình trốn trên tàng cây, tiếng truyền âm trong ngọc bội vang lên bên tai hắn không ngừng.

Tiêu Cảnh Đình liếc trắng mắt, ngọc bội không gian này hố bố mày quá, chỉ biết nói linh thảo, linh thảo, cũng không thèm nhắc nhở hắn gốc Huyễn Tuyết Liên này đã sớm có người nhìn chằm chằm.

Cũng may hắn đủ cẩn thận, nếu như hắn lỗ mãng xông lên trước thì không chừng đã bị đám người như lang như hổ kia phân thây rồi.

Tiêu Cảnh Đình thở dài trong lòng rồi nhìn về phía song phương đang giằng co kia.

"Ngũ tiểu thư, hầu phủ có nhà lớn nghiệp lớn, một gốc Huyễn Tuyết Liên như này cũng không là gì cả, ngũ tiểu thư cần gì phải hùng hổ dọa người đến thế chứ."

Âu Dương Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu biết thân phận của ta thì các ngươi nên chủ động buông tha nó đi, bổn tiểu thư tâm tình tốt sẽ tha cho các ngươi một mạng, đừng ở đây vướng tay vướng chân."

Tiêu Cảnh Đình xoa xoa mũi, thầm nghĩ: trong tiểu thuyết đều là gạt người mà!

Vốn hắn cho rằng gặp được một đại mỹ nữ như Âu Dương Minh Nguyệt, mấy nam tu kia sẽ dốc sức tiến lên xum xoe, kết quả không ngờ rằng đối phương lại muốn Âu Dương Minh Nguyệt từ bỏ.

Xem ra, trong giới tu chân này thì bảo vật càng quan trọng hơn sắc đẹp, có điều việc này cũng không kỳ quái, ở cái thế giới này ấy mà, có tu vi thì cái gì cũng có hết, mỹ nhân tuy tốt nhưng đáng tiếc là quá nguy hiểm, cũng có thể mấy kẻ này không thích nữ sắc. (Snail: thích nam sắc như anh chăng? =]]])

"Ngũ tiểu thư, việc gì cũng nên có trước có sau." Nam tu dẫn đầu đối diện Âu Dương Minh Nguyệt lạnh lùng nói.

Âu Dương Minh Nguyệt khẽ hừ một tiếng: "Bảo vật thì hiển nhiên là người có tài mới chiếm được."

Tiêu Cảnh Đình nhìn gương mặt không ai bì nỗi của Âu Dương Minh Nguyệt thì nhất lời câm nín, vị ngũ tiểu thư này chảnh vãi chưởng nha! Có điều thiên chi kiêu nữ của hầu phủ mà, chảnh cún một chút cũng nên nhỉ.

Một tu luyện giả phía sau nam tử kia phát động tấn công về phía Âu Dương Minh Nguyệt đầu tiên.

"Đại ca, huynh nói nhiều với con đàn bà thối này làm gì, cô ta là người hầu phủ, trên người có nhiều pháp bảo, giết cô ta thì bảo vật đều sẽ là của chúng ta." Một nam tử mày kiếm nói với vẻ tham lam.

Dường như Âu Dương Minh Nguyệt bị chọc giận, rống lên một tiếng: "Muốn chết."

Âu Dương Minh Nguyệt khống chế pháp khí tấn công về phía ba người, ba nam tu mỗi tên lấy ra một cây cờ đen nhánh, đánh trả lại cô.

Tiêu Cảnh Đình nhíu mày, cờ xí vừa được ba nam tu kia lấy ra thì sương đen cuồn cuộn, vừa nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì.

Tiêu Cảnh Đình híp mắt, thầm nghĩ: dường như Âu Dương Minh Nguyệt có phần bất cẩn rồi, dù cô là Luyện Khí tầng bảy, nhưng chỉ có một người, đối diện cô là ba tu sĩ Luyện Khí tầng sáu lận đấy.

"Ma tu? Các ngươi từ đâu tới?" Âu Dương Minh Nguyệt kinh hãi kêu lên.

Con ngươi của Tiêu Cảnh Đình co rụt lại, ma tu là loại tu luyện giả hành sự tàn nhẫn, hơn nữa còn thích giết người luyện bảo, tu sĩ gặp được ma tu là phải tiêu diệt, lần tỷ thí này lại có ma tu lẫn vào, hơn nữa xem ra tu vi còn không thấp.

Hiển nhiên ba ma tu kia không muốn nhiều lời với Âu Dương Minh Nguyệt, chúng toàn lực phát động công kích.

Tiêu Cảnh Đình phát hiện có vẻ như ba ma tu kia tu luyện thuật hợp kích gì đó, lực tấn công cực cao, Âu Dương Minh Nguyệt cuối cùng bị rơi vào thế yếu.

"Đại ca, đàn bà thối muốn chạy trốn."

"Không thể để ả đào tẩu, không thì hậu hoạn vô cùng."

Ba nam tử bao vây Âu Dương Minh Nguyệt, công kích lung tung rơi xuống người Âu Dương Minh Nguyệt toàn bộ.

Dường như Âu Dương Minh Nguyệt bị dồn ép đến nóng nảy, trong nháy mắt đã quăng ra mười mấy tấm phù chú, ba tu luyện giả bị Âu Dương Minh Nguyệt hất bay ra ngoài.

Tiêu Cảnh Đình rình xem mà âm thầm đau thịt, thứ Âu Dương Minh Nguyệt ném ra đều là linh phù cấp sáu nha! Linh phù cấp sáu đắt cắt cổ luôn ấy.

"Đàn bà thối." Ba người bị Âu Dương Minh Nguyệt đập đến bụi bặm đầy đầu.

Pháp khí trong tay cũng bị đập rách tung tóe, dưới sự công kích mạnh tay của Âu Dương Minh Nguyệt, ba người chịu không ít thiệt thòi.

Âu Dương Minh Nguyệt thở hổn hển nhìn ba người, trong con ngươi tràn đầy lửa giận.

Tiêu Cảnh Đình lắc đầu, thầm nghĩ: Âu Dương Minh Nguyệt quá nóng vội, lập tức cho nổ nhiều linh phù như vậy có thể khiến linh khí trong thân thể khô kiệt. Tuy rằng ba tu luyện giả đối diện kia cũng bị thương, nhưng dường như tình trạng khá hơn Âu Dương Minh Nguyệt một chút, có vẻ như Âu Dương Minh Nguyệt đã không chịu đựng nỗi nữa.

Âu Dương Minh Nguyệt dẫn nổ hai viên lôi châu rồi xoay người chạy trốn.

Lúc này Tiêu Cảnh Đình đã nhìn Âu Dương Minh Nguyệt với cặp mắt khác xưa, Âu Dương đại tiểu thư là người co được dãn được nha! Xem tình huống không ổn lập tức bỏ chạy.

Tiêu Cảnh Đình chú ý tới trên chân Âu Dương Minh Nguyệt là giày ngự gió cấp bảy, y phục trên người có kèm theo phù trận làm nhẹ thân thể, phẩm chất cực tốt, tính năng phòng hộ là nhất đẳng, dường như vòng tay trên tay Âu Dương Minh Nguyệt cũng không tầm thường.

Tiêu Cảnh Đình nuốt nước miếng, thầm nghĩ: cô gái này là một phú bà mà! Đánh cướp phú bà thì có lời lắm, có điều phú bà này không dễ cướp chút nào.

Tiêu Cảnh Đình đợi một hồi, ba huynh đệ kia lại vòng trở vể.

"Đàn bà thối, vậy mà chạy mất dạng."

"Con đàn bà thối kia nhất định sẽ truyền bá chuyện ma tu đến khắp nơi."

"Sợ cái gì, dù sao đây cũng không phải dung mạo thật của chúng ta, lát nữa chúng ta thu ma khí lại rồi giả trang thành tu luyện giả Luyện Khí tầng năm là được."

"Vòng tay của đàn bà thối kia lại có thể phát động công kích của Trúc Cơ kỳ, làm nhị ca bị thương nặng."

"Ai bảo người ta là tiểu thư hầu phủ chi, về sau nếu gặp người hầu phủ thì trốn đi vậy."

Tiêu Cảnh Đình nghe ba huynh đệ nói chuyện, không khỏi âm thầm líu lưỡi, tu nhị đại chính là tu nhị đại mà, không giống người khác. (như phú nhị đại là con nhà giàu, thì tu nhị đại là con nhà thế gia tu chân)

===

Snail: Vào bí cảnh rồi thì chương ngày càng dài, ôi nhớ những ngày mỗi chương chỉ có 1k mấy chữ quá đi thôi huhu. Độ dài chương tỷ lệ thuận với độ lười và độ bận của editor đấy ạ!:)))))